———-Editor: Mèo————-
Dung Hạc vội vàng chớp chớp ánh nước trong đáy mắt, xua tay thanh minh nói: “Không không không, em không khóc, anh nói rất đúng, đừng hiểu lầm. ”
“Nhưng mắt em, đỏ rồi.” Lục Tiêu Viễn đứng lên, vươn một ngón tay chạm vào đuôi mắt Dung Hạc, lúc sắp đụng phải thì cong khớp ngón tay lại, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mang đi một giọt nước trên lông mi.
Dung Hạc cười gượng nói: “Có thể là do không ngủ ngon mà bị đỏ thôi, ha ha. ”
Lục Tiêu Viễn vẻ mặt “Em nghĩ anh tin à”.
Khóc là khóc.
Lục Tiêu Viễn chỉ tin những điều mắt thấy, những mà cũng nói không sai.
Những hồi ức kia, chỉ cần nhớ đến trước mặt Lục Tiêu Viễn cậu cũng sẽ có cảm giác như đang chịu tội, chứ đừng nói đến việc mở miệng giải thích.
Dung Hạc chỉ có thể cứng rắn chuyển đề tài.
Cũng may Lục Tiêu Viễn đồng ý phối hợp, không nhắc lại chuyện xấu hổ này nữa, chỉ là cảm xúc trở nên khác thường, biểu tình trên mặt cũng rất phức tạp, khiến cho lòng Dung Hạc cả kinh. Cậu luôn cảm thấy mình làm cái gì cũng có lệ với Lục Tiêu Viễn, còn lừa Lục Tiêu Viễn một câu xin lỗi chân thành.
Sau khi ăn sáng, cả hai trở về phòng.
Động tác của Dung Hạc lên lầu rất nhanh, nhưng cậu không phải vì công việc, mà là đóng cửa phòng như kẻ trộm, mở điện thoại di động, đặt câu hỏi trên một nền tảng hỏi đáp nổi tiếng: Đối phương nhầm tưởng là chính hắn khiến tôi khóc, làm sao để không nói rõ nguyên nhân thật sự, mà vẫn khéo léo khiến cho đối phương tin tưởng chuyện này không phải tại hắn?
Anh vừa chọn nhãn “cảm xúc” để gửi câu hỏi, không lâu sau đã nhận được một câu trả lời: thật là trùng hợp, tôi cũng mới chỉ trả lời một câu hỏi tương tự như vậy cách đây mười phút trước, “khiến cho đối phương khóc, đối phương lại giả vờ không khóc thì dỗ kiểu gì.”
Cậu nhấp vào trang chủ của người trả lời này, quả nhiên thấy được câu hỏi mà người kia nói.
Tài khoản hỏi là một tài khoản hoàn toàn mới, hình đại diện mặc định của hệ thống, được gọi là “Người dùng ”, thời gian đặt câu hỏi là khoảng mười lăm phút.
Nếu ông trời đã bạn cho sự trùng hợp như vậy, vậy có lẽ có thể cùng vị “Người dùng ” này trao đổi một chút, nói không chừng có thể từ trong ý nghĩ của đối phương tìm được cách giải quyết.
Vì vậy, Dung Hạc đã bấm mở hộp chat riêng của người kia.
Con chim lớn lông xù: “Xin chào, đây là >> liên kết đến câu hỏi của tôi vừa đăng, cảm thấy đề tài khá tương tự với câu của cậu hỏi, chúng ta là đồng bệnh tương liên, vì vậy tôi muốn trao đổi với cậu một chút.”
Vài giây sau, đối phương trả lời.
Người dùng : “Được.”
Con chim lớn lông xù: “Nếu không ngại thì trước tiên cậu nói qua về tình huống bên cậu được không.”
Người dùng : “Đêm qua, em ấy và một nhóm người không quen ở bên ngoài uống say xỉn, ý thức an toàn rất thấp, suy nghĩ cũng rất đơn thuần. Tôi đã nhấn mạnh một chút về vấn đề an toàn, tiện thể trêu chọc ẻm một câu “Cậu chủ nhỏ”. Sau đó ẻm tưởng tôi giận ẻm nên khóc, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói mình không khóc.”
Dung Hạc vừa uống nước vừa nhìn, sau khi xem xong, nước cũng từ khóe miệng ướt át chảy ra.
Tại sao cái cốt truyện này lại quen mắt như vậy??
Người dùng này không phải là …
Một đáp án rõ ràng dần xuất hiện trong tâm trí.
Dung Hạc cả kinh đến mức ngay cả ly nước cũng cầm không vững. Thì ra người lạnh lùng như Lục Tiêu Viễn, cũng sẽ có lúc khiêm tốn xin giúp đỡ trên mạng sao?
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời gian để sốc.
Cậu hít sâu một hơi, đặt ly nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Không phải miệng cứng, em ấy không giận cậu đâu.”
Người dùng : “Cậu không phải em ấy, sau cậu có thể chắc chắn như vậy?”
Con chim lớn lông xù: “Bởi vì tôi đã trải qua việc tương tự, vì vậy tôi biết chứ.”
Người dùng : “Thế cậu là người khóc hay người khiến người ta khóc?”
Dung Hạc sợ lộ, chột dạ gửi dòng chữ trái với lương tâm.
Con chim lớn lông xù: “Tôi cũng giống như cậu á.”
Người dùng : “Vậy thì, lời nói của cậu không có giá trị tham khảo, rất có thể cậu cảm thấy hài lòng về bản thân.”
Con chim lớn lông xù: “Không phải, đêm đó anh ấy đi làm về thì mang cho tôi một món quà nhỏ, nếu như anh ấy thật sự tức giận, sao có thể mang quà cho tôi?”
Sau đó, đối diện không trả lời.
Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng xe khởi động bên ngoài cửa sổ, trên WeChat cũng nhận được tin nhắn hồi âm của Lục Tiêu Viễn.
“Anh ra ngoài một xíu, chiều sẽ về.”
Đây là lần đầu tiên Lục Tiêu Viễn báo cáo hành trình với cậu.
Dung Hạc lập tức trả lời: “Vâng ạ, trên đường chú ý an toàn.”
Dung Hạc hôm nay cũng có công việc, buổi chiều phải tham gia hội nghị sáng tạo của “Côn Sơn Tuyết”.
Không giống như bữa tiệc riêng của đạo diễn Lâm hôm qua, lần này đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch, tác giả của nguyên tác đều có mặt.
Sau cuộc họp, đoàn người lại tiến hành những hoạt động xã giao cần thiết. Nhưng Dung Hạc lần này kiên quyết không dính một ngụm rượu nào nữa, hơn nữa còn tranh thủ rời đi sớm.
Khi về đến nhà, đã là tám giờ tối.
Lục Tiêu Viễn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem kịch bản phim mới, nghe thấy cửa lớn có động tĩnh, liền ngẩng đầu, ánh mắt thờ ơ nhìn qua túi giấy tinh xảo trong tay Dung Hạc, dời đi, sau đó lại không chút để ý liếc một cái, lúc Dung Hạc thay giày xong thì lại thẳng lưng, nhanh chóng chuyển tầm mắt vào kịch bản.
Dung Hạc giấu túi giấy màu lam kim sắc ở sau lưng, rón rén đi đến bên sô pha, sau đó hai tay cầm túi giấy đến trước mặt Lục Tiêu Viễn.
Yết hầu Lục Tiêu lăn lên lăn xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hạc, bất động thanh sắc hỏi: “Sao vậy? ”
Dung Hạc hắng giọng nói: “Ngọt ngào bất ngờ của Destin, mua cho anh đó. ”
Buổi sáng cậu vì thuyết phục Lục Tiêu Viễn, thuận miệng bịa ra một câu chuyện trong tin nhắn riêng, sau đó trên đường đi họp càng nghĩ càng cảm thấy nên thực hiện một chút.
Nhưng cậu cũng không biết bây giờ Lục Tiêu Viễn thích cái gì. Cậu không mục đích mở album ảnh di động ra cem, lật xem hơn ba ngàn tấm ảnh có liên quan đến Lục Tiêu Viễn, lúc xe taxi đi ngang qua tiệm bánh ngọt góc phố, đột nhiên linh quang chợt lóe lên.
Cậu nhớ tới trong đống ảnh thường ngày của Lục Tiêu Viễn, hắn thường xuyên xuất hiện cùng một loại bánh ngọt nhỏ tên là “Ngọt ngào bất ngờ”, tên cửa hàng trên bao bì là Destiny, bởi vậy cậu kết luận, Lục Tiêu Viễn hẳn là rất thích nó.
Vì thế bữa tiệc vừa kết thúc, cậu lao đến cửa hàng kia, bất chấp gió lạnh, đứng xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ trong cái thời tiết âm dưới độ, cuối cùng trước khi cửa hàng đóng cửa cũng mua được, một đường nhét vào trong ngực mang về.
Bao bì của Destiny rất đẹp, và có một trái tim nhỏ ba chiều gắn trên con dấu. Ánh mắt Lục Tiêu Viễn đảo qua, đột nhiên đứng lên, đi về phía phòng bếp.
Dung Hạc còn tưởng Lục Tiêu Viễn không nhận “lễ vật nhỏ” của cậu, đang xoa xoa hai tay đông lạnh đến đỏ bừng khẩn cấp suy nghĩ đối sách khác, vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Tiêu Viễn lại quay trở về, trên tay có thêm một ly nước nóng đang nghi ngút khói.
Lục Tiêu Viễn nhận lấy cái túi từ trong tay cậu, nhét ly thủy tinh vào lòng bàn tay cậu.
Cậu theo bản năng hai tay cầm lấy, chợt cảm thấy ấm áp từ lòng bàn tay truyền vào tứ chi đang đông cứng. Cậu nhịn không được rùng mình một cái.
Lục Tiêu Viễn mở túi ra, mùi bánh ngọt ngọt ngào trong nháy mắt tràn ra, còn mang theo vài phần ấm áp vừa mới nướng xong.
Hắn hỏi Dung Hạc: “Mua nó mất bao lâu?” ”
Dung Hạc nói, “Nhanh lắm ạ. ”
Lục Tiêu Viễn nhìn Dung Hạc bị gió bắc thổi đến hai má phiếm hồng, nói: “Cửa hàng này không dễ xếp hàng. ”
Lời nói dối bị chuyên gia diễn xuất vạch trần ngay tại chỗ, Dung Hạc đành phải nói: “À thì, cũng chỉ bốn mươi hay năm mươi phút gì đó thôi ạ. ”
“Tại sao lại mua cái này cho anh?”
Lục Tiêu Viễn cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt ở phía ngược sáng đặc biệt thâm sâu.
Cho dù Dung Hạc là diễn viên có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao đi chăng nữa, cũng không có cách nào nói dối dưới tình huống đối diện với Lục Tiêu Viễn, cậu cúi đầu nói: “Lúc đi ngang qua cửa hàng này, chợt nhớ ra anh thích loại bánh ngọt này,bèn đi xuống mua cho anh. ”
Lục Tiêu Viễn lộ vẻ kinh ngạc: “Làm sao em biết anh thích nó? ”
Dung Hạc cuối cùng cũng biết cái gì gọi là “một lời nói dối phải dùng một ngàn lời nói dối để che đậy”. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lưng cậu đã đổ một tầng mồ hôi.
Thành thật mà nói chắc chắn là không được.
Nếu cậu nói cho Lục Tiêu Viễn biết, trong rất nhiều tấm ảnh cậu lưu giữ đều có bánh ngọt của cửa hàng này, cậu mà nói xong có thể trực tiếp đi treo cổ. Hơn nữa, Lục Tiêu Viễn vô cùng phản cảm với hành vi chụp ảnh lén lút.
Đại não Dung Hạc nhanh chóng hoạt động, xoa mũi hàm hồ nói: “Ừm thì, em thấy ở chỗ Tiểu Tề, cho nên đoán…” Nói xong liền đưa tay muốn lấy túi giấy trong tay Lục Tiêu Viễn: “Nếu như anh không thích, thì không cần phải…”
Lục Tiêu Viễn giơ cánh tay lên, nâng bánh ngọt lên cao, khiến cho Dung Hạc vội vàng nhào vào khoảng không.
Hắn cúi xuống nói, “Anh thích nó.” ”
——————–