Lăng Hạ biết được con bạch đầu ưng này suy sút tinh thần bao nhiêu! Trừ lúc bay lượn sẽ hưng phấn một hồi, thời gian khác đều là bộ dạng chán đến chết liều mạng chui vào trong động, cũng rất ít trao đổi với hắn, quả thật là khuynh hướng tự bế.
Hắn ít nhiều cũng nhìn ra, con bạch đầu ưng này hơn phân nửa là vì bộ lông có vấn đề nên thẹn với thấy con ưng khác. Chẳng lẽ đầu trọc sẽ không sống? Cát đại gia còn đầu trọc mấy chục năm nữa là!
Hắn hỏi nhân viên chăn nuôi lâu năm một chút, chủng ma thú bạch đầu ưng này tuổi thọ rất dài, cấp cao thậm chí có thể sống hai ba trăm năm, con ưng này đoán chừng chỉ năm sáu chục tuổi, trong chủng tộc vẫn là một thanh niên.
Tương đối bi kịch là chủng tộc bọn chúng hùng thư tỷ lệ có lẽ là -, chế độ một vợ một chồng, thư ưng lại tương đối coi trọng bề ngoài, con bạch đầu ưng này bây giờ trụi lông, đoán chừng không dễ tìm được đối tượng.
Trực giác Lăng Hạ cho rằng con bạch đầu ưng này là một con hùng ưng.
Ban đêm Lăng Hạ kiên quyết kéo bạch đầu ưng tới bờ sông, bạch đầu ưng một bộ chết tử tế không sống bị hắn lôi xuống nước, Lăng Hạ không dám ngửi mùi trên người nó, khó ngửi bỏ mẹ! Dù lông vũ xinh đẹp mà mùi trên người thế này thì thư ưng người ta cũng không muốn ngươi được chứ?
Lăng Hạ vốc vốc nước lên người nó, cẩn thận xoa nắn cho nó, chỉ sợ chà xát một sợi lông vũ cũng sẽ khiến nó xù lông. Thế giới này có thật nhiều linh thảo linh mộc, chẳng lẽ không thể trị chứng rụng lông sao?
Lăng Hạ vỗ vỗ thân thể của nó tự nhủ: “Ta nói ngươi đừng có đau lòng, về sau ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi chứng rụng lông của ngươi.”
Bạch đầu ưng không hơi sức kêu một tiếng, nó căn bản không phải bị rụng lông được chứ?
Lăng Hạ khó khăn chà sạch cho nó, lại kéo lên bờ, vỗ vỗ cổ của nó nói: “Ngươi có tên không? Không có ta đặt cho ngươi một cái nhé?”
Ưng nhãn thoáng qua một tia sáng, tiếng kêu thoáng vang dội hơi.
Chủ nhân rất ít đặt tên cho ma thú của mình, nó đi theo Chử Ấn mấy chục năm, Chử Ấn không chỉ có nó là ma thú, luôn tùy ý gọi nó là “Súc sinh”, không chịu được liền đạp một cước, cũng không ký kết khế ước với nó. Con cừu địch bốn con của nó kia cũng có tên, ngày ngày đều được người ta ôm vào trong ngực vuốt ve, điều này khiến nó ghen ghét không thôi. Bây giờ vừa nghe thanh niên nói cười ríu rít này muốn đặt tên cho mình, bạch đầu ưng thiếu chút nữa chảy ra hai giọt lệ.
Lăng Hạ không biết nên đặt tên gì, hơn nữa con bạch đầu ưng này thật sự không phải loại dễ thương như tiểu miêu tiểu cẩu …. . . . . . Cuối cùng hắn sờ sờ đầu bạch đầu ưng nói: “Ta gọi ngươi là Đại Bạch được chứ?”
Bạch đầu ưng không hơi sức nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút buồn bã, cũng chẳng phản đối gì, Lăng Hạ liền kêu một tiếng “Đại Bạch”, lại sờ sờ đầu của nó. Bạch đầu ưng híp mắt rụt cổ, hiển nhiên là hưởng thụ.
Mỗi ngày cho chim ưng non ăn xong, hắn luôn cởi Đại Bạch bay trên trời nửa canh giờ, một người một chim từ từ ăn ý. Đại Bạch cũng hoạt bát hơn, không giống thường ngày cả người luôn tản ra hơi thở tối tăm chán chường.
Ngày này Lăng Hạ dẫn theo một khối thịt lớn cho Đại Bạch, lại tinh tế chải lông cho nó. Tâm tình Đại Bạch tốt, mang theo Lăng Hạ bất tri bất giác bay xa một chút, Lăng Hạ chỉ chú ý ngắm phong cảnh trời xanh đầy xuân sắc, chờ mặt trời chiều dần dần lặn xuống phía tây mới phản ứng kịp.
Lăng Hạ sợ không về kịp bữa tối, vội vàng thúc giục Đại Bạch quay trở lại.
Đại Bạch nghe lời vòng trở về, vừa mới bắt đầu còn hết sức vừa lòng triển khai cánh, nhưng đột nhiên sống lưng cứng đờ, Lăng Hạ có thể cảm thấy lông vũ cả người nó đều dựng lên. Hắn có chút kinh dị, Đại Bạch ở trên trời hiếm gặp địch thủ, có lúc hưng khởi còn đuổi bắt mấy giống chim lớn nhỏ chạy khắp nơi, sao đột nhiên lại căng thẳng như vậy?
Tốc độ của Đại Bạch đã bắt đầu tăng nhanh, thậm chí bất chấp tất cả liều mạng hạ xuống dưới, sự bén nhạy với nguy hiểm khiến nó hết sức căng thẳng. Lăng Hạ bị gió quật đến thở không được, vội vàng ôm chặt cổ Đại Bạch.
Rất nhanh hắn biết đáp án, hắn cũng cảm thấy, có một thứ đang đến gần bên này rất nhanh, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả Đại Bạch! Thứ kia mang theo sát khí cùng uy áp mãnh liệt, xa xa đã khiến cho hắn thở không nổi.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy trên tầng mây nơi xa loáng thoáng hiện ra hình dáng một nhánh song đầu khổng lồ, hắn sợ hết hồn, đây là quái vật gì? loài chim xung quanh hiển nhiên cũng bắt đầu nhận ra nguy hiểm, đều là thét lên bay loạn chung quanh.
[A Tuyệt xuất hiện rùi ~]
Lăng Hạ nhìn mà da đầu tê dại, không đợi hắn xoay người, một tiếng xé gió từ phía sau vang lên, Đại Bạch chợt quẹo cua, lúc này mới không bị gió lốc bén nhọn như đao đánh trúng.
Song Đầu Xà bay một ngày, đang lúc đói bụng khó nhịn. Ngự Chi Tuyệt vòng hai đầu gối ngồi trên lưng nó nhắm mắt vận công, Song Đầu Xà chỉ có thể tận lực giảm bớt động tác của mình bắt mồi trên không trung, con bạch đầu ưng trước mặt không thể nghi ngờ là mục tiêu tốt nhất!
Nó thấy bạch đầu ưng tránh thoát công kích của mình, liền phát ra mấy cột gió lốc, chặt đứt đường lui của bạch đầu ưng, ép đối phương bay lên lần nữa.
Lăng Hạ biết tình thế nguy cấp, mặt hướng phía sau đứng trên lưng Đại Bạch, nhanh chóng dồn cổ khí trong thân thể về phía chân ổn định thân hình. Khi Đại Bạch không thể tránh thì hắn chợt đưa tay đỡ, hội tụ lực tinh thần va chạm mãnh liệt với gió lốc, hắn cùng Đại Bạch không tự chủ bị đẩy về phía trước mấy trượng, khoảng cách của hai bên liền xa hơn.
Song Đầu Xà giận tím mặt, nó từ tầng mây phía trên vọt xuống, dáng vẻ dữ tợn suýt chút nữa khiến Lăng Hạ kêu lên. Loại quái vật này quá xấu đi! Phía trước là hai cái đầu rắn hình tam giác khổng lồ, răng nanh thật dài cùng lưỡi rắn đều lòi ra bên ngoài, phía sau là thân rắn thật dài, lại có đôi cánh mười phân rộng rãi hữu lực, vảy trên người là màu đen giống như tảng đá .
Lăng Hạ mơ hồ nhìn thấy phía trên có một mảnh quần áo màu tím, phía trên quái vật này có người ngồi? Chẳng lẽ người nọ khiến quái vật này công kích bọn họ?
Một cái đầu của Song Đầu Xà hít một hơi thật sâu, Lăng Hạ nhìn nó cong cổ liền biết không ổn, quả nhiên, một khắc sau, một khối cầu khổng lồ vô hình từ trong miệng của nó phun ra ngoài, thẳng tắp đánh về phía bọn họ!
Lúc Song Đầu Xà đột nhiên sà xuống Ngự Chi Tuyệt đã bị kinh động, y không để ý lắm, súc sinh này luôn đói rất nhanh. Y không chút để ý cúi đầu, con ngươi chợt co rụt lại, máu cả người như muốn đọng lại.
Thời gian giống như bị thả chậm, Song Đầu Xà phát ra cầu khí thổi bay tóc đen hơi dài trên trán người nọ, lộ ra một đôi mắt nhu hòa, vẻ mặt nghiêm cẩn kiên định tương tự khuôn mặt trong trí nhớ. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt không suy nghĩ nhiều, ra lệnh Song Đầu Xà dừng lại công kích, tay phát ra một lưỡi đao khí, vượt lên trước đánh bay cầu khí nghiêng qua một bên.
Dù vậy, Lăng Hạ và Đại Bạch vẫn bị luồng khí lưu mãnh liệt thổi bay tách ra. Thân thể Lăng Hạ không tự chủ được quăng mấy vòng trên không trung, theo bản năng vươn tay bắt loạn. Rất nhanh, một cánh tay nhiệt năng có lực nắm chặt hông của hắn, kéo hắn bay lên.
Chân Lăng Hạ chạm phải vật thật chưa tỉnh hồn cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng trên lưng của con quái vật hai đầu đó! Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, cự ly gần nhìn thấy đôi mắt đẹp sáng ngời dấu sau mặt nạ đang kinh ngạc nhìn mình, đôi tay buông xuống dưới ống tay áo màu tím dường như đang khẽ run.
Lăng Hạ hoảng hốt chớp mắt, lập tức cảnh giác lui về phía hai bước, nam nhân mang mặt nạ này khiến ma thú công kích mình, lại bắt mình tới là có ý gì?
Hắn nhớ tới Đại Bạch, dùng khóe mắt nhìn, phát hiện nó đã ổn định thân hình, lúc này mới hơi thở ra.
Hắn đang muốn hỏi cho rõ ràng, nào biết đối phương lại mở miệng trước, thanh âm trầm thấp từ tính mang theo mấy phần khô khốc: “Ngươi. . . . . . Tên là gì?”
Lăng Hạ ngạc nhiên khẽ trợn to hai mắt, đối phương có ý gì? Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Vị huynh đài này, ngươi để ma thú của ngươi công kích chúng ta là có ý gì?”
Ánh mắt giống như nhìn người xa lạ mang theo phòng bị cùng xa cách. . . . . .
Trong lòng Ngự Chi Tuyệt cứng lại, rất nhanh phục hồi tinh thần, nắm thật chặt quả đấm hỏi lần nữa: “Tên?”
Uy áp khổng lồ khiến Lăng Hạ hô hấp cũng khó khăn, hắn vội vàng dùng khí tức trong thân thể chậm rãi áp xuống cỗ áp lực này, cau mày khó nhọc nói: “Lăng Hạ, xin hỏi tên họ đại danh?”
Mặc dù trong thời gian này hắn đã quen người khác gọi mình là Tiểu Đao, nhưng dưới tình huống này, hắn không kịp suy nghĩ sâu xa, trực tiếp nói tên thật. Hắn cố gắng tỉnh táo nhìn đối phương, đối phương lại như biến thành tượng đá tượng gỗ, một hồi lâu cũng không có chút phản ứng.
Từ tư thái cùng khuôn mặt quen thuộc Ngự Chi Tuyệt đã xác định đây chính là hắn, nhưng mà, nghe thấy cái tên này vẫn làm cho tâm y không nhịn được nóng lên, thậm chí hốc mắt cũng có chút cay cay.
Đợi quá lâu, người này luôn lần lượt biến mất.
Thời gian chờ đợi trong cuộc sống, quá dài, cũng quá gian nan. . . . . .
Lần này, dù như thế nào cũng sẽ không để hắn rời khỏi mình!
Lăng Hạ bị ánh mắt nóng rực mà chuyên chú kia nhìn không khỏi xuất thần, ánh mắt kia quả thật như muốn nuốt hắn xuống vậy! Hắn không khỏi lại lui một bước, toàn thân cảnh giác lên.
Sau một giây, hắn liền phát hiện cảnh sắc trước mắt mình thay đổi hoàn toàn, mơ hồ nhìn thấy một mảnh ánh trăng nước hồ sóng gợn lăn tăn, nhưng không đợi hắn nhìn rõ, trước mắt liền lọt vào bóng tối vô biên.
Ngự Chi Tuyệt không kịp chờ đợi mang Lăng Hạ vào trong không gian của y —— năng lực không gian của y chừng hai năm trước liền tu luyện ra. Y quá mức nhớ nhung mùi vị của người này, nhớ đến toàn thân muốn nổ tung!
Che lại thị lực của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt lập tức ném mặt nạ trên mặt, y biết không thể để cho Lăng Hạ nhìn thấy mặt của mình. Ở trong mắt đối phương mình hoàn toàn là xa lạ, phương pháp tốt nhất là để cho hắn lần nữa yêu mình, nhưng là hắn bây giờ thật sự là nhịn không được rồi!
[Gặp là làm liền vậy ta~ A Tuyệt manh động quá! Cơ mà mình thích :v :v :v ]
Dưới tay là da thịt cùng hơi thở ấm áp quen thuộc, làm cho y giống như nổi điên muốn đoạt lấy lần nữa.
Y nhanh chóng trải áo ngoài lên đất, đè hai tay của Lăng Hạ giam cầm hắn dưới thân mình, đôi môi lập tức không kịp chờ đợi hôn lên. Tư vị đã lâu làm cho lưng y không khỏi sợ run, ngực trống rỗng lập tức được lấp đầy.
Khi trên người chợt trầm xuống, đôi môi bị lấp kín, Lăng Hạ hoàn toàn ngốc. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, đầu lưỡi của đối phương như rắn linh hoạt chui vào trong miệng hắn, dùng sức mút đầu lưỡi của hắn, liếm hàm răng của hắn, lực độ lớn đến nỗi khiến hắn thiếu chút nữa tắt hơi.
Hắn có thể cảm nhận được bắp thịt cứng rắn cùng hơi thở nóng rực của nam nhân trên người, làm cho hắn xấu hổ hận không thể chui vào trong hầm.
Má! Đây là gặp phải nam biến thái sao? ! Nụ hôn đầu của ông đây a a a!
Đại ca, ngươi không cần đói khát như thế này a? Không sợ ông đây có bệnh sao?
Mặt của Lăng Hạ đỏ lên, dùng sức xoay đầu, toàn thân giống như cá thoát nước liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi đối phương, lại bị đối phương dễ dàng đè lại. Hắn cực kỳ tức giận muốn cắn mạnh, lập tức bị đè cằm, bị buộc tiếp nhận nụ hôn nóng rực như muốn cắn nuốt tất cả của đối phương.
Hắn không thoải mái phát ra một tiếng ô ô, tức giận cả người đều run rẩy.
Nhận ra người phía dưới khó chịu, Ngự Chi Tuyệt lưu luyến ngẩng đầu, mất hồn nhìn gò má Lăng Hạ vì xấu hổ mà đỏ lên cùng đôi mắt hơi ước.
Mặt mày rất giống. . . . . . Chỉ là, so với làn da tái nhợt đến quá đáng trước kia lại khỏe mạnh hơn nhiều, là màu lúa mì nhàn nhạt.
Ngự Chi Tuyệt dùng trói buộc nguyền rủa cố định Lăng Hạ trên mặt đất, lấy tay tinh tế miêu tả ánh mắt, lông mày, sống mũi, đôi môi của hắn. . . . . . Y dùng ngón trỏ nhẹ nhàng kìm đôi môi đỏ mềm mại mới vừa rồi bị mình cắn sưng đỏ, trong lòng có chút ảo não, ánh mắt cũng khôi phục chút thanh minh.
Đè nén từng lần một kêu tên Lăng Hạ ở trong lòng, Ngự Chi Tuyệt cố gắng khắc chế nhiệt độ đang dâng cao trong thân thể, nhìn Lăng Hạ không chớp mắt, giống như hắn sẽ đột nhiên biến mất dưới người mình.
Lăng Hạ bị động vào tê dại da đầu, hắn có thể cảm thấy ánh mắt nóng rực của đối phương. Ở trong bóng tối, toàn thân vẫn không thể động, làm cho hắn căng thẳng lưng căng cứng, tim sắp thót lên tới miệng rồi.
Hắn liều mạng trấn định, dùng âm điệu hết sức bình tĩnh nói: “Huynh đài, đến cùng ngươi muốn làm gì?”
Sá! Không cần lừa đảo như vậy a! Dù trước đó mình hấp dẫn một tên gay, nhưng gay trong thiên hạ không đến nỗi đều chạy tới bên cạnh mình chứ?
Ngự Chi Tuyệt nhìn dáng vẻ hắn cố gắng trấn định quật cường, trong lòng yêu không chịu được, không nhịn được nằm sấp xuống thân mật ngậm vành tai mượt mà của đối phương, giả vờ uy hiếp nói: “Nếu ngươi lại cắn ta, ta liền thượng ngươi.” Vừa nói vừa đưa tay dán sát vào mông Lăng Hạ, chậm rãi lên xuống vuốt ve, xúc cảm này cho dù cách y phục vẫn khiến cho lòng y rung động.
Y hài lòng nhìn lỗ tai Lăng Hạ đỏ bừng lần nữa cùng lông mi có chút rung rung, ái muội vuốt ve mấy cái lên mặt đối phương, dán tới lần nữa, cẩn thận mút cánh môi.
Lăng Hạ tức giận muốn ngất, hận không thể một cước đạp bay tên biến thái đáng chết! Hắn ở bên kia là siêu nhân, ở chỗ này hiển nhiên so với người bình thường chỉ là củi mục a! Tại sao ông đây lại xuyên không a!
[Ớ, A Tuyệt mà là người thường thì không ai là người thường được huynh ạ o. Chấp nhận sự thật đi huynh ))) Huynh xuyên chính là để bị thượng, hê hê ]
Miệng hắn không dám cử động nữa, toàn thân cứng ngắc sắp biến thành cọc gỗ rồi, quả thật tức giận đến muốn hôn mê, hai đại nam nhân hôn rất ghê tởm có được không?
Nhưng lần này động tác của đối phương không điên cuồng làm cho người ta sợ như vừa rồi, động tác dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ chạm lên môi hắn, lại chạm lên. Rất nhẹ nhàng liếm láp miêu tả bờ môi của hắn, dường như muốn duy trì động tác này đến Thiên Hoang Địa Lão (lâu dài như trời đất), dường như vĩnh viễn sẽ không chán.
Lăng Hạ nín thở, hình như có cảm xúc tê tê dại dại khác thường từ trên môi dần dần lan tràn ra ngoài, mặt hắn đỏ bừng xấu hổ vô cùng, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh. Cho dù hắn liều mạng đè nén, vẫn phát ra mấy tiếng thở dốc mập mờ.
Sá, con mẹ nó biến thái đáng chết này có dừng hay không?
Đầu lưỡi đối phương rốt cuộc chậm rãi chui vào trong miệng hắn lần nữa, Lăng Hạ miệng to thở hổn hển, thần kinh toàn thân cũng căng thẳng lên, sống lưng không khỏi sợ run.
Không giống như vừa rồi cường thế làm cho hắn sợ, lần này quả thực là. . . . . . Trong đầu hắn hoảng hốt một hồi.
Tư vị nụ hôn này quả thật ngọt ngào làm cho người ta run rẩy như trong giấc mộng, hơn nữa đặc biệt quen thuộc, có một hồi thậm chí Lăng Hạ cho rằng mình nằm mơ một giấc mơ nhi đồng không nên mơ, không tự chủ được đáp lại. Đối phương càng kích động, vừa hôn vừa lấy tay cắm vào trong tóc hắn ấn đầu hắn qua, càng không ngừng biến đổi góc độ, hôn hắn như muốn nuốt luôn hắn xuống bụng.
Tiếng thở dốc ái muội, quấn lấy càng ngày càng dinh dính, nước miếng không kịp nuốt dọc theo khóe môi chảy xuống.
Dục vọng trong thân thể đè nén không được nữa bắt đầu dâng sóng lớn mãnh liệt, Ngự Chi Tuyệt khó nhịn xé y phục Lăng Hạ ra, đôi môi cùng đôi tay không ngừng lưu luyến trên da thịt hắn, lưu lại từng mãng dấu vết màu đỏ.
Lăng Hạ rên rỉ một tiếng liền tỉnh táo lại, hoảng sợ trợn to đôi mắt tràn đầy sương nói: “Ngươi muốn làm gì?” da thịt nơi ngực, cổ, tất cả đều lưu lại xúc cảm khác thường, làm cho hắn khó chịu tới cực điểm.
Ngự Chi Tuyệt không đáp, y đã không thể hồi đáp.
Y vội vàng xé áo lót trên người mình lần nữa áp lên, dính sát lấy thân thể ấm áp mềm dẻo phía dưới, da thịt chạm nhau trong nháy mắt làm cho y thoải mái muốn thở dài. Y dùng lực dán đầu vào ngực Lăng Hạ, cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập có lực của đối phương.
Đây là Lăng Hạ sẽ sống, sẽ nói sẽ cười . . . . . .
Lăng Hạ đã sợ đến hàm răng đánh nhau lập cập, đại não quay cuồng khôi phục lại sự thanh minh, là nam nhân ai có thể không sợ hả? Vật kia của đối phương. . . . . . vừa lớn lại vừa cứng khiến rất nhiều nam nhân ước ao ghen tị đó, liền chống đỡ trên đùi mình a a a!
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhận ra hắn sợ hãi, cởi giam cầm trên tay hắn, khó nhịn thở dốc nói: “Làm cho ta thoải mái, sẽ bỏ qua cho ngươi —— còn có điểu của ngươi nữa.”
Y nói xong, lôi kéo hai tay của đối phương bao trùm lấy dục vọng đứng thẳng của chính mình, bất mãn khó nhịn nhìn Lăng Hạ trước mặt.
Người này thật đúng là không thay đổi chút nào, luôn làm cho mấy con súc sinh chướng mắt kia thích, làm cho lòng y có chút ê ẩm.
Nhịp đập, hình dáng lớn nhỏ của vật kia trong lòng bàn tay khiến khóe miệng Lăng Hạ co giật, cả người hắn đều không khỏe rồi, vẻ mặt cố tỉnh táo cũng hoàn toàn rách ra.
Khốn kiếp, thật là muốn bóp chặt lấy a a a!
Biến thái lão huynh ngươi không sợ bị phế sao? !
Ngự Chi Tuyệt cười nhìn nét mặt bối rối xấu hổ của Lăng Hạ, ngón tay linh hoạt dọc theo eo mềm dẻo của đối phương trượt xuống mông, mập mờ tiếp tục dời xuống dưới: “Ngươi không động vừa hay, ta càng muốn dùng nơi này.”