CHƯƠNG
Lăng Hạ mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là trần nhà màu vàng quen thuộc.
Hắn dại ra, khó có thể tin mở to hai mắt, cảm giác sợ hãi dày đặc dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Tự mình xuyên trở về sao? Vì sao? A Tuyệt đâu?
Hắn hoảng loạnxoay người, lúc này mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt nằm ở ngay bên người, lông mi thật dài rũ xuống hơi hơi rung động, hô hấp đều đều mà lâu dài, hiển nhiên là còn trong mộng.
Lăng Hạ thở ra một hơi, nhẹ nhàng nghiêng người cẩn thận đánh giá chung quanh, đây thật đúng là căn phòng quen thuộc, hoàn toàn là trang bị hiện đại. Hắn vươn tay mở di động trên bàn ra, vừa nhìn thời gian liền ngây ngẩn cả người —— đây là một ngày trước khi hắn bị nhận định là “Siêu nhân”, tốt lắm, như vậy ít ra sẽ không bị truyền thông đuổi giết.
Hắn sờ sờ tóc, quả nhiên, tóc dài mấy tháng qua đãbiến thành tóc ngắn một lần nữa, nhưng lực tinh thần và năng lượng nguyên tố vẫn còn, túi trữ vật cũng đều mang trên người.
Yên lặng suy nghĩ một hồi, Lăng Hạ lay tỉnh Ma Tôn đại nhân, an ủi: “A Tuyệt, rồi đệ sẽ quen sinh hoạt bình dân thôi.”
Ngự Chi Tuyệt lẳng lặng ngồi trên giường Lăng Hạ đánh giá hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, phòng so với tẩm cung của y đương nhiên là cực kì nhỏ, toàn bộ là màu vàng ấm áp, bố trí rất thanh khiết sạch sẽ, trong không khí là mùi hoa không biết tên, vật dụng trong phòng tám chín phần y đoán không ra dùng làm gì.
Chỉ một chút y liền thích nơi này, bởi vì nơi nơi đều là hơi thở của Lăng Hạ.
Lăng Hạ vội vàng gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ bệnh ba ngày, lúc hắn gọi điện thoại, Ngự Chi Tuyệt cứ như vậy lẳng lặng nhìn, trong mắt hiển nhiên là tò mò.
Hắn dường như chưa tình xin nghỉ, chủ nhiệm văn phòng quan tâm dặn vài câu nói hắn dưỡng bệnh cho tốt, Lăng Hạ cũng trả lời có lệ cho qua.
Lúc để điện thoại xuống Ngự Chi Tuyệt lập tức liền hỏi: “Giọng nói kia là của ai? Là nam nhân sao?”
Lăng Hạ gật gật đầu, chỉ chỉ điện thoại giải thích nói: “Ừm. . . . . . Là cấp trên của của ta, ta ở đây phải làm việc cho người ta, chính là loại làm việc để đổi lấy thù lao đấy, nếu trong thời gian làm việc mà không đi làm thì phải xin phép. Thứ này, cứ xem như là truyền thống phù ở thế giới chúng ta đi.”
Ngự Chi Tuyệt có chút lạnh nhạt vỗ chân, trong ánh mắt có chút đau lòng: “À, thì ra linh khí ở thế giới bên này bần cùng đến mứcđáng thương, nhưng cũng không quá mức lạc hậu. Ta không biết, cuộc sống của Lăng ở bên này lại khốn khổ như vậy.” [==”]
Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, vì thế mà bị Ngự Chi Tuyệt đồng tình. . . . . . Nhưng mà muốn giải thích rõ thế giới này cho người thống trị cao nhất của Dị Giới hiển nhiên không phải chỉ hai ba ngày là làm được. Nếu không thể quay về thì cũng đồng nghĩa với việc Ngự Chi Tuyệt bỗng chốc từ trên mây té xuốngcái gì đều không có không hiểu, thật là quá bi thảm. . . . . .
Hắn cẩn thận quan sát thần sắc Ngự Chi Tuyệt, xác định không có lo âu cùng thất lạc, lúc này mới thoáng quyết tâm.
Hắn vội vàng thuyết minh cách sử dụng vật dụng thông thường cho Ngự Chi Tuyệt rồi làm mẫu một chút, tự tay dạy, giống như bày cho tiểu hài tử. May là trí nhớ Ngự Chi Tuyệt rất tốt, tên cùng cách sử dụng mấy thứ kia chỉ nói một lần đã có thể nhớ kỹ.
Lăng Hạ lại mang Ngự Chi Tuyệt vào toilet rửa mặt, giới thiệu với y chỗ rửa tay, rửa mặt rồi nói yđợi hắn đi tìm một cái bàn chải đánh răng mới cho Ngự Chi Tuyệt dùng, giúp y nặn kem đánh răng vị trà xanh. Ngự Chi Tuyệt vừa nghiên cứu vừa mở vòi nước quan sát, đóng mở nhiều lần, Lăng Hạ nhìn mà thấy buồn cười.
“Đó là cái gì?” Ngự Chi Tuyệt chỉ chỉ bồn tắm lớn bên cạnh.
Lăng Hạ vội vàng giải thích, Ngự Chi Tuyệt lấy tay gõ gõ bồn tắm lớn, thật vừa lòngnói: “Thứ này không tồi, chúng ta có thể tắm cùng nhau.”
“. . . . . . Đệ đánh răng rửa mặt trước đi, ta đi tìm bộ quần áo cho đệ.” Lăng Hạ bối rốimột chút, dùng đầu ngón chân cũng biết cùng nhau tắm rửa sẽ không có chuyện gì tốt phát sinh.
Trong nhà có nội y mới, Lăng Hạ tìm một cái quần lót tứ giác bằng bông màu đen cho Ngự Chi Tuyệt, lại tìm một ít quần áo. Ngự Chi Tuyệt thật hứng thú cầm cái quần lót tứ giác lăn qua lộn lại nghiên cứu một hồi, nhanh nhẹn mặc vào.
Ma Tôn đại nhân chỉ mặc mỗi cái quần lót như vậy, hai chân thon dài trắng nõn lại càng dài, cái mông vểnh cao, cơ bắp nơi bụng hoàn mỹ. Cổ họng Lăng Hạ căng thẳng hai mắt nhìn đăm đăm, rất muốn tiến lên sờ một hồi a. . . . . . Hắn rất khó khăn mới khắc chế bản thân vươnmóng vuốt sói, vội vàng giúp Ngự Chi Tuyệt mặc y phục khác lên.
Ngự Chi Tuyệt cao hơn Lăng Hạ nửa đầu, hơn nữa tuy rằng nhìn có vẻ gầy, nhưng lại là một cây quần áo. Quần Lăng Hạ y mặc vào chỉ tới cổ chân, áo sơmi trắng cũng là gợi cảm lãnh liệt dị thường, cởi bỏ nút đầu để lộ một ít xương quai xanh, nhất cử nhất động đều có thể hiện ra bộ ngực cơ bắp căng đầy hoàn mỹ.
Lăng Hạ âm thầm nuốt nước miếng một cái, sao hắn cảm thấy Ngự Chi Tuyệt để tóc dài mặc quần áo hiện đại không có chỗ nào không hợp là sao? Ngược lại còn mê người muốn chết. . . . . . Hắn bây giờ rất xúc động, muốn cởi bỏ từng cúc áo hắn vừa mới mặc vào, nhưng mà rốt cục vẫn kiềm chế xuống. Hắn vội vàng mặc một cái áo màu vàng đơn giản, lại thay một cái quần bình thường.
Bây giờ là buổi sáng, hắn cầm điều khiển từ xa nói vài thao tác đơn giản cho Ngự Chi Tuyệt, mở ti vi để Ngự Chi Tuyệt xem rồi vội vàng đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trong tủ lạnh có sữa chua và bánh mì, còn có chút ít dưa muối. Nhớ lại khẩu vị ngày thường của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ chuẩn bị nhào bột làm chút bánh trứng chiên ngọt ngào. Hắn làm rất thành thạo, thuần thục.
Ngự Chi Tuyệt cầm điều khiển nghiên cứubấm chuyển kênh mấy lần, trong lòng âm thầm đoán cách sinh tồn của thế giới kỳ lạ này. Hiển nhiên, cũng có chiến tranh có tử vong, nhưng nơi này của Lăng Hạ chắc được xem là tương đối hòa bình. Người trên tivi đối thoại y nghe chẳng hiểu bao nhiêu, xem một hồi nhịn không được bước đến cửa phòng bếp.
Lăng Hạ mangmột cái tạp dề màu xanh nhạt đang bận rộn chuẩn bị rót bột nhão vào chảo điện. Hắn biết Ngự Chi Tuyệt đang nhìn mình, liền giải thích: “Đồ gia dụng đều dùng điện, chính là nhờ sợi dây này truyền tới, cũng coi như là một loại năng lượng nguyên tố.”
Ngự Chi Tuyệt không để ý “ừ” một tiếng, y có thể thấy tuyến năng lượng lưu động, thật tương tự năng lượng lôi hệ của Tống Tiểu Hổ. Lực chú ý của y hoàn toàn ở trên người Lăng Hạ, hai tay Lăng Hạ rất linh hoạt, không bao lâu liền làm xong vài cái bánh trứng chiên thật hoàn mỹ, trong không khí cũng tràn đầy hương khímê người.
Lăng Hạ ngẩng đầu mỉm cười với Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt đột nhiên nhìn thẳng hắn dùng ngữ điệu đông cứng nói: “Bà xã.”
“. . . . . .” Lăng Hạ rất 囧, mặt cũng hơi hơi nóng lên, “Đệ nghe được xưng hô này ở đâu?”
Ngự Chi Tuyệt chỉ chỉ phòng khách nói: “Trên tivi.” Trên tivi có một nữ nhân mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, nam nhân vô cùng thân thiết nói với nàng “Bà xã vất vả rồi.” , Ngự Chi Tuyệt theo bản năng cảm thấy xưng hô này rất không tồi.
Lăng Hạ liếc mắt nhìn y bối rối nói: “Không được kêu như vậy, đó là nam nhân kêu nữ nhân ! Đệ phải gọi ta là ông xã!”
Ngự Chi Tuyệt biết nghe lời phải, ngữ điệu hết sức nghiêm túc nói: “Được, ông xã.”
“. . . . . .” Càng 囧, tuy rằng hình như là mình chiếm tiện nghi.
Lăng Hạ vô lực nâng trán: “Đệ vẫn gọi ta là Lăng Hạ đi.”
Hắn bưng hết bánh rán đi ra ngoài, lấy sữa chua, bánh mì cùng bày hết lên bàn cơm chuẩn bị ăn sáng. Bình thường hắn ăn thật đơn giản, so với cuộc sống cẩm y ngọc thực của Ngự Chi Tuyệt ở bên kia, Lăng Hạ không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng mà Ngự Chi Tuyệt lại ăn rất sung sướng, năm cái bánh rán một mạch ăn hết ba cái. Lăng Hạ thấy y ăn ngon lành liền nhẹ nhàng thở ra, lấy bánh mì quệt chút mứt hoa quả rồi đưa tới, Ngự Chi Tuyệt đều ăn hết.
Ăn cơm xong Lăng Hạ dọn dẹp phòng bếp, hắn chuẩn bị mang Ngự Chi Tuyệt ra ngoài mua quần áo, sau đó lại đi chung quanh vài vòng, để y nhanh chóng quen thuộc với thế giới bên này —— hắn biết rõ ở một Dị Giới xa lạ là một chuyện làm cho người ta sợ hãi đến mức nào.
Nhưng mà trước khi ra ngoài Lăng Hạ cẩn thận đánh giá Ngự Chi Tuyệt một hồi liền cảm thấy không ổn, vội vàng lấy thêm cho y hai món đạo cụ —— một cái kính mát và một cái mũ rất phổ thông.
Dù sao nhan sắc của Ma Tôn đại nhân có lực sát thương quá mạnh, thế giới này phụ nữ rất lớn mật, vạn nhất chọc giận Ma Tôn đại nhân, hắn sợ chú cảnh sát sẽ tới cửa mời uống trà miễn phí.
Nhưng mang thêm hai thứ phụ kiện kia Lăng Hạ càng hết chỗ nói, đôi môi mỏng của Ngự Chi Tuyệt càng hiện ra rõ ràng, cái mũi thẳng, đường cong nơi cằm cũng rất mê người, mang mắt kính lại càng khiến người ta chú ý. Nếu người xa lạ thấy Ngự Chi Tuyệt đeo kính đen, Lăng Hạ dám cam đoan, đối phương sẽ bị đôi môi mỏng không bôi son mà vẫn trơn bóng của Ma Tôn đại nhân hấp dẫn đầu tiên —— hắn bây giờ rất muốn gặm nó. . . . . .
Lăng Hạ liền tháo mắt kính và mũ Ngự Chi Tuyệt đang đeo xuống—— sá, nhìn thì nhìn, dù sao A Tuyệt của hắn chính là dễ nhìn như vậy!