CHƯƠNG
Trong màn đêm đen kịt giọng nói thiếu niên vì xấu hổ mà êm ái giống như lông vũ, cũng vô cùng nghiêm túc, giống như lời thề.
Toàn thân Lăng Hạ chấn động, đứa nhỏ này. . . . . . Là nghiêm túc.
Tay đã theo động tác của Ngự Chi Tuyệt mà hoạt động. . . . . .
Thiếu niên không đè nén được thở gấp vang lên trong đêm tối, mập mờ mà tràn đầy hấp dẫn, Lăng Hạ khó chịu nhắm mắt lại.
Một lần cuối cùng, về sau không thể như vậy. . . . . .
Ban đêm Ngự Chi Tuyệt ôm hông của Lăng Hạ, dính vào ngực hắn ngủ thiếp đi, Lăng Hạ vẫn ngây ngô nhìn mấy điểm sáng bên ngoài cửa sổ, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Mặc dù hắn chưa từng hút thuốc, bây giờ thực sự hi vọng trước mắt có một điếu thuốc.
Lăng Hạ cúi đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng Ngự Chi Tuyệt trước mặt, hô hấp đối phương đều đều, hiển nhiên ngủ hết sức ngọt ngào. Hắn chưa từng được ai thích như vậy, nếu Ngự Chi Tuyệt là một cô gái, mặc kệ có phải là Vị Thành Niên hay không, đoán chừng hắn cũng thử, sau đó sẽ đợi cô ấy lớn lên. . . . . .
Nhưng mà, hắn tưởng tượng cảnh hai người đàn ông sinh hoạt chung một chỗ, phương thức yêu nhau, da đầu liền tê dại. Hắn nhớ thời đại học có nam sinh ngủ chung phòng đùa giỡn hướng hôn lên mặt hắn một cái, lúc ấy ghê tởm thiếu chút nữa nôn mửa. Nam nhân, hắn thật không tiếp thụ nổi.
Đứa nhỏ này thật sự rất ưu tú, có thể tưởng tượng, chưa tới ba bốn năm nữa ánh mắt các cô gái đều sẽ bị hắn hấp dẫn. Cho nên, cũng không hẳn là vậy. . . . . .
Nếu nói đau dài không bằng đau ngắn, có một số việc để càng trễ, ngược lại càng tàn nhẫn.
Lăng Hạ âm thầm hạ quyết tâm.
Sáng ngày hôm sau Ngự Chi Tuyệt tỉnh lại liền phát hiện hai người ôm nhau ngủ, rất nhanh nhớ lại buổi tối hai người ầm ĩ một phen, nhất thời hai tai đều đỏ. Hắn cố làm ra vẻ tự nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy hai con mắt gấu mèo ..
Lăng Hạ có chút né tránh xoay mặt qua một bên, giọng khàn khàn nói: “A Tuyệt, đệ đã tỉnh?”
Hắn trắng đêm không ngủ, bây giờ ánh nắng sáng sớm phóng đi vào, rất dễ thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn trong phòng —— bởi vì buổi tối ôm hôn quá kịch liệt, gian phòng vốn sạch sẽ đã bừa bãi một mảnh.
Ngự Chi Tuyệt rõ ràng cũng nhớ lại, rất nhanh xoay đầu sang nơi khác: “Ừ. . . . . . Huynh thấy thế nào, sao không có tinh thần như vậy?” Ban ngày Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên không có biểu hiện to gan như buổi tối, ngược lại cùng là thiếu niên lần đầu biết yêu, ngây ngô làm cho người ta không đành lòng tổn thương.
Lăng Hạ ngồi dậy đơn giản chỉnh sửa cổ áo một chút, nhìn thấy xương quai xanh của mình có vết đỏ hắn dừng mấy giây, sau đó rất nhanh đứng lên buộc vạt áo lại.
Hắn máy móc sửa sang lại gian phòng, chậm chậm thử mở miệng: “A Tuyệt, cái đó, có mấy lời ta phải nói một chút. . . . . .”
“A Tuyệt, đừng nói là chưa dậy chứ? Ta nghĩ ra một chiêu mới, cùng ta đến trường luyện võ tỷ thí một chút!” Bên ngoài vang lên tiếng hô trung khí mười phần của Tống Tiểu Hổ.
Lăng Hạ rất muốn bóp chết nhân vật chính, lời kịch hắn suy nghĩ cả đêm, lấy dũng khí nói ra dễ lắm sao?
Ngự Chi Tuyệt đi ra ngoài rất nhanh, tới cửa mới quay đầu lại nhìn Lăng Hạ, ánh mắt lại dời sang nơi khác rất nhanh.
Ánh nắng sáng sớm đánh chiếu vào một bên mặt tinh sảo của thiếu niên, có thể khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ tốt đẹp, thí dụ như lá xanh ngấm sương, đóa hoa sen sau cơn mưa nở rộ, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
“Buổi trưa chờ ta trở lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Ngự Chi Tuyệt nói câu này, khóe miệng thoáng nhướng lên, chân động một cái liền biến mất.
Lăng Hạ chậm rãi đặt cây nến lên bàn, rất muốn ôm cây cột đập mạnh đầu mấy cái, tại sao lại biến thành như bây giờ?
Sửa sang xong gian phòng lại ăn đơn giản ít thứ, Lăng Hạ đem bản vẽ mới thiết kế một nửa ra, nhưng tâm phiền ý loạn thế nào cũng vẽ không được. Hắn đi ra hồ bên ngoài, lẳng lặng nhìn nước hồ mà ngẩn người.
Lần này hắn giày vò trở lại, là muốn thay đổi số mạng cuối cùng của Ngự Chi Tuyệt, cũng không phải vì dụ dỗ người chưa thành niên đi vào con đường làm gay. . . . . .
Lăng Hạ khổ sở thở dài, nói thật, nhớ tới vẻ cường thế đến khí thế khiếp người của Ngự Chi Tuyệt trong bóng tối, thậm chí hắn có loại kích động muốn chạy. Hắn giống như con ếch dưới miệng rắn, không có bất kỳ phản kháng nào. . . . . . Như vậy phát triển tiếp được sao? Nhờ Ngự Chi Tuyệt không hiểu biết nhiều, nếu đã biết thì sớm muộn gì Cúc Hoa của mình khó giữ được!
Nghĩ như vậy, Lăng Hạ một hồi than thở một hồi lắc đầu, ngơ ngác ở bên hồ ngồi cho tới trưa, cho đến khi Ngự Chi Tuyệt trở lại cũng không phát giác.
“Huynh làm sao vậy?” Ngự Chi Tuyệt cau mày, hắn đã nhìn Lăng Hạ được một lúc rồi.
Lăng Hạ giật mình một cái, phản xạ có điều kiện lấy ra một khăn lụa màu trắng thay Ngự Chi Tuyệt lau mồ hôi trên trán, khi hắn thấy lỗ tai Ngự Chi Tuyệt ửng đỏ thì mới ý thức được động tác của mình không ổn, cũng chỉ có thể nhắm mắt lau sạch sẽ thôi.
“Tiểu Hổ đâu?” Lăng Hạ nhìn phía sau một chút.
Ngự Chi Tuyệt cẩn thận quan sát mặt Lăng Hạ, nói: “Hắn vẫn còn trường luyện võ, vừa rồi tại sao huynh than thở?”
Cuộc tỷ thí này đương nhiên vẫn là Ngự Chi Tuyệt thắng, Tống Tiểu Hổ không phục, tại trường luyện võ từng lần một cải tiến chiêu thức mới, Ngự Chi Tuyệt cũng không quản hắn.
Hắn cũng không biết thì sao, chỉ mới tách ra hai canh giờ đã cảm thấy khó có thể chịu được, không nhịn được về sớm hơn, ngắm nghía cẩn thận người này.
Lăng Hạ bị ánh mắt nóng rực của Ngự Chi Tuyệt nhìn, động tác có chút cứng ngắc, hắn thật không hiểu, rốt cuộc mình có chỗ nào hấp dẫn đối phương? Nam nhân cùng nam nhân không phải thưởng thức lẫn nhau là tốt rồi? Sao có thể bắt đầu nảy sinh cảm giác tương tự tình yêu?
Thật may là Ngự Chi Tuyệt không tới đây ôm một cái, Lăng Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Hạ không biến sắc kéo ra cự ly với Ngự Chi Tuyệt, nhìn mặt hồ âm thầm hít sâu một cái, lấy dũng khí nói: “A Tuyệt, có một việc ta phải nói cho đệ biết, đệ. . . . . . đồng ý trước với ta đừng nóng giận.”
Ngự Chi Tuyệt nhạy bén, giác quan thứ sáu đã nhận ra hắn bài xích, trong lòng có chút dự cảm xấu: “Huynh muốn nói gì?”
“A Tuyệt. . . . . . Cái đó, tối hôm qua như vậy. . . . . .” Lăng Hạ cũng không dám nhìn sắc mặt của Ngự Chi Tuyệt, cúi đầu hít một hơi nói: ” ta thật sự không thích. . . . . . Như vậy thật không tốt. . . . . . Hôn, còn có cái gì kia. . . . . . Hai người đàn ông ở chung một chỗ như vậy là không đúng. . . . . .”
Khí áp chung quanh càng ngày càng thấp, hắn nói chuyện cũng không nhịn được lắp ba lắp bắp, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: “Ta rất thích A Tuyệt. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Không phải loại cảm tình kia. . . . . . Nam nhân cùng nam nhân ở cùng nhau sẽ bị người chê cười, A Tuyệt, đệ sẽ phát hiện cô nương cũng rất tốt. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt nắm thật chặt quả đấm, hàm răng trắng muốt dường như cắn chảy máu đôi môi, giọng nói hắn khàn khàn cắt đứt lời Lăng Hạ: “Huynh có ý gì? Có phải huynh thích Mộ Dung Tuyết đó hay không?”
Giọng nói thiếu niên mặc dù hết sức giữ vững bình tĩnh, lại mang theo tức giận cùng đau lòng khó có thể che giấu, Lăng Hạ chột dạ dường như muốn cúi đầu thấp xuống ngực.
Làm cho đứa nhỏ này bị thương sao? . . . . . .
Lăng Hạ buộc mình tiếp tục nói, một khi nói rõ, cũng càng ngày càng lưu loát: “Không phải, ta đối với nàng như đối với muội muội. Nhưng cũng vậy, ta đối với A Tuyệt và tiểu Hổ là giống nhau, đều xem các đệ là đệ đệ của ta. . . . . .”
Thật ra thì vẫn không giống nhau, trong lòng hắn chắc chắn thiên vị Ngự Chi Tuyệt một chút, lòng hắn thương thiếu niên quật cường này, nhưng lúc này, hắn cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lồng ngực Ngự Chi Tuyệt phập phòng kịch liệt, hoàn toàn không dám tin. Rõ ràng lúc tối. . . . . . Người này còn ôm mình, hai người thân mật hôn như vậy, làm chuyện mặt hồng tim đập hết sức thoải mái. . . . . .
Hắn cắn răng cắt đứt lời Lăng Hạ: “Ta không tin! Huynh đã đồng ý sẽ luôn ở bên cạnh ta đấy!”
Lăng Hạ nhắm mắt ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy cặp mắt đẹp kia đang hung hăng trừng mình, cặp mắt kia lúc này tức giận mà bi thương, giống như sói con bị thương. Hắn phản xạ có điều kiện nói: “Thật xin lỗi!”
Thật xin lỗi. . . . . . Sao?
Tối ngày hôm qua người này cũng nói thật xin lỗi, lại mang cho mình cảm giác vui sướng gần như điên cuồng, nhưng bây giờ. . . . . . Tim giống như bị đâm thủng một lỗ to, trống rỗng, đồng thời cũng đau khó có thể hô hấp.
Người này, nói mình và Tống Tiểu Hổ, thậm chí Mộ Dung Tuyết đều giống nhau, không có sự khác biệt gì. . . . . .
Người này, cũng sẽ như người khác, tương lai cưới nữ nhân, cùng nữ nhân sống hết một đời sao?
Tuyệt đối. . . . . . Không cho phép!
Ngự Chi Tuyệt hô hấp càng ngày càng gấp rút, chân hắn chợt phát lực, đã ôm Lăng Hạ rơi vào trong hồ.
Nước hồ bình tĩnh chợt bị đánh vỡ, Lăng Hạ vội vàng không kịp chuẩn bị, cả kinh nói: “A Tuyệt?”
Hai người rất nhanh bị nước hồ nuốt hết.
Bỗng nhiên nước áp lỗ tai Lăng Hạ có chút lùng bùng, chờ hắn mở mắt thích ứng hoàn cảnh đáy hồ, lúc này mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt đang gắt gao giữ chặt hai cánh tay của mình, cách mình gần trong gang tấc!
Hai người chìm xuống hồ, gần nhau hết sức, cặp mắt xinh đẹp kia làm cho người ta hít thở không thông đang không chớp mắt nhìn mình chằm chằm. . . . . . thậm chí Lăng Hạ sinh ra cảm giác đối phương muốn hôn mình.
Hắn khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng Ngự Chi Tuyệt vẫn cố định thân thể của hắn, không cho có bất kỳ động tác gì.
Lăng Hạ rất nhanh khó thở , hắn giùng giằng muốn nổi lên mặt nước, lại lần lượt bị Ngự Chi Tuyệt ngoan cố đè xuống.
Lăng Hạ ngạc nhiên lần nữa quay đầu, lúc này mới phát hiện ánh mắt làm cho người ta sợ hãi của Ngự Chi Tuyệt.
Đứa nhỏ này muốn dìm mình chết đuối? . . . . . . lòng Lăng Hạ xót xa, cả người cũng sợ run.
Nhưng hắn rất nhanh loại bỏ, bởi vì ánh mắt Ngự Chi Tuyệt mặc dù khiếp người, cũng tràn đầy bi thương.
—— hắn đang đợi mình, đợi mình hôn lên!
Lăng Hạ đột nhiên hiểu ý Ngự Chi Tuyệt, trong lòng hắn mắng to một tiếng: Sá! Đứa nhỏ này có bao nhiêu phúc hắc a!
Hắn biết, bây giờ nếu đã nói rõ, vô luận như thế nào cũng không thể thỏa hiệp. . . . . .
Cứ đau một lần, về sau sẽ tốt. . . . . .
Đại não dần dần phản ứng chậm chạp, hai lỗ tai bắt đầu lùng bùng, tứ chi như nhũn ra, thậm chí cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu đung đưa. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt lẳng lặng chờ đợi, chờ người kia không nhịn được, hít thở không thông nhích lại gần mình, như vậy hắn có thể thuận thế hôn lên, xem vừa rồi đối phương chỉ đang nói đùa. . . . . .
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hắn tinh tường cảm nhận được Lăng Hạ khó chịu đến cỡ nào, thậm chí thân thể đã bắt đầu co quắp, nhưng đối phương vẫn thủy chung không tiến tới gần.
Hắn thẩn thờ nhìn ánh mắt của Lăng Hạ đã tan rã, trong lòng lộn xộn, cũng nghĩ tới tình cảnh trước đó hai người cùng nhau rơi xuống biển.
Khi đó, đối phương ngay cả khi mất đi ý thức, ở trong lòng hắn cũng ngoan ngoãn như vậy, ngay cả khi phiêu bạc giữa biển rộng mênh mông, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui mừng như có toàn bộ thế giới.
Bây giờ mặc kệ người này nói thế nào, trong mắt đối phương vĩnh viễn chỉ có mình? Sẽ không bao giờ nhìn thấy người khác nữa? . . . . . .
Nhưng mà, vừa nghĩ tới sau này không thấy được người này nữa, toàn thân hắn không thể ức chế bắt đầu phát run.
Loại cảm giác đó, không bao giờ muốn trải qua nữa. . . . . . Khó chịu rõ ràng là đối phương, g ngực của mình lại đau đến hít thở không thông . . . . . .
Ngự Chi Tuyệt chợt nâng Lăng Hạ nhảy ra khỏi mặt nước, thô lỗ đặt hắn lên bờ.
Đầu tóc Lăng Hạ rối bời dính vào mặt, cuồng khụ một hồi khạc ra mấy ngụm nước, tứ chi bủn rủn vô lực —— mới vừa rồi nhờ hắn nín một hơi, nếu không thật sự Game Over rồi !
Thật may là, hắn thành công rồi.
Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, khóe miệng nở một nụ cười khẽ: “Như huynh mong muốn.”
Hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, thật ra thì đau lòng khó nhịn.
Mỗi một bước đi, rời khỏi người này xa một chút đều cảm thấy đau đớn làm người ta khó có thể chịu được.
Lăng Hạ xem như đã có chút thể lực, sắc mặt xanh ngắt của cũng chầm chậm khôi phục chút ít máu.
Hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngự Chi Tuyệt, hắn biết đứa bé quật cường này bây giờ khó chịu đến cỡ nào —— tựa như mình năm đó.
Hồi lâu, hắn im lặng thở dài một cái: “Thật xin lỗi.”