===========================
Dung Hạc không biết mình bay đến đoàn làm phim như thế nào, cũng không biết dáng ngủ của cậu bị Lục Tiêu Viễn nhìn ra được bao nhiêu: Có ngáy ngủ hay nghiến răng gì không… Đều tại tối hôm qua cậu sạc điện thoại di động, không để nó tắt nguồn giữa chừng.
Lúc trang điểm, Yến Cảnh ôm một túi nước ấm, nhìn chằm chằm khuôn mặt Dung Hạc nửa ngày, hỏi: “Anh Hạc, hôm qua anh bị cảm lạnh hả? Anh có muốn mượn túi nước ấm của em không?”
Dung Hạc nói, “Không cần đâu, anh chịu lạnh khá tốt, không bị cảm lạnh đâu.”
Yến Cảnh nghi hoặc nói: “Nhưng mặt anh đỏ lắm luôn á.”
Dung Hạc giật mình, vô thức che mặt lại.
Thợ trang điểm sửng sốt, cười nói: “Đừng kích động, đừng kích động, lát nữa phủ phấn lên thì không thấy đâu.”
Dung Hạc hắng giọng, mặt lộ vẻ áy náy nói với thợ trang điểm một câu “Xin lỗi”, rũ mắt xuống, cố gắng để cho mình bình thường một chút.
Với sự hướng dẫn cẩn thận của Lục Tiêu Viễn vào đêm hôm trước, trình độ đọc thoại của Dung Hạc được cải thiện nhanh chóng. Vốn dĩ kỹ năng cơ bản của cậu cũng đã rất tốt rồi, lần này lại càng tăng lên một trình độ mới, ngay cả đạo diễn Lâm cũng phải kinh ngạc, chọc cậu là cao thủ võ lâm đột nhiên đả thông được hai mạch nhâm đốc.
Tối hôm sau, không có Mã Thanh Vũ kéo chân, Dung Hạc kết thúc công việc sớm hơn hẳn, hắn từ chối lời mời ăn khuya của mấy người cùng trường quay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách sạn, sốt ruột muốn tìm Lục Tiêu Viễn luyện lời thoại.
Nhưng khi cậu lượn một vòng siêu thoại của Lục Tiêu Viễn, nhìn thấy một loạt các hoạt động và hình ảnh ngày hôm nay của hắn, cậu bèn từ bỏ ý nghĩ này trong đầu.
Trình độ chạy deadline của Lục Tiêu Viễn hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Cậu nhớ rõ khoảng thời gian cậu vẫn còn ở nhà, Lục Tiêu Viễn cả ngày thảnh thơi, nói cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian, sao cậu vừa mới đi, Lục Tiêu Viễn lại đột nhiên bận rộn?
Cuối cùng, cậu chỉ gửi cho Lục Tiêu Viễn một câu “Chúc ngủ ngon”.
Chớp mắt một tuần quay phim đã trôi qua.
Trời nắng chang chang, nên mọi người đều tập trung hết ra bên ngoài quay phim, cảnh quay cuối cùng trong buổi sáng là cảnh đánh nhau ——
Dụ Không Tỳ, người đã lặng lẽ ma hóa, vội vã chạy đến một thị trấn nhỏ hội hợp với nam nữ chính. Trong lúc chờ đợi, Dụ Không Tỳ phát hiện ra Vưu Giai do Mã Thanh Vũ thủ vai đang theo dõi mình, bèn chủ động đối mặt với Vưu Giai. Vưu Giai sớm đã cảm giác được Dụ Không Tỳ có chỗ không thích hợp, vì thế ở trên đường cái cùng Dụ Không Tỳ đánh nhau, ra chiêu rất ác liệt, mà Dụ Không Tỳ phải giả vờ vô tội và sợ làm tổn thương người qua đường, vẫn trái né phải tránh, tận đến khi nữ chính chạy tới khuyên can.
Tất cả các thế võ đều được thiết kế sẵn, bao gồm cả sức mạnh và góc độ xuất chiêu.
Sau khi đạo diễn hô “Action”, các diễn viên quần chúng xung quanh cũng lần lượt di chuyển.
Dung Hạc mặc áo trắng, thân đeo ô giấy, chậm rãi đi trên con đường nhộn nhịp, khi rẽ vào góc, ánh mắt khẽ thay đổi, đột nhiên quay lại nhìn xuyên qua dòng người. Sau mấy lần xác nhận, Mã Thanh Vũ hét lớn một tiếng “Ngươi là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa”, lập tức siết cổ tay cậu, bắt đầu ra chiêu.
Mấy động tác vừa mới bắt đầu đều rất bình thường, đạo diễn cũng không hô “Cut”, nhưng một quyền cuối cùng, Mã Thanh Vũ đột nhiên thay đổi góc độ, thẳng tay đấm vào mặt Dung Hạc.
Dung Hạc phản ứng rất nhanh, nhanh chóng né sang bên cạnh, nhưng trong nháy mắt, cậu nhìn thấy Đường Y Na đóng vai nữ chính tình cờ chạy đến phía sau mình.
Cậu đưa ra một quyết định dứt khoát, xoay người chặn ngang bảo vệ Đường Y Na. Nắm đấm như sắt của Mã Thanh Vũ mang theo tiếng gió lướt qua mái tóc của Đường Y Na.
Bởi vì không có bước đệm, Mã Thanh Vũ loạng choạng vài bước, ngã về phía trước, rầm một tiếng bèn nằm sấp trên đất.
Nhưng không ai để ý đến cậu ta, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía Đường Y Na.
Đường Y Na bị một quyền bất thình lình này làm cho mặt mày tái mét, ngồi trên thềm đá thở hổn hển.
Trợ lý của cô là người đầu tiên lao qua, ngồi xổm trên mặt đất hỏi cô có bị thương không.
Cô đẩy trợ lý ra, ngẩng đầu nhìn Dung Hạc: “Tiểu Dung, cậu không sao chứ? ”
“Tôi không sao, chị Na thế nào rồi ạ?” Dung Hạc xấu hổ chỉ vào tay phải của mình, nói, “Chuyện xảy ra đột ngột quá. Vừa rồi tôi không khống chế được sức lực, có lẽ hơi lỗ mãng một chút.”
Nhìn thấy tất cả mọi người trên phim trường đều vây quanh, Đường Y Na nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, đứng dậy mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé, cũng may là có cậu đỡ giùm tôi.”
Chuyện gì đã xảy ra, đạo diễn Lâm có thể nhìn rõ trên màn hình, ông an ủi Đường Y Na xong, lại đơn giản hỏi Mã Thanh Vũ một chút. Mã Thanh Vũ giải thích do mình quá nhập vai nên quên động tác. Đạo diễn Lâm đã quen với sóng to gió lớn, trong lòng cũng không phải không có ý kiến, nhưng không tiện nói nhiều, vì thế phê bình Mã Thanh Vũ vài câu, rồi kêu mọi người tiếp tục quay.
Cũng may tố chất chuyên nghiệp của Đường Y Na vượt trội, nhanh chóng nhập vai được.
Đoạn này Yến Cảnh cũng có vai diễn, ở gần như vậy, người cũng thông minh, liếc mắt nhìn cái là biết Mã Thanh Vũ cố ý, cũng nhìn ra Dung Hạc có chuẩn bị từ trước.
Sau khi toàn bộ cảnh quay buổi sáng kết thúc, cậu ta khoác chiếc áo to sụ, tò mò hỏi Dung Hạc: “Anh Hạc, làm sao anh biết cậu ta sẽ đánh anh thật? ”
“Bởi vì trong tay cậu ta có cầm một cái bật lửa.” Dung Hạc ngửa đầu uống một ngụm trà nóng trong bình giữ nhiệt, “Trong tay cầm thêm đồ, lúc đánh sẽ khiến đối phương đau hơn bình thường.”
Yến Cảnh như đang nghe thấy một kiến thức mới mẻ hoàn toàn, kinh ngạc nói: “Cái này mà anh cũng biết ạ?”
“Ừm, học trung học có một người biết đánh nhau… À, là bạn thôi, anh ấy nói cho anh biết.”
“Oa, không nghĩ tới anh Dung nhìn như học sinh ba tốt, thế mà cũng quen biết đại ca trường.”
“Không phải đại ca trường đâu.”
Là hot boy() trường.
(): Bản QT là giáo thảo, thì sẽ bằng nghĩa với hot boy bên mình, tuy nhiên bản chất sẽ có chút khác nhau. Vì ở bên Trung, để được gọi là “hot boy” trường thì phải đạt đủ cả hai yếu tố là đẹp trai và học giỏi. Còn ở VN thì chỉ cần tiêu chí đẹp trai thôi, học giỏi hay không không quan trọng.
Người bạn mà Dung Hạc nhắc tới là Lục Tiêu Viễn.
Lần đầu tiên cậu thấy Lục Tiêu Viễn đánh nhau, là ở trong ngõ nhỏ gần trường trung học cơ sở số Hồng Du.
Hôm đó, trong con ngõ thiếu ánh sáng, ba học sinh nam đi giày thể thao hàng hiệu dồn Lục Tiêu Viễn vào góc tường, bảo hắn cách xa Lý Hạnh Y một chút.
Lý Hạnh Y là hoa khôi của trường trung học số , cô ấy giống như một con thiên nga cao ngạo trước mặt tất cả các nam sinh, nhưng chỉ yêu duy nhất Lục Tiêu Viễn. Gần đây mọi người đều đồn họ đang bí mật hẹn hò, khiến cho Dung Hạc luôn trong trạng thái buồn bực vô cớ.
Dung Hạc đứng ở đầu ngõ ngơ ngác nhìn, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao đám phú nhị đại() trong trường luôn tìm cách gây rối với Lục Tiêu Viễn.
(): Thế hệ con nhà giàu thứ hai
Bọn họ đe dọa Lục Tiêu Viễn, nếu không làm theo, sẽ đi tìm người nào đó để quấy rối. Về phần tìm ai quấy rối, bọn chúng ở bên tai Lục Tiêu Viễn nói nhỏ, nhìn khẩu hình thì có hai chữ, nói xong khóe miệng kéo lên một nụ cười xấu xa.
Dung Hạc ban đầu tưởng Lục Tiêu Viễn sẽ giống như trước kia đẩy bọn chúng ra, hờ hững rời đi, tránh gây rắc rối, ai ngờ ánh mắt Lục Tiêu Viễn đột nhiên sắc bén, hung hăng đấm vào mặt nam sinh nọ, sau đó là một đấu ba.
Dung Hạc dựa vào tường, trợn tròn mắt, hình tượng đóa hoa cao lãnh trong lòng nhanh chóng sụp đổ, lại chậm rãi được kiến tạo lại.
Chờ đám người kia lảo đảo chạy trốn, Lục Tiêu Viễn đi tới, cúi đầu hỏi: “Bị đông cứng thành pho tượng rồi à?”
Không đợi cậu đáp lại, đã tự mình đi về phía đầu ngõ.
Dung Hạc nhanh chóng hoàn hồn, bước nhanh theo phía sau, vừa muốn bày tỏ sự khâm phục thân thủ của Lục Tiêu Viễn, thì nhìn thấy trên tay Lục Tiêu Viễn bị rạch một đường nhỏ, bèn phẫn nộ bất bình nói: “Anh Tiêu Viễn, bọn họ thật quá đáng mà, cứ năm lần bảy lượt khó dễ anh, càng ngày càng quá đáng, sao anh không báo cảnh sát?”
Là con của một luật sư, theo bản năng, cậu tin rằng pháp luật là vũ khí tốt nhất của con người, tiếp tục nói: “Còn có thầy cô nữa, cũng có thể báo với thầy cô nữa mà.”
Lục Tiêu Viễn thản nhiên nói: “Báo rồi, cũng nói với thầy cô rồi.”
Dung Hạc muốn hỏi kết quả, nhưng lại ngửi được sự kỳ lạ trong giọng điệu của Lục Tiêu Viễn, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cậu quay sang: “Đừng nản lòng, lúc nào đó anh sẽ tìm được người đồng ý giúp mình thôi!”
Nghe thấy tiếng cổ vũ gần như trẻ con của Dung Hạc phía sau, Lục Tiêu Viễn ở phía trước bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cần gì phải cưỡng cầu bản thân tìm một người khác san sẻ nỗi khổ cùng mình?”
Dung Hạc vội vàng nói: “Em không khổ chút nào cả, em rất ngọt, vậy anh tìm em có được không?”
Lục Tiêu Viễn dừng bước.
Dung Hạc không kịp phản ứng, thiếu chút nữa đụng đầu vào lưng Lục Tiêu Viễn.
“Vậy tôi bí mật nói cho em biết một bí mật không tính là khổ.” Lục Tiêu Viễn hai tay đút túi, xoay người, chăm chú nhìn Dung Hạc dưới ánh đèn rực rõ, “Tôi và Lý Hạnh Y không quen biết nhau.”
Dung Hạc sửng sốt, một lúc lâu sau mới khó tin nói: “Thì ra anh không ở cùng một chỗ với cô ấy…”
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ xem niềm vui nhất thời trong lòng đến từ đâu thì đã nghe thấy Lục Tiêu Viễn nói: “Xu hướng tính dục của tôi không phải là con gái.”
Nói xong, Lục Tiêu Viễn xoay người, tiếp tục đi về phía trạm xe buýt phía trước.
Hôm nay, qua mười một năm, Dung Hạc vẫn nhớ được bóng lưng của Lục Tiêu Viễn dưới ánh đèn đường, cao lớn, rộng rãi, tiêu sái, cô tịch, nhưng lại khiến tim cậu đập liên hồi, muốn ôm lấy hắn từ phía sau.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, cậu có những hiểu biết đơn về xu hướng tính dục của mình.
“Anh Hạc, có cơm ăn rồi, chúng ta đi ăn thôi, chứ em đói meo rồi!”
Suy nghĩ bị rút ra khỏi hồi ức, Dung Hạc cong môi cười cười, cùng Yến Cảnh đi vào trong phòng.
Lần đó, chuyện Mã Thanh Vũ làm không đúng động tác trên phim trường vốn chỉ là một tai nạn nhỏ, ai ngờ cảnh này lại bị fan của Đường Y Na lén chụp được, rất nhanh bị lan truyền trên mạng.
Bởi vì đoạn video chỉ quay lại hình ảnh Dung Hạc nghiêng người, dẫn đến toàn bộ quá trình biến thành Mã Thanh Vũ cố ý muốn đánh Đường Y Na, Dung Hạc đẩy cô ra bất chấp cơ thể của mình có thể bị đánh.
Là nữ diễn viên hàng đầu làng giải trí, khả năng chiến đấu của fan Đường Y Na tương đối kinh người, chỉ trong giây lát đã xé xác Mã Thanh Vũ và đoàn làm phim, ngay cả bản thân Đường Y Na đăng weibo xoa dịu cũng vô dụng.
Mắt thấy chỉ trách càng ngày càng lớn, ban đầu đoàn làm phim con muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý của người quay lén, nhưng qua một phen suy nghĩ kĩ càng, không thể gỡ video này xuống, vì thế bèn công khai đăng bài xin lỗi, rồi âm thầm chỉ ra nguyên nhân của vụ việc.
Vì đoàn làm phim đã lên tiếng, việc kiểm điểm cũng đủ sâu sắc, hơn nữa Đường Y Na cũng ra mặt bảo vệ đoàn làm phim, nên đại đa số người hâm mộ của Đường Y Na đều chĩa mũi nhọn vào Mã Thanh Vũ, thậm chí còn có người khen đoàn làm phim Côn Sơn Tuyết dũng cảm đối mặt với sai lầm, không cố ý đảo ngược đúng sai, là một đoàn làm phim có lương tâm.
Mặt khác Dung Hạc âm thầm trở thành nhân vật anh hùng trong lòng fan của Đường Y Na, còn có tổ chức fan gửi thư cảm ơn công khai cho Dung Hạc, cũng khen ngợi cậu vừa đẹp người vừa đẹp nết, chắc chắn sẽ ủng hộ tác phẩm của cậu trong tương lai.
Sau một hồi bão tố, khiến cho “Côn Sơn Tuyết” chưa phát sóng đã nổi tiếng một phen.
Về phần Mã Thanh Vũ, cậu ta tức giận gọi cho kim chủ bốn năm lần, làm một trận PR gấp rút,có lẽ phải mất mặt rất lâu ở đoàn làm phim.
Giới giải trí vốn tàn khốc như thế, vì bảo vệ lợi ích và sức nóng của phim, việc hy sinh hình ảnh của một hoặc hai diễn viên là điều không có gì lạ.
Việc quay phim cũng không vì chuyện này mà ảnh hưởng, vẫn diễn ra một cách có trật tự.
Lại là một buổi trưa khác vừa quay phim xong, Tưởng Thậm vừa nhắn tin với bạn gái xong, lần đầu tiên nhận được một cuộc gọi video từ Lục Tiêu Viễn.
Anh ta phản ứng trọn vẹn ba giây trước khi kết nối với vẻ mặt kinh ngạc, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn nhìn thấy anh ta đang uống trà sữa, hỏi trước: “Cậu thích uống trà sữa từ bao giờ vậy?”
“Cậu nói cái này á hả?” Tưởng Thậm hút một ngụm lớn, lắc lắc giống như đang khoe khoang nói, “Vợ giả của cậu mời mọi người uống, ba phần ấm áp bảy phần ngọt ngào nha.”
Nghe vậy, Lục Tiêu Viễn rũ mắt, nhìn chằm chằm trà sữa trong tay Tưởng Thậm một hồi lâu.
Tưởng Thậm không hiểu sao cảm thấy cốc giấy ấm áp trở nên nóng bỏng, liền dời trà sữa ra khỏi ống kính, nói: “Đại minh tinh của chúng ta rất rảnh rỗi sao, sao tự nhiên lại call video cho tôi thế này?”
Lục Tiêu Viễn nói, “Nhớ cậu.”
Lông mày Tưởng Thậm giật giật, không nghĩ tới có ngày Lục Tiêu Viễn cũng học được cách đùa giỡn. Anh chợt nhận ra thằng đệ mặt lạnh giống như tác phẩm điêu khắc này của anh ta cuối cùng cũng biến thành người.
“Cậu nghĩ tôi tin à?”
Anh sờ cằm, nhếch miệng cười, chờ xem Lục Tiêu Viễn định giải thích với anh như thế nào.
Ai ngờ được Lục Tiêu Viễn mấp máy môi, nói một câu: “Tránh ra, chắn ống kính rồi.”
Tưởng Thậm không kịp phản ứng, thấy Lục Tiêu Viễn giống như đang nhìn phía sau mình, bèn quay đầu lại nhìn ——
Cách đó không xa, Dung Hạc đang ngồi xổm trên bậc thềm ăn từng miếng cơm hộp.
“Tên tiểu tử cậu được lắm, cậu gọi cho tôi chỉ để giám sát người nhà mình à?” Tưởng Thậm nghi ngờ nói, “Mặc dù bây giờ hai người đang ở trên cùng một con thuyền, nhất cử nhất động của cậu ấy đều có thể ảnh hưởng đến cậu, nhưng hình như cậu chẳng thèm để ý mấy nhỉ?”
Thấy Lục Tiêu Viễn im lặng, Tưởng Thậm thức thời ngậm miệng lại, nhưng trong lòng lại dấy lên một suy đoán táo bạo, hơn nữa so với lúc trước càng thêm chắc chắn.
Anh ta cố ý đi tới trước mặt Dung Hạc, chĩa ống kính vào cậu, hô to: “Tiểu Dung.”
Dung Hạc ngẩng đầu lên, bất giác lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, thoáng chốc lưu lại trên màn hình một giây.
Tưởng Thậm nhướng mày tự đắc.
Ngay sau đó, ống kính theo động tác Tưởng Thậm rời đi, nhìn thấy hai món mặn trong cơm hộp Dung Hạc, cơm ở trong đó hiển nhiên đã lạnh, các món vô cùng bình thường, hương vị chắc cũng chả ngon hơn được bao nhiêu.
Chờ Tưởng Thậm đi tới góc tường, Lục Tiêu Viễn hỏi: “Buổi trưa anh ăn gì?”
Tưởng Thậm nói: “Trợ lý mang đồ ăn từ khách sạn bên cạnh tới.”
Nghe nói bên cạnh có khách sạn, Lục Tiêu Viễn hơi kinh ngạc.
Trong trí nhớ xa xôi nhưng rõ ràng của hắn, bữa cơm của Dung Hạc đều là cơm tiêu chuẩn của một cậu chủ nhỏ, hơn nữa cậu còn rất kén ăn.
Thịt heo xé phay dính chút mỡ, sẽ không ăn; rau có một mắt sâu, không ăn; quá nhiều dầu mỡ, không ăn; quá nhạt nhẽo, không ăn… Ngay cả dâu tây yêu thích của mình, cậu cũng chỉ ăn phần màu đỏ của quả.
Tóm lại, không hề ăn nhập với một Dung Hạc đang ngồi xổm trên bậc thềm ngấu nghiến ăn cơm hộp nguội lạnh.
Sáng hôm sau, đoàn làm phim đột nhiên phát sinh một trận xôn xao không nhỏ.
Là Lục Tiêu Viễn đến thăm ban!
Còn mang theo dâu tây, mỗi quả đều to tròn, mọng nước và phủ mộ màu đỏ au.
——————–