Thân thể trong ngực từ từ trở nên lạnh lẽo, không còn nhiệt độ như thường ngày. Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn người trong ngực, đầu trống rỗng.
Hai mắt Lăng Hạ nhắm chặt, khóe miệng khẽ nâng lên, hình như thật sự không có nửa điểm tiếc nuối.
Dù y cầu khẩn thế nào, người này cũng sẽ không mở mắt nhìn mình nữa. . . . . .
Thế giới này chỉ còn lại mình một người. . . . . .
Hô hấp của Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng gấp rút, thân thể bắt đầu không tự chủ được run run.
Y ôm thật chặt Lăng Hạ, toàn thân như thoát lực, hai đầu gối vô lực quỳ trên mặt đất.
Là mưa sao? Y nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước trên mặt Lăng Hạ, nhưng càng lau càng nhiều, lúc này mới phát hiện là mình rơi lệ.
Đau đớn, bén nhọn khó có thể khống chế bắt đầu từng chút xíu, từ trái tim vắng vẻ chết lặng bắt đầu hướng toàn thân, theo mỗi một mạch máu, mỗi một dây thần kinh, cuối cùng tụ lại, đau đớn mãnh liệt không người nào có thể chống đỡ.
Cõi lòng tan nát đau đớn làm y muốn gào thét, nhưng lại ngạnh ở cổ khó có thể phát ra âm thanh, vì vậy tất cả đề tích tụ bên trong thân thể, giống như có vô số tiểu đao cuồn đâm trong thân thể.
Đây nhất định là địa ngục. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt chỉ cảm thấy cổ họng tanh nồng, một búng máu phun ra.
Y hoảng hốt nghe hình như có người té quỵ xuống đất, kinh hoảng không dứt gọi to: “Giáo chủ nén bi thương! . . . . . .”
Rõ ràng mắt vẫn còn rơi lệ, Ngự Chi Tuyệt lại không khống chế được khẽ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn.
Cái gì Giáo chủ, cái gì Ma Tôn, cái gì xưng bá thiên hạ. . . . . .
Lại có gì là quan trọng?
Chỉ để đổi được một nụ cười, một câu nói, một nụ hôn khẽ của người này sao? . . . . . .
Tất cả đau đớn cùng tức giận hóa thành hắc viêm, hướng bốn phía từ từ cháy.
Thế giới như vậy, tại sao vẫn tồn tại?
Tất cả, tất cả đều phải chôn cùng Lăng, bao gồm mình!
. . . . . .
“Ngự Chi Tuyệt, ngươi tỉnh tỉnh!” Tống Tiểu Hổ lảo đảo vọt tới, cố gắng dùng minh hỏa hộ thể, hắn quát, “Ngươi tỉnh táo lại đi, Lăng đại ca mới vừa nói cái gì, ngươi rồi quên sao?”
Cái tên chướng mắt đầu giống con nhím này muốn cướp đi Lăng sao?
Toàn thân Ngự Chi Tuyệt chấn động, dùng sức đánh một chưởng về phía Tống Tiểu Hổ, phòng bị mà ôm chặt Lăng Hạ vào ngực.
Lăng nói cái gì?
Hắn nói hắn sẽ không chết, như vậy, bây giờ chỉ là mệt mỏi ngủ thiếp đi thôi sao?
Những người quấy rầy hắn nghỉ ngơi này, đều đáng chết!
Tống Tiểu Hổ “hộc” khạc một búng máu té ra ngoài, vẫn không sợ hãi ôm ngực từ từ dịch qua, quát: “A Tuyệt, ngươi tỉnh lại đi! Ta mang Lăng đại ca đi tìm Mộ Dung cô nương, có lẽ còn cứu được !”
Còn. . . . . . Cứu sao?
Khóe miệng Ngự Chi Tuyệt hiện lên một độ cong quái dị.
Không chút do dự tiếp tục đánh ra một chưởng, Lăng Hạ của y chỉ ngủ thiếp đi mà thôi, tại sao lại nói đến còn cứu hay không?
Cái tên đầu nhìm chướng mắt đó rốt cuộc bị y đánh ngã vào biển lửa, vô lực bò dậy, phòng hộ trên người cũng khó duy trì, tin rằng sẽ rất nhanh hóa thành tro bụi.
Khắc Lan Mẫn Bạch vừa giận vừa sợ, cắn răng lật người nhảy lên Huyết Tri Chu, miệng hô: “Tống Tiểu Hổ, ngươi tỉnh lại đi! Họ Ngự, ngươi nổi điên cái gì, không sợ phụ lòng Lăng Hạ sao?”
Tống Tiểu Hổ. . . . . .
Đại não Ngự Chi Tuyệt trong thời gian ngắn hoảng hốt, thanh âm yếu đuối của người nọ lần nữa xuất hiện rõ ràng trong đầu.
“Cầu xin đệ, đừng giết tiểu Hổ.. . . .”
Giết hắn rồi Lăng sẽ rất giận mình ư?
Vung tay áo, Ngự Chi Tuyệt cuốn Tống Tiểu Hổ lại ném ra ngoài cho Khắc Lan Mẫn Bạch.
Khắc Lan Mẫn Bạch ngạc nhiên tiếp được, nàng nhìn Ngự Chi Tuyệt cùng thanh niên đã mất đi dấu vết của sinh mạng trong ngực y giữa biển lửa đen như muốn thiêu đốt hết tất cả không còn gì, hốc mắt đột nhiên nóng lên.
Tống Tiểu Hổ hoàn toàn lâm vào hôn mê, Khắc Lan Mẫn Bạch khẽ cắn răng dẫn hắn rời đi, nàng biết mình không ngăn cản được Ngự Chi Tuyệt, tiếp tục như vậy Tống Tiểu Hổ cũng sẽ gặp nguy hiểm tánh mạng.
Người tổn thương Lăng còn chưa chết. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt yêu say đắm hôn một cái lên trán Lăng Hạ, ôm hắn vào ngực từ từ xoay người đi về phía Minh Trạch cùng Chử Ấn.
Minh Trạch lảo đảo đi dịch về phía trước mấy bước, dùng đầu dập đất: “Thuộc hạ dù chết cũng không hối! Chỉ cần Giáo chủ không bị yêu nhân đầu độc! Chuyện này không có nửa phần quan hệ tới Tả trưởng lão, tất cả đều là thuộc hạ tự chủ trương.”
Ngự Chi Tuyệt ha ha nở nụ cười, quả nhiên tuyệt đại phong hoa làm cho người ta không dám nhìn thẳng, thế nhưng đôi mắt không có chút nhiệt độ nào.
Y cẩn thận để Lăng Hạ tựa vào bả vai y, rút thanh kiếm năng lượng trân quý năm đó Lăng Hạ luyện cho y, vẫn luôn mang ở bên người kia ra khỏi không gian, một kiếm đâm thủng bàn tay Minh Trạch, êm ái giống như người tình thì thầm: “Ngươi khiến Lăng đau như vậy sao?”
Lưng Minh Trạch run rẩy một hồi, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, rất nhanh bình tĩnh lại giọng nói khàn khàn: “Thuộc hạ cam nguyện nhận tất cả trách phạt! Thỉnh giáo chủ ban cho cái chết!”
Ngự Chi Tuyệt như không có việc gì đi lòng vòng, nhìn Minh Trạch khẽ cười nói: “Ta sẽ không giết ngươi. . . . . . Đây chẳng phải là tiện nghi cho ngươi? Lăng chịu khổ, ta muốn từng chút đòi lại!”
Ánh mắt của y dần dần thanh minh, dù Lăng Hạ chết rồi, y cũng muốn tìm hồn phách hắn trở về lần nữa, giam cầm ở bên mình!
Chử Ấn đứng lên nhìn Ngự Chi Tuyệt, theo dõi ánh mắt của y nói: “Giáo chủ chuẩn bị làm gì?”
“Tả trưởng lão, ta muốn mở phong ấn Song Đầu Xà, trở thành Ma Tôn.” Ngự Chi Tuyệt cười hết sức rực rỡ, “Sau đó, tìm Lăng về.”
Ngự Chi Tuyệt an trí Lăng Hạ ở phòng băng năm đó lần nữa, lấy mộc kiêu ra ngoài.
Trái tim Lăng Hạ đã hoàn toàn bị ăn mòn rồi. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt từng lần một vuốt lồng ngực lạnh lẽo của hắn, đau lòng không dứt.
Vì sao mình không phát hiện? Nếu sớm phát hiện. . . . . .
Trên mộc kiêu có khắc rất nhiều Cấm Thuật, một loại trong đó là —— Thông Linh thuật.
Y cần luyện khí sư hiệp trợ luyện chế loại thông linh pháp khí này.
Tên của người luyện khí sư Chử Ấn đã từng đề cử kia gọi là gì? Người từng dạy Lăng Hạ luyện khí đó. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt cúi đầu khẽ hôn lên môi Lăng Hạ, lưu luyến nhìn nửa ngày, rốt cuộc sải bước đi ra ngoài.
Ngự Chi Tuyệt ngồi trên cao, mắt nhìn thanh niên mang mặt nạ, đối phương dưới ánh nhìn của y trấn định tự nhiên, có một đôi mắt trầm tĩnh cơ trí. Ngự Chi Tuyệt nhỏ giọng nở nụ cười, gọn gàng dứt khoát nói: “Ngươi có thể luyện chế thông linh pháp khí sao?”
“Cái này năm mười sáu tuổi thuộc hạ từng luyện qua.” Thủy Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, “Nhưng muốn lưu lại một vong linh, là không thể nào.”
Hắn còn nhớ rõ thiếu niên vì chính mình dùng Cấm Thuật pháp khí thông linh mà phải chịu trừng phạt, không ngờ nhiều năm sau, lại gặp hắn lần nữa ở Càn Khôn giáo. Càng không ngờ chính là, lần này lại đối thoại với hồn phách của hắn.
Những lời này khiến Ngự Chi Tuyệt híp mắt lại, y chậm rãi đi xuống bậc thang, khoảng cách gần nhìn chằm chằm ánh mắt của Thủy Nguyệt nói: “Nếu cộng thêm niết kiêu cùng bàn long thì sao?”
Niết kiêu cùng Bàn Long đều là pháp khí cấm chế bị phong ấn vài ngàn năm trước, cũng là thứ Thủy Nguyệt vẫn luôn tìm kiếm.
Ánh mắt của Thủy Nguyệt hiện ra một tia sáng nhiệt liệt, khó có thể duy trì bình tĩnh nữa. Hắn hơi phóng đại thanh âm nói: “Thuộc hạ nguyện ý thử một lần!”
Mấy ngày sau, dưới ánh nhìn soi mói của mọi giáo chúng, Ngự Chi Tuyệt từ từ đi lên dãy núi năm đó Ngự Thiên phong ấn Song Đầu Xà.
Song Đầu Xà là một loại ma thú hết sức khó thuần dưỡng, hơn nữa con này đã mãn thập giai, một khi mở phong ấn, thậm chí có thể cắn nuốt sạch một tòa thành trì.
Năm đó Ngự Thiên biết mình không còn sống lâu nữa, liền phong ấn khế ước của mình và thú, để lại cho con trai của mình mở ra.
Ngự Chi Tuyệt híp mắt ngẩng đầu nhìn trời xanh mênh mông bát ngát, đột nhiên có một ý tưởng kỳ lạ —— năm đó lúc Ngự Thiên giết Ngọc Linh Lung, đã nghĩ như thế nào?
So với Ngự Thiên, y may mắn hơn nhiều, Lăng yêu mình.
Y thề, sau này dù như thế nào cũng sẽ không để Lăng chịu một chút thương đau nào.
Trời long núi lở, Ngự Chi Tuyệt phi thân nhảy xuống, nhanh chóng cởi phong ấn Song Đầu Xà. Giáo chúng hợp lực bày pháp chú giam cầm chung quanh ngọn núi, vây nó ở trong ngọn núi này.
Song Đầu Xà chợt vung đuôi, Ngự Chi Tuyệt dùng Lực tinh thần bám phía trên mới không bị văng ra.
Ánh mắt y biến thành màu tím, nhanh chóng tìm được tấc thứ bảy, dùng băng kiếm hung hăng đâm sâu vào da thịt tấc thứ bảy của Song Đầu Xà. . . . . .
Đợi đến khi hoàn toàn thuần phục con súc sinh này, bả vai Ngự Chi Tuyệt đã bị răng nọc của nó cắn máu tươi chảy đầm đìa.
Giáo chúng nhìn thấy Song Đầu Xà từ phía dưới bay lên, đều giơ cao tay hoan hô, sau đó cùng nhau quỳ xuống đất hô to: “Ma Tôn vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ngự Chi Tuyệt đứng ở trên lưng Song Đầu Xà, hờ hững nhìn bóng người nhỏ bé phía dưới.
Những thứ y đã từng coi trọng bây giờ đã không trọng yếu nữa, hôm nay y chỉ có một mục tiêu, chính là chờ Lăng trở về!
Một tháng sau, trong một mảnh thấp thỏm chờ đợi, Thủy Nguyệt bố trí pháp trận lại không giống như tưởng tượng gọi được hồn phách Lăng Hạ về.
“Ma Tôn, ” Thủy Nguyệt khom người thi lễ một cái, từ từ nói , “Người có tin có một thế giới khác tồn tại?”
Ngự Chi Tuyệt híp mắt chuyên tâm dùng ngón tay vuốt vuốt băng hoa y tạo nên, tâm đã lạnh đến cực điểm, mỉm cười nói: “Ngươi đang kiếm cớ cho thất bại của mình sao?”
Thủy Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dậy: “Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ dám kết luận như thế, là bởi vì thuộc hạ từng đọc một ít văn tự thượng cổ ghi lại trong một sơn động.”
“Vài ngàn năm trước, một vị tiền bối ma tu đạo tên là Xuất Trần Tử, ông luyện chế pháp khí cấm kỵ mộc kiêu. Mà sư huynh của ông Trích Tinh Tử lại luyện chế pháp khí bàn long cùng niết kiêu để khống chế.”
Thủy Nguyệt nói tới đây nhìn thẳng vào mắt Ngự Chi Tuyệt nói: “Trên bàn long ghi lại, Trích Tinh Tử từng lợi dụng mấy pháp khí này dẫn tới một sinh mạng ở thế giới kia, khi người kia biến mất, Trích Tinh Tử tặng mộc kiêu cho Ma Tôn năm đó, rồi phong ấn bàn long cùng niết kiêu lại.”
“Suy đoán của Bạch uyên hộ pháp thuộc hạ có nghe nói, thuộc hạ không thừa nhận Lăng huynh là do người thi triển phương pháp Di Hồn tới mưu hại Giáo chủ —— ta có thể xác định, linh hồn mấy năm trước ta nhìn thấy, cùng linh hồn hôm nay nhìn thấy là một.”
“Ta sẽ không chết. . . . . .”
Trong đầu Ngự Chi Tuyệt đột nhiên vang lên câu nói của Lăng Hạ.
Những lời này hắn nói qua không chỉ một lần, lần thứ nhất là mấy năm trước, lúc hắn thay mình ngăn cản roi hình. Lần khác, là lúc hắn nằm trong lòng ngực mình.
Y không nhịn được bật thốt lên hỏi lên: “Ngươi hoài nghi, vong linh của Lăng không chuyển sang kiếp khác, mà là lưu lạc ở thế giới ngươi nói kia?”
“Không ngừng.” Thủy Nguyệt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: ” Thuộc hạ hoài nghi lúc đầu hắn chính là người của thế giới kia, thuộc hạ thông qua tinh tượng thuật, chưa từng thấy số mệnh như vậy.”
Trái tim đột nhiên gấp rút nảy lên, Lăng Hạ chưa từng gạt y bất cứ chuyện gì. . . . . . �
Ngày xưa chung sống đủ chuyện đột nhiên nhanh chóng kéo đến, những chỗ thường ngày nhìn có vẻ bình thường, giờ lại phát hiện có không ít chỗ kỳ lạ.
Lúc đầu, ánh mắt “tên ngốc” đột nhiên trở nên thanh minh, nói dối những lời có trăm ngàn chỗ hở . . . . . .
Lăng Hạ che chở mình trăm bề, căn bản không giống bộ dáng của một đứa trẻ. . . . . .
Chẳng lẽ, Lăng Hạ thật sự đến từ một cái thế giới khác?
“Như vậy phải làm sao mới có thể mang Lăng trở lại?” Ngữ khí của Ngự Chi Tuyệt không tự chủ được bắt đầu dồn dập.
Thủy Nguyệt nhìn ánh mắt của y nói: “Xin Ma Tôn cho thuộc hạ thêm năm. Chỉ là, Ma Tôn đại nhân cần phải hiểu, những pháp khí này qua mấy ngàn năm đã có linh khí, muốn bọn chúng thỏa mãn nguyện vọng phải trả một cái giá nhất định, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của Ma Tôn đại nhân.”
“Những thứ này đều không ngại.” khóe mắt Ngự Chi Tuyệt nhẹ nhàng nhíu nhíu, “Nếu không thể mang Lăng về, ta liền hủy diệt bọn chúng —— bao gồm ngươi.”
Thủy Nguyệt cúi đầu nói: “Thuộc hạ nguyện ý lập Phệ Tâm nguyền rủa, nếu như thuộc hạ có nhị tâm, sẽ chết không có chỗ chôn!”
Ngự Chi Tuyệt khẽ cười mấy cái: “Như vậy mục đích của ngươi là gì?”
“Ta muốn vì Ma Tôn làm ra một pháp khí chí tôn độc nhất vô nhị ở thế giới này, khiến Ma Tôn xưng bá thế giới này, ” Thủy Nguyệt khom người như chặt đinh chém sắt nói, “Đây chính là mục đích duy nhất của thuộc hạ.”
Ngự Chi Tuyệt khẽ kinh ngạc, bề ngoài vẫn một thanh nhất sắc bất động nói: “Ngươi không cho rằng tình cảm sẽ ràng buộc ta sao?”
“Thuộc hạ không cho là như thế.” Thủy Nguyệt không chút do dự nói, “Một người vô tâm vô tình, sẽ không phát huy sức mạnh tác phẩm của thuộc hạ một cách triệt để được, Ma Tôn đại nhân là người sử dụng tốt nhất, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài thuộc hạ đã biết.”
Ba năm sao?
Lăng Hạ là người của một thế giới khác sao?
Như vậy hắn vốn như thế nào, bao nhiêu số tuổi?
Rất giống hắn, hay là hoàn toàn bất đồng?
Nhưng nụ cười nhất định sẽ rất tương tự nhỉ?
Ngự Chi Tuyệt dùng ngón tay vuốt ve kiếm năng lượng cùng khối ngọc bội hình rồng Lăng Hạ luyện chế cho y kia, xuất thần nghĩ đủ chuyện.
Vì sợ Lăng Hạ cười mình trẻ con, còn giữ đồ lúc trước, cho nên bình thường y đều thu những thứ này vào không gian không để hắn phát hiện.
Thanh kiếm này cấp bậc bây giờ đương nhiên quá thấp, phát lực quá mạnh sẽ tổn hại thân kiếm, mà thân thể Lăng Hạ vẫn không khỏe, cho nên không thể thăng cấp. . . . . .
Kỳ hạn ba năm cuối cùng cũng tới, Thủy Nguyệt đã tiêu hao gần như toàn bộ tâm huyết, hợp ba loại pháp khí làm một thể, lại dùng tinh thuật bố trí pháp trận thông linh.
Người có thể khởi động, chỉ có thể là Ngự Chi Tuyệt mang theo vô ngân lực.
Ngự Chi Tuyệt không chút do dự đặt tay lên chỗ mở cửa, nghe cơ quan triệu hồi ——”Ngự Chi Tuyệt, nguyện vọng của ngươi là gì?”
“Mang người ta yêu nhất về nơi này.”
“Ngươi có thể bỏ ra cái giá gì để trao đổi?”
“Toàn bộ —— dĩ nhiên, nếu như không thể mang hắn trở lại, ta cũng có thể hủy diệt ngươi.”
“Ha ha, Ngự Chi Tuyệt, vậy liền dùng một nửa lực lượng của ngươi trao đổi đi —— còn có trí nhớ.”
“Trí nhớ không thể nào, nếu muốn, liền lấy trí nhớ của Lăng đi đi.”
Quên người tương đối vui vẻ, như vậy, lần này hãy để mình đi tìm kiếm hắn thôi. . . . . .
Tìm được lần nữa, sau đó yêu nhau.