CHƯƠNG
Ngự Chi Tuyệt nghe lời này mặt liền đen, Tống Tiểu Hổ cũng cả giận nói: “Cái gì người của ngươi? Nữ nhân này. . . . . . không biết xấu hổ!”
Khắc Lan Mẫn Bạch cười nói: “Nam nhân có thể cường nữ nhân, nữ nhân vì sao không thể cường nam nhân? Huống chi theo ta bảo đảm các ngươi ăn xong rồi uống…, có gì uất ức?”
“. . . . . . Vô sỉ!” Tống Tiểu Hổ không biết phản bác sao, chỉ có thể lặp lại mấy lời kịch khi nãy.
Lăng Hạ cười khổ nói: “Cô nương, dù sao dưa xanh hái không ngọt, nàng cũng biết ép buộc là không đúng, vì sao lại cứ ép đệ đệ ta?”
Khắc Lan Mẫn Bạch cười hì hì nói: “Không muốn cũng không nhất định phải làm vị hôn phu của ta, đi theo ta tiêu diêu tự tại trên biển, chẳng phải là hơn hẳn cái gì danh môn chính phái kia nhiều sao?”
Lăng Hạ giật mình, Khắc Lan Mẫn Bạch chỉ hành động tùy ý một chút, nhưng so với người ma tu đạo khác, nàng còn lâu mới có thể nói là biến thái máu tanh, không như vậy sẽ không bị nhân vật chính cảm động đi theo nhân vật chính lăn lộn.
Hắn nghiêm túc nhìn Khắc Lan Mẫn Bạch, ánh mắt chỉ chỉ Liêu Nhiên vắt ngang hông Tống Tiểu Hổ nói: “Thực không dám dấu diếm, ba người chúng ta đều là đệ tử phái Thiếu Dương thành Sùng Minh, lần này đến hải đại lục vì bắt con Liêu Nhiên này cứu người. Nếu không thể về đúng lúc, vị cô nương kia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Trên thuyền vị Mộ Dung cô nương này tinh thông thuật trị liệu, cũng hi vọng cô nương có thể thả nàng đi cùng chúng ta.”
Khắc Lan Mẫn Bạch thường thấy ánh mắt khinh bỉ thống hận, bị ánh mắt ôn hòa chuyên chú nhìn rất không được tự nhiên, lập tức nhảy một cái phi thân lên cột buồm nói: “Ha ha, ngươi nói nghe thật cảm động, ta lại không biết là thật hay giả, hơn nữa, cô nương ngươi nói kia có quan hệ gì tới ta đâu?”
Ngự Chi Tuyệt không bình tĩnh nói: “Cần gì nói nhiều với nàng như vậy?”
Lăng Hạ vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Vị cô nương này không phải dã man không hiểu chuyện, A Tuyệt, đệ ở đây chờ ta một chút. Yên tâm, ta trở lại rất nhanh.” Hắn nói rồi nhảy một cái, cũng nhảy lên, ngồi một nơi không xa Khắc Lan Mẫn Bạch.
Khắc Lan Mẫn Bạch thấy nhiều người ma tu đạo đến phát cáu, bên cạnh lại đều là hán tử ngũ đại tam thô, thật không có kinh nghiệm ứng đối với nam tử ôn văn lễ độ như vậy. Nàng cố làm vẻ hung ác nói: “Ngươi theo lên làm gì, chẳng lẽ cũng muốn làm vị hôn phu của ta?”
Lăng Hạ lắc đầu một cái: “Đương nhiên không phải, tại hạ cảm thấy con người lúc còn sống, nhất sinh nhất thế nhất song nhân là hay nhất. Nếu ta có người ta yêu, tất nhiên chỉ nguyện cùng nàng, yêu nàng, nếu nàng cũng yêu ta, ta sẽ chỉ cưới một mình nàng.”
Hắn nói tới đây, cảm thấy lạc đề quá nhiều, vì vậy khẽ mỉm cười: “Ta biết rõ cô nương không phải ác nhân, vừa rồi nàng không giao đệ đệ ta ra, trong lòng tại hạ hết sức cảm kích.”
Hắn nói chân thành, giọng nói dịu dàng dễ nghe, Khắc Lan Mẫn Bạch ngốc một trận, mặt không khỏi nóng lên. Nàng mất tự nhiên lung lay hai chân: “Hừ, vậy cũng không có gì, chưa từng có ai có thể đoạt được người từ trong tay bản cô nương.”
Tống Tiểu Hổ tò mò nhỏ giọng nói: “A Tuyệt, Lăng đại ca ở đó nói với nàng cái gì vậy? Nữ nhân này. . . . . .hình như không dữ như vừa rồi vậy nữa?”
Ngự Chi Tuyệt nhìn hai người sóng vai ngồi ở trên cao dường như nói chuyện hết sức vui vẻ, tay càng nắm càng chặt, tâm giống như bị cái gì hung hăng níu lấy, chua xót khó nhịn.
Tại sao, tại sao người này đối xử với bất kỳ người nào cũng vậy. . . . . .
Lăng Hạ tiếp tục nói: “Cô nương là nữ trung hào kiệt, còn nhỏ tuổi có thể lập một phen sự nghiệp ở trên biển này, trong lòng tại hạ hết sức bội phục. . . . . .”
Bây giờ hắn mặt dày lừa dối, dạng này chắc chắn khác hẳn các hán tử cao lớn kia bên người Khắc Lan Mẫn Bạch em gái cuồng dã này, hắn nhớ lại mấy lời bình luận của đám con gái mà nói. Thật ra thì bây giờ Khắc Lan Mẫn Bạch dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là tiểu cô nương thành niên, hắn xem như tán dương muội muội của mình, nói không có chút áp lực nào. Dù sao đi nữa trong lòng hắn xác thực đối không ghét cô nương hào sảng này, làm bằng hữu rất không tồi .
Khắc Lan Mẫn Bạch rất nhanh chống đỡ không được, xoay mặt sang một bên: “Hừ, mẹ ta nói nam nhân giỏi nhất lời ngon tiếng ngọt, ngươi nói những thứ này cũng chỉ là nghĩ cách gạt ta thả các ngươi thôi.”
. . . . . . Cô nương thẳng thắn.
Lăng Hạ cười nói: “Ta đương nhiên hi vọng cô nương có thể thả chúng ta, nhưng mà ta nói những lời này không phải là giả, tất cả đều là lời tâm huyết. Nếu cô nương không ngại, ta nguyện cùng cô nương kết giao làm bằng hữu. Sau này cô nương có điều cần nhờ vả, tại hạ nhất định không ngại lửa lớn, nhất định không chối từ.”
Khắc Lan Mẫn Bạch Mãnh quay đầu, trên người tản mát ra sát khí nồng nặc. Nàng dùng cây gậy nhắm ngay cổ họng Lăng Hạ, mắt híp lại cười lạnh nói: “Ngươi nói những thứ này cũng chỉ vì gạt ta phải không?”
Phía trên đột nhiên có biến, phía dưới Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ không khỏi cả kinh, lập tức chuẩn bị ra tay.
Trong lòng Lăng Hạ cũng là cả kinh, bị nơi cây gậy quét qua hơi đau, nhưng trên mặt lại không rụt rè. Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Khắc Lan Mẫn Bạch chậm rãi nói: “Ta không lừa gạt nữ nhân.”
Ánh mặt trời màu vàng rơi trên người thanh niên có vẻ hơi tái nhợt, càng lộ ra đôi mắt sáng ngời như sao, cũng vô cùng nghiêm túc chân thành.
Trái tim Khắc Lan Mẫn Bạch không thể khống chế giật nảy, đôi tay lật một cái, cặp côn kia biến mất không thấy nữa, nàng ôm chân lần nữa xoay mặt uốn éo qua bên cạnh .
Lăng Hạ thở ra, hắn hơi trầm tư, lật cổ tay lên, nơi đó còn có vết thương chưa khỏi hẳn: “Ta đã coi cô nương làm bạn, đương nhiên sẽ không lừa dối, thật ra thì ta là dược người.”
Khắc Lan Mẫn Bạch cả kinh, lặp lại: “Dược người?” Nàng là người nuôi cổ, đương nhiên biết dược người quý trọng quý báu đến cỡ nào. Nàng dùng móng tay quẹt nhẹ một cái trên cánh tay Lăng Hạ, đặt giọt máu vào miệng liếm, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Lăng Hạ như đem tính mạng bản thân giao ra khẳng khái: “Đúng vậy, ta tin tưởng cô nương, nguyện đem tánh mạng này giao ra. Xin cô nương thả ta và hai đệ đệ cùng Mộ Dung cô nương rời đi, cứu người như cứu hỏa, thật sự là không thể đợi nữa.”
Khắc Lan Mẫn Bạch chậm rãi cúi đầu, một lúc sau, nàng ngửa đầu cười ha hả: ” Khắc Lan Mẫn Bạch ta không phải là cái loại người nhỏ mọn! Ta liền nhận người bằng hữu này!”
Chờ Lăng Hạ và Khắc Lan Mẫn Bạch Hạ đi xuống, trời cũng đã tối.
Tóm lại hai người ngắm sao xem trăng sáng, từ thi từ ca phú nói tới triết học cuộc sống.
Làm một trạch nam, bình thường Lăng Hạ không nói nhiều trước mặt người khác, nhưng đọc sách cũng không ít cho nên lời của hắn đối với một tiểu cô nương đánh đánh đấm đấm rõ ràng chưa từng đi học mà nói, hàm kim lượng vẫn còn rất cao .
Cuối cùng Khắc Lan Mẫn Bạch uống say chuếnh choáng trở về phòng nghỉ ngơi, nàng dùng sức vỗ vỗ bả vai Lăng Hạ: “Lăng huynh đệ, người này. . . . . . Bằng hữu, rất tốt. Ha ha, ta không có say, hôm nào. . . . . . Chúng ta tiếp tục uống!”
Lăng Hạ cũng say chuếnh choáng rồi, khẽ mỉm cười: “Tốt! Cô nương nếu con muốn bồi, tại hạ chắc chắn theo cùng!”
Tống Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn hai người anh em tốt, cảm giác mình bị ảo giác rồi.
Còn sắc mặt Ngự Chi Tuyệt lại âm trầm đỡ Lăng Hạ về phòng, Lăng Hạ còn băn khoăn Mộ Dung Tuyết, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hổ, Mộ Dung cô nương đâu? Lúc luyện đan nàng rất mệt, bây giờ đỡ hơn chưa? A Tuyệt, nàng tìm đệ rốt cuộc là vì chuyện gì a. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt nắm chặt tay lại, tay đẩy Tống Tiểu Hổ nhốt ở ngoài cửa: “Trước chớ vào!”
Tống Tiểu Hổ bịt mũi kêu đau một tiếng: “A Tuyệt, cậu nổi điên cái gì?”
Cổ tay đột nhiên bị lực lớn siết đau đến đáng sợ, Lăng Hạ cau mày không hiểu nói: “A Tuyệt?” Đứa nhỏ này bị cái gì kích thích? Liên quan đến Mộ Dung Tuyết sao? . . . . . .
Hắn chưa nói xong, lưng chợt đau nhói, đã bị Ngự Chi Tuyệt đặt mạnh lên ván cửa.
Hô hấp dồn dập mà nóng bỏng gần trong gang tấc, hai tay Ngự Chi Tuyệt đặt hai bên Lăng Hạ vòng hắn vào lòng mình, đôi mắt sáng quắc có hồn, Lăng Hạ liền tỉnh rượu.
Lồng ngực hai người dính sát, Lăng Hạ cảm thấy giống như có một khối đá lớn đè trên người mình, dường như là không có khả năng nhúc nhích. Hắn không hiểu nhỏ giọng hỏi: “A Tuyệt?”
“Tại sao? . . . . . .” Giọng nói Ngự Chi Tuyệt giống như là nghiến qua kẽ răng, mang theo lạnh lẽo, “Tại sao đối xử với nữ nhân kia lá mặt lá trái còn vừa nói vừa cười? Ta nói rồi, nhất định sẽ cứu ngươi rời khỏi nơi này! Không cần ngươi như thế!”
Lăng Hạ thoải mái, đứa nhỏ này để ý cái này sao? Quả nhiên chính mình tự chủ trương sẽ thương tổn đến lòng tự ái của nhân vật phản diện đại nhân?
Hắn thử nhúc nhích, lập tức bị Ngự Chi Tuyệt dùng sức dùng thân thể đè xuống.
“. . . . . .” Lăng Hạ cười vuốt lông, “Cũng không phải là lá mặt lá trái gì, Khắc Lan Mẫn Bạch không giống với người ma tu đạo khác, không hư như vậy.”
Hắn nói tới đây vẫn rất hả hê, chẳng lẽ mình có miệng lưỡi Khổng Minh ?
Hắn cẩn thận nói: “Đệ xem, bây giờ không phải rất tốt sao? Nàng đồng ý đưa chúng ta về, không đánh mà thắng, còn hơn một người bạn. . . . . .”
Gọi thân thiết như vậy! Lời nói của Lăng Hạ dường như không lọt vào tai Ngự Chi Tuyệt.
Mặc kệ là Mộ Dung Tuyết, hay là Khắc Lan Mẫn Bạch, hoặc tên những người khác, hắn đều không muốn nghe từ miệng người này!
Ngự Chi Tuyệt không chần chờ chút nào đến gần, chận lại cái miệng đang lảm nhảm, vì dùng sức quá mạnh nên cắn rách môi Lăng Hạ.
“? ? ? ! ! !” Lăng Hạ kinh ngạc trong bóng tối trợn to hai mắt, bởi vì quá mức khiếp sợ, thậm chí hắn còn để đầu lưỡi đối phương thuận lợi mở hàm răng, duỗi vào.
Ban ngày đã muốn làm như vậy, không phải trong giấc mộng, mà là lúc tỉnh táo. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt ôm chặt Lăng Hạ, cả người đều nóng lên, trước đó lúc Lăng Hạ hôn mê đáp lại hắn hắn cảm thấy mình vui mừng muốn nổ tung.
Cho tới bây giờ, cái loại cảm giác đau nhức trong lòng khiến hắn hít thở không thông đó mới có thể phát tiết ra ngoài. . . . . .
Hắn dùng lực hôn một hồi, phát hiện Lăng Hạ không có bất kỳ động tác đáp lại, liền nhớ tới người này hình như đặc biệt thích hành động êm ái. Ngự Chi Tuyệt thả chậm lực độ, lấy tay ôm mặt Lăng Hạ chậm rãi hôn, trên mặt nóng hừng hực.
Chỉ là, trong miệng Lăng Hạ mang theo mùi rượu, nghĩ đến là do cùng nữ nhân kia uống, Ngự Chi Tuyệt liền giận cắn khẽ lên đầu lưỡi hắn hai cái.
Không khí trong phổi nháy mắt bị rút hết, đầu óc mê mang.
Chờ Lăng Hạ tỉnh táo lại, kinh sợ đẩy, vậy mà đẩy Ngự Chi Tuyệt ra xa hai bước. Hắn kinh ngạc vuốt môi đã sưng đỏ lên của mình, miệng to thở hổn hển, không dám tin nói: “A Tuyệt, đệ làm cái gì?”
Bị mãnh nhiên cắt đứt, Ngự Chi Tuyệt có chút bất mãn, hắn liếm môi một cái nói: “Đúng là như vậy, trước ở trong nước cũng tốt, lúc ngươi hôn mê cũng tốt, chúng ta đều như vậy.”
Ngự Chi Tuyệt còn ở thời kỳ đổi giọng, giọng nói vì dục vọng mang theo khàn khàn kỳ dị.
Giọng nói kia trong bóng tối ở phòng nhỏ không chút để ý dường như là chuyện đương nhiên, nhiệt độ trên mặt Lăng Hạ có thể đi nấu cháo rồi.
Cái gì gọi là trong nước cũng tốt, lúc hôn mê cũng tốt?
Này, nụ hôn đầu của ông đây bị chính đệ đệ mình đoạt? !
. . . . . . Dường như hắn có mơ thấy cùng người hôn môi, hơn nữa cảm giác tương đối chân thật hơn nữa khá tốt. . . . . .
Thái Bình công chúa trong mộng là, là Ngự Chi Tuyệt? ! . . . . . .
Bây giờ đầu óc Lăng Hạ trong trạng thái chết máy, căn bản không thể khởi động bình thường. Lại nói, bây giờ trọng điểm không phải là cái này chứ? !
Khi hắn phát hiện Ngự Chi Tuyệt lại đến gần mình, dường như là kinh sợ nhếch nhác lui sang bên cạnh, mặt đỏ tới mang tai nói không mạch lạc: “Cái đó, A Tuyệt, không phải đệ, nói đùa chứ?”
“Cái gì mà nói đùa?” Ngự Chi Tuyệt nhìn động tác hắn kháng cự, tròng mắt liền rét lạnh, trong lòng có chút phiền não, tại sao người này muốn từ chối mình?
Hắn nắm chặt quả đấm nói: “Chúng ta trước đó ngươi đều rất vui vẻ, còn chủ động đáp lại ta. . . . . .”
Lăng Hạ bị hắn nói sắp muốn đào hố vùi mình vào rồi, sao đối phương lại tố cáo bộ mình giống như mình mới là người khởi xướng vậy? Đứa nhỏ này không phải là tò mò không biết đây là ý gì chứ? Ngự Chi Tuyệt chắc là không biết hôn tượng trưng cho cái gì. . . . . .
Hắn nghiêng mặt đang nóng lên, không còn hơi sức nói: “Như vậy là không đúng, hai người đàn ông sao có thể hôn nhau? . . . . . .”