Nếu nói về những thứ truyền thống thì ta sẽ liên tưởng đến những thứ phong tục từ xa xưa ăn sâu vào tâm linh của con người và sẽ khó lòng thay đổi chỉ vì thời thế đổi thay. Thế nhưng đôi nếu con người hướng đến cái mới thì phải thay đổi những quan điểm truyền thống tận gốc rễ. Nói đâu xa tư tưởng bình đẳng giới quả thật có từ lâu trong lý tưởng các bậc hiền nhân quá khứ nhưng thử hỏi đến bây giờ ai dám chắc rằng tất cả đều đã hình thành quan điểm như vậy. Và khi đó sự giao tranh giữa cái cũ và cái mới là vô cùng khốc liệt và đã được chứng minh qua chiều dài lịch sử.
Thế nên mới nói thay đổi tư tưởng đã ăn vào gốc rễ của một người đã là rất khó khăn huống chi trong trường hợp của Takuto đang phải đối mặt ở đây chính là thay đổi tư tưởng của một con ma thuộc thời đại cũ thì không biết phải gặp khó khăn thế nào.
“Ngươi không thể nhượng bộ được điều này sao. Điều này quả là khó cho ta a”
[Không…. Truyền thống là truyền thống….]
“Chẳng lẽ ngày xưa ngươi làm như vậy không khó chịu ư.”
[Thật ra ta chỉ làm với mẹ ta và khi tập thì với em gái, nhưng bản thân ta không nghĩ việc đó có gì phải khó chịu a, đó là sự hiểu nhau, cùng hợp tác làm nên một tác phẩm. Đó là điều ta đã chứng kiến nhiều lần trước khi chuyện đó xảy ra. Nó không phải là hình ảnh cao đẹp a. Với lại cậu ta không phải là bằng hữu thân thiết của ngươi à.]
“Bằng hữu thân thiết là thật nhưng cái vụ hình ảnh hợp tác cao đẹp thì chỉ có ngươi mới nghĩ thế thôi, chứ còn ta thì cứ tưởng tượng đến khi mình với Kazuma hợp sức cùng làm cái đó giữa một tiệm bánh % là con gái thì dám chắc một điều rằng ta với cậu ta sẽ thành nguyên liệu cho những tác phẩm nghệ thuật không hay trong trí tưởng tượng đột phá chân trời của mấy cô thiếu nữ đó á.”
[Ta thì không hiểu lắm những ngôn từ hiện đại mà ngươi dùng đâu, giải thích rõ ràng hơn được chứ.]
Đối với thứ đó là gì ngay cả Takuto cũng không thể giải thích rõ ràng được mà cho dù cậu có thể thì cậu cũng chẳng muốn giải thích làm chi, tuy cậu không ác cảm với mấy thứ đó lắm nhưng cậu cũng chẳng chẳng muốn tìm hiểu làm gì. Takuto quẹt mồ hôi trán, trời đã nóng mà còn phải cãi nhau với một con ma khiến cậu vô cùng mệt mỏi.
“Thôi tạm gác chuyện đó qua một bên đi, ta tiếp tục luyện tập những động tác đó cho thành thục đây.”
[Không được, cho dù có mài dũa khả năng của ngươi mà không tìm được người thích hợp để cùng làm thì sẽ không thành công đâu. Đó không chỉ là truyền thống mà còn là sự bất kính nữa. Cực kì Bất Kính đó.]
Nghe vậy Takuto giật mình, tên này cắn chặt vào chữ bất kính, chứng tỏ nó không tầm thường
“Nhưng bất kính với ai chứ. Chúng ta có phải làm bánh cho vua chúa, hay Nhật Hoàng đâu.”
[Ta không nhớ… Khi trở thành như vậy, rất nhiều chuyện ta đã không còn nhớ trọn vẹn ngoại trừ chấp niệm của mình. Nhưng ta biết chắc rằng nếu một mình ngươi làm sẽ mang tội bất kính và hậu quả sẽ không tưởng được.]
Nghe vậy Takuto cũng không nói gì thêm cả, cậu không tin lắm vào mấy chuyện tâm linh và các ý nghĩa được lưu truyền của các phong tục ngàn xưa, nhưng đó chỉ là trước đây, sau khi chứng kiến cùng trải nghiệm những điều khó đỡ xảy ra với mình thì cậu hoàn toàn tin vào những thứ đó. Cho nên nếu con ma này đã khẳng định sẽ rắc rối nếu làm một mình thì cậu cũng không dám thử. Hiện tại rắc rối đã đủ ngập đầu Takuto rồi.
Nhưng cứ tưởng tượng đến hậu quả mà xảy ra với mình và Kazuma sau sự kiện đó khiến Takuto càng thảm não, nếu cậu chỉ bị Shouko dần cho mềm người thì thôi đi cái đó còn chịu được, chứ nếu xui xẻo khiến cho Suzuno hiểu lầm thì thôi rồi, khi đó Takuto chắc chỉ có nước tông đầu vào gạch rồi cùng làm ma sau đó trở thành oán linh hận thù làm bạn với cái đám này vì một cái lý do không thể nhảm shit hơn.
Nghĩ tới đây Takuto càng thảm não, có ai ngờ được rằng mấy hôm trước ở siêu thị cái tên này còn nổi điên cùng Takuto suýt giết hai con mụ dám làm hại em gái cậu và sau cuộc nói chuyện ở nhà Riyumi thì nó trở nên trầm lặng không cách nào giao tiếp được, cho dù cậu đã cố gắng vào không gian tinh thần thì Takuto cũng không thể tiếp cận nó tựa như có một rào cản vô hình vậy. Khi đó Takuto quả thật không biết phải làm gì, tuy tên này giúp cậu nhiều điều là thật nhưng bản thân nó cũng là một trái bom hẹn giờ ai biết được tên này có lúc nào bức xúc lại phát điên lên chiếm quyền khống chế cơ thể cậu mà phát tiết không.
Thế nhưng sự đời không ngờ được rằng vào cái hôm Riyumi đến thăm mang theo một hộp bánh Zunda Mochi cho Takuto thì khi cậu ăn thử thì đột nhiên cảm thấy một cái gì đó rất mãnh liệt phát ra từ con ma đó. Rồi nó chỉ nói gọn lỏn
[Chỉ có như vậy sao, tên kia chuẩn bị đi ta sẽ dạy ngươi cách làm Zunda Mochi truyền thống.]
Tuy không hiểu việc nó nói là ra sao nhưng Takuto cũng có chút nhẹ người khi nó đã tỉnh lại. Nhưng đột nhiên cậu ngẫm nghĩ đến lần trước khi hai đứa đánh nhau trong không gian tinh thần, tấm thẻ VIP đó đã khiến nó dừng tay và bây giờ chỉ bằng một cái bánh cũng cửa tiệm đó đã khiến nó tỉnh lại. Rốt cuộc quan hệ của con ma này với cửa tiệm đó là như thế nào. Thế nhưng nếu đã hứa sẽ giúp thì Takuto cũng sẽ giúp tới cùng cho nên cậu xắn tay chuẩn bị học cách giã mochi. Thêm vào đó cái cảnh cậu và Suzuno cùng nhau phối hợp nhịp nhàng uyển chuyển cùng làm bánh thì quả là thiên đường a. Ước mơ Takuto với Suzuno là mở một tiệm ăn gia đình thế nên nếu có thể chung tay làm mochi thì đó hẳn là một bước tiến lớn.
Nhưng dường như thực tại có vẻ muốn hành Takuto khi cậu nghe con ma đó từ chối thẳng thừng khi nghe cậu muốn cùng Suzuno giã bánh với lý do là truyền thống không cho phép.
“Mình thật sự muốn đập người nào đề ra cái truyền thống trọng nam khinh nữ đó.”
Và sau đó con ma đã đề cử một người khác và người này chính là Kazuma bằng hữu chí cốt của cậu. Thế nhưng như đã nói trên Takuto hoàn toàn không muốn lần đầu làm bánh mochi hai người của mình lại là với một thằng con trai, cái gì cũng được trừ điều này ra á. Thế nên mới có màn tranh cãi từ nãy tới giờ, làm một mình không xong, hai người cũng không ổn Takuto đúng đang thật sự bế tắc.
[Nếu ngươi chưa sẵn sàng cho quá trình làm bánh thì ra ngoài đi ta sẽ chỉ cho ngươi một số thứ cần lưu ý về cách sử sụng nguyên liệu.]
“Vậy thì đi ra mua bột mochiko là được mà đúng không. Hay ngươi tính làm từ bột Shiratamako.”
Nếu nói về việc làm mochi thì tuy chưa bao giờ động tay vào nhưng ngày xưa Takuto cũng từng xem ông cậu và bố cậu từng làm để chào đón năm mới rồi, cho nên cậu cũng có biết chút ít về cách làm truyền thống.
[Ngươi đang nói gì vậy, hai thứ bột đó không phải là bước thứ sao, chúng ta phải mua chuẩn bị nguyên liệu đầu tiên là gạo nếp mochigome chứ.]
“Bây giờ người ta đã làm sẵn hai loại bột đó rồi, không cần lúc nào cũng phải làm từ gạo đâu.”
[Sự thay đổi này khiến ta không biết phải nói gì hơn cả.]
“Thời đại kinh tế thôi, có nói ngươi cũng không hiểu, ừ mà cũng phải nhỉ, ngươi là ma thuộc thời đại cũ, mà ta vẫn chưa biết chính xác rằng nếu còn sống tới giờ thì ngươi bao nhiêu tuổi rồi.”
[Ta không nhớ rõ nhưng cũng sẽ phải hơn năm]
Vậy có phần lớn tuổi hơn cả ông nội sao, nếu vậy cũng không hẳn là thời xa xưa nhưng cũng là người trong thế chiến II. Chấp niệm khiến hắn không thể siêu thoát sau từng đó năm rốt cuộc là gì đây, hẳn nó cũng có liên quan đến tiệm bánh mới mở.
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng đi mua bột về làm thôi.”
[Không được, ta vẫn muốn dùng cách truyền thống, sử dụng từ nguyên liệu cơ bản nhất là gạo.]
“Như vậy không mất thời gian sao.”
[Mất thời gian cũng là điều kiện thể hiện công sức cùng thành tâm của ngươi vào món bánh đó đấy.]
“Đúng thật là…. Món bánh này làm cho ai ăn chứ.”
Nhưng nói rồi Takuto cũng ra khỏi không gian tinh thần để rời nhà mua gạo mochigome
…..
- Onii chan, anh chưa khỏe mà đã ra ngoài đi đâu vậy
Khi thấy cậu ra ngoài khi mới có thể xuống giường Kotori lập tức chạy đến.
- Anh đi mua gạo về làm mochi chứ làm gì.
- Ể… Việc đó anh nghiêm túc á. Thật sự làm mochi ư.
Em gái cậu làm một bộ mặt khó tin cũng như khi cậu nói cậu sẽ làm mochi vậy.
- Có cần phải ngạc nhiên vậy không, bộ lạ lắm hay sao.
- Onii chan có bao giờ làm mochi đâu, năm tết lần trước anh chỉ qua xem bố và ông làm một chút rồi kiếm cớ chuồn thẳng.
“Xem hai người đàn ông trung niên đập mochi thì có gì mà hay chứ, hồi nhỏ anh coi chỉ vì thấy tò mò.”
Tuy nghĩ chính xác là vậy nhưng không đời nào Takuto nói ra cả.
- À em đoán ra rồi a. Onii chan, anh cũng suy tính sâu xa lắm
Đột nhiên Kotori lém lỉnh nhìn cậu như là đang muốn nói cô bé đã nhìn thấu cậu.
- Ý em muốn nói gì đây con nhóc kia.
- He… He… Anh biết rồi còn hỏi…. Khi làm mochi luôn luôn có hai người, một người đập, một người nhào bột, mà nếu Onii đã làm thì ai sẽ là ứng cử viên hỗ trợ đây, chắc chắn là Suzuno chan rồi, mà anh đang rảnh vì lỡ chuyến tập huấn nên hẳn anh sẽ rủ chị ấy cùng tập làm bánh chung cho đỡ chán đúng không.
Không thể không nói Kotori quả thật hiểu rất rõ những mong ước của Takuto, nếu không có con ma trọng nam khinh nữ đáng ghét nào đó.
- Đừng nói giống như là Suzuno là vật giải sầu của anh vậy chứ
- Em không có ý đó, nhưng không chỉ có vậy đúng không, Onii chan, ý định của anh còn sâu xa hơn nhiều
- Ý em là sao?
Đến lúc này thì cậu không hiểu ý của em cậu đang muốn nói tới cái gì nữa.
- Tất nhiên là dụng ý anh đâu chỉ có như thế đâu. Nếu anh và chị ấy thành thục làm thì tết năm sau hai người chắc chắn sẽ cùng làm với nhau trong dịp chào đón năm mới cho cả hai gia đình. Trời ơi khi đó thì mối quan hệ của anh và chị ấy đúng là đã lên được tầm cao mới rồi đó. Cùng chồng tương lai giã mochi mừng năm mới với hai gia đình a. Còn gì tình tứ hơn được nữa chứ
- Kotori….
Takuto im lặng một hồi lâu rồi bắt đầu vỡ òa nước mắt tùm lum, đây đúng là sự tốt không thể ngờ tới, Takuto đúng là muốn làm chung với Suzuno nhưng cậu không nghĩ xa tới việc khiến cho cô ấy tham gia những hoạt động được coi là truyền thống gia đình.
- Kawaii Imouto của anh…. Em đúng là cứu tinh, em vừa cho anh thêm động lực để kiên quyết giữ lấy bản ngã của mình để đấu tranh vì sự bình đẳng giới với một tên cổ hủ miệng lúc nào cũng bô bô là trọng nam khinh nữ a.
- Onii chan… Anh làm sao vậy, hay là anh chưa khỏe.
Takuto lắc tay làm một điệu bộ sáng chói khiến người khác cảm thấy mình như muốn ói sau đó lớn tiếng nói.
- Anh bây giờ cảm thấy đầy sức sống đến nỗi cho dù mấy chục thằng hôm bữa ở siêu thị anh đây cũng đập cho bọn chúng nhập viện thì thôi. Tất cả nhờ em đó…. Nè tại sao em không cùng anh cùng hô “Bình Đẳng Giới Muôn Năm” thật to vài lần nhỉ.
Ngay sau câu nói đó của Takuto, Kotori làm bộ mặt “Ể Cái quái gì.” Sau đó cô bé lắc đầu với tốc độ ánh sáng
- Miễn…. Kì cục lắm….
- Kawaii Imouto của anh, cái này coi như là cám ơn của em cho anh vì cái thẻ VIP hàng hiếm đó đi mà.
Kotori ngay lập tức chu mỏ phản bác lại và quả là lần này Takuto đã đánh bom tự tử
- Chứ không phải đó là quà hối lộ khiến em không nói ra cái quá khứ mà ngày xưa anh tạo dáng đưa tay phải ngang mặt sau đó nắm lại rồi nói “Chuẩn bị đi. Ta sẽ dùng “Phá Ảo Tưởng, Hủy Dung Nhan, Siêu Cấp Tươi Tỉnh Trở Lại Quyền” này để hạ gục ngươi.”
Crack…..
…. Tâm linh Takuto mất hết sắc màu và vỡ thành mảnh vụn bay theo gió, mặc dù cho tới lúc này Takuto vẫn nghĩ đó là một cái tên rất ngầu, thế nhưng nếu để con nhóc này bô bô cho người ngoài biết thì đúng thật là không có chỗ để chôn.