Edit: quynhle—diễn đàn
Cằm của Mạc Doanh Doanh gắt gao tựa vào trên đôi vai rộng lớn của Tần Hoài, cô trợn tròn mắt, trong phòng của Tần Hoài chỉ mở một ngọn đèn mờ ảo ở ngay phía đầu giường, đang chiếu những tia ánh sang le lói trong căn phòng được trí theo phong cách Tây Âu này.
Bố cục của gian phòng này cùng với chỗ ở của Reagon tại trụ sở rất giống nhau, đều có giấy dán tường in những đóa hoa, đèn trang trí bằng thủy tinh trên trần nhà, xa hoa và cầu kỳ, thật khó để nắm bắt được. Cô yên lặng, nhưng trước mắt lại là một mảnh trống không, bất chợt lại hiện ra khung cảnh bờ biển với bãi cát trắng mịn ở Yokohama, dòng nước biển xanh đậm đang quay cuồng, còn có khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái mét của Đỗ Tố đang từ từ nổi lên trên mặt nước biển.
Ánh mắt của người phụ nữ kia, cứ như vậy chăm chú nhìn thẳng vào cô, nhìn cô và Tần Hoài đang ôm chặt lấy nhau, dường như đang im lặng mà khiển trách cô, nhắc nhở cô, để cô biết được hạnh phúc này của cô đã dùng máu của cô ta để xây dựng nên.
Mạc Doanh Doanh hung hăng nhắm chặt mắt lại, sau đó lại mở ra, khuôn mặt kia đã biến mất không còn thấy nữa, chỉ có ngọn đèn mờ đang tỏa sáng trong đêm tối âm u tĩnh lặng trong tòa lâu đài.
Đầu ngón tay của cô trở nên lạnh giá, ôm lấy cổ anh: “Tần Hoài, em còn có việc vẫn chưa nói cho anh biết.”
Tần Hoài ôm cô đến bên chiếc giường mềm mại, trán anh để trên trán của cô, nở nụ cười sủng nịch: “Em nói đi.” Tay anh cầm lấy tay cô, đem bàn tay lạnh giá của cô ủ trong lòng ngực ấm áp của mình.
Mạc Doanh Doanh rút tay ra, nói nhàn nhạt: “Trước khi Đỗ Tố chết, có nói cho em biết là cô ta còn có một đứa con.”
Bên cạnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, () sau đó Tần Hoài thở ra một hơi, phản đối: “Theo như bọn anh điều tra thì cô ta cũng không có sinh cho người chồng quá cố của mình người con nào cho dù là trai hay gái, đó cũng là lý do tại sao khi bọn anh cố gắng giữ lại di sản của cô ta lại phải chịu lực cản lớn như vậy, dù sao, công ty của cô ta cũng là công ty cổ phần, toàn bộ cổ phần đều không có người thừa kế.”
“Không sinh được cho người chồng đã mất đứa con nào sao?! Tần Hoài, anh nói thử xem, theo suy nghĩ của một người đàn ông như anh, như vậy, đứa con của cô ta cũng không phải của người đàn ông này rồi, phải không?” Mạc Doanh Doanh cảm giác máu toàn thân của mình đã đông cứng lại, rốt cuộc trong giây phút ngắn ngủi này đã tan vỡ ra, dòng máu mang theo từng tảng băng trôi đang chậm rãi chảy trong khắp cơ thể cô, từng góc cạnh sắc bén đâm vào, làm cả người cô đau đớn.
Tất nhiên Tần Hoài cảm thấy sửng sốt, nhưng lại nói nhẹ nhàng: “Căn cứ theo di chúc của cô ta, bọn anh đã đưa tất cả tài sản vào dưới danh nghĩa một ngân quỹ mới thành lập ở Thụy Sĩ.”
Cô nhẹ nhàng trả lời một tiếng, đầu cô vùi vào trong chiếc gối lông ngỗng mềm mại của anh, mắt nhắm lại không dám nhìn anh, chỉ mở miệng rầu rĩ nói: “Tần Hoài, nếu đứa con của cô ta là con của anh thì phải làm sao bây giờ?”
Tần Hoài nghẹn lời.
Cô nói tiếp: “Đừng trách em đi điều tra anh, đây là chuyện thường tình thôi, khả năng đứa con của cô ta là con của anh rất lớn đó. Nếu…Nếu thật sự cô ta có con, mà đứa nhỏ lại là của anh, vậy thì phải làm như thế nào bây giờ.”
Làm sao bây giờ? Tần Hoài đã sống nhiều như vậy năm, cũng gặp không ít phụ nữ chỉ vào bụng mình hay là những tiểu thư danh môn khuê tú, ủy khuất cắn khăn tay nói muốn cùng anh sinh ra đứa nhỏ, nhưng đều bị anh làm đủ mọi cách giải quyết xong, bây giờ, người phụ nữ mà anh không dễ dàng gì mới động lòng lại hỏi anh, nếu người bạn gái đầu tiên của anh có con với anh thì anh phải làm gì?
Bỗng nhiên anh nhớ lại lúc còn ở tại Yokohama, Đỗ Tố có vài lần muốn nói chuyện với anh, nhưng lại bị anh tránh né. Lại nghĩ tới mục đích trở về lần này của cô ta không rõ ràng, mới vừa rồi trong lòng vẫn còn nghi ngờ, bây giờ lại biết thành một sự khẳng định mơ hồ, không lẽ…Thật sự Đỗ Tố này đã lừa gạt anh, lừa gạt hết tất cả mọi người về đứa nhỏ, lần này trở về là muốn dẫn con về để tìm gặp cha của đứa nhỏ sao? Mà người cha kia lại chính là anh?
(Quỳnh: mình nghi Đỗ Tố có con với người khác, còn anh thì cứ tưởng bở.)
Mạc Doanh Doanh đợi thật lâu cũng không nghe thấy anh trả lời cô, lòng cũng đã chìm dần xuống.
Cô và Tần Hoài đều là những đặc công, (quynhle-dđlqđ) lúc nào cuộc sống cũng trên đầu dao họng súng nhuốm máu mà sinh tồn, chỉ một giây sau cũng không biết có thể giữ lại chút hơi tàn mà sống sót hay không nữa. Nhưng mà, có một điều duy nhất cô và Tần Hoài không giống nhau, chính là cuộc sống của cô cô độc, quay đầu lại cũng không có người nhớ mong, mà anh còn có gia đình của mình, cần phải có con để nối dõi cho dòng họ.
Cho nên, sự chần chờ của Tần Hoài trong giờ phút này, cô hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng bởi vì có thể hiểu rõ được chuyện này lại làm cho khoảng cách của hai người bọn họ càng lúc càng xa.
Đỗ Tố đã chết rồi, cả đời này của cô cũng không có cách nào đi tranh giành vị trí trong lòng anh với một người chết, mà bây giờ, Đỗ Tố lại nói ra chuyện của đứa bé, nếu quả thật Tần Hoài tìm được, đem về nuôi dưỡng. Như vậy thì chẳng phải nếu như cô ở cùng với Tần Hoài thì cả đời này của cô từng giây từng phút đều phải đối mặt với đứa con của Tần Hoài trong sự áy náy, và luôn sống trong sự hối hận vì đã hại chết mẹ của đứa bé.
Cô hiểu rõ ràng loại cảm giác này, năm đó, bởi vì cái chết của Sa Luật Đặc mà Reagon đã nhìn cô bằng ánh mắt khác biệt. Bây giờ là Tần Hoài, liệu anh có vì Đỗ Tố mà vứt bỏ cô hay không?
Cô bất giác cười không ra tiếng, xoay người đứng dậy, giọng nói khô khốc: “Em đi trước. Anh nên cho người đi tìm kiếm thật kỹ xem thật sự có đứa bé hay không?”
Nói xong, cô muốn bước đi, nhưng lại bị Tần Hoài hung hăng kéo lại, trở về ngồi lại trên giường.
Người đàn ông điều chỉnh suy nghĩ của mình thật nhanh, anh ôm Mạc Doanh Doanh vào trong ngực, lần đầu tiên anh cảm thấy kỳ thật người phụ nữ bình thường vẫn mạnh mẽ đến mức không ai địch nổi này dáng người lại nhỏ bé, nhu nhược như vậy, anh nói dịu dàng: “Mạc, hiện giờ anh không thể cho em câu trả lời. Nhưng mà, anh có thể đảm bảo, em lúc nào cũng ở nơi này của anh.” Anh nắm lấy tay cô đặt vào ngực trái của mình, hôn nhẹ lên cổ của cô.
Thân thể của Mạc Doanh Doanh cũng thả lỏng, sau một lúc lâu, nàng rầu rĩ hỏi: “Anh ở chỗ này hai ngày có phát hiện được gì không?”
Tần Hoài biết cô rất hiểu lý lẽ, nhưng lại vì sự hiểu chuyện này của cô mà trong lòng cảm thấy đau xót: “Có một chuyện rất kỳ lạ.” Nói xong, anh buông cô ra, đưa tay lấy va li hành lý của mình ở dưới giường ra, tại ngăn ngầm trong va li lấy ra một máy tính xách tay màu bạc.
Anh mở máy lên, tránh né mạng lưới của Yekaterinburg, sau đó mới mở ra cơ sở dữ liệu của mình.
Mạc Doanh Doanh thấy anh nhanh chóng nhấn vào một tập tin để mở ra một tấm ảnh, vậy mà….Đều là những thanh niên tuấn tú đẹp trai, (d.đ.le.quy.don) muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, nếu đặt Tần Hoài ở giữa đám người này thì coi như anh cũng không hề thua kém đi.
Cô ngẩng đầu, cảm thấy có chút nghi hoặc, cũng không biết anh đang muốn nói cái gì.
Đương nhiên, Tần Hoài cũng không ngốc đến nổi đưa hình ảnh trai đẹp cho Mạc Doanh Doanh xem, anh lại mở ra một tập tin lưu trữ khác, nhìn lướt qua, sau cùng nhấn mở ra một bức ảnh, đây là bức hình của một người thiếu niên có mái tóc màu hạt dẻ, thân hình tương đối yếu ớt.
“Vốn dĩ anh muốn dùng thân phận là tình nhân của phu nhân Anna để tiếp cận với bộ áo giáp kia. Vì mục đích này, cho nên anh đã điều tra trước về khẩu vị gần đây của bà ta một chút. Nhân tiện đó dò xét luôn những trai bao dưới gối của bà ta lúc trước luôn….”
“...” Là sắc dụ... Mạc Doanh Doanh yên lặng quay đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn đến Tần Hoài.
Giờ phút này, da mặt dày của Tần Hoài phát huy tác dụng to lớn, mặt anh không đổi sắc, tiếp tục nói: “Kết quả, anh phát hiện được, từ người thiếu niên này trở đi, sau khi tất cả những tên trai bao còn lại của phu nhân Anna bị đuổi việc, đều không có tin tức.”
Mạc Doanh Doanh nhìn tài liệu cá nhân của người thiếu niên này, là người Uzbekistan, thời gian mất tích là một năm trước.
“Cho nên?” Cô nhíu mày, chẳng lẽ Tần Hoài rảnh rỗi đến mức muốn quản lý luôn cả chuyện như vậy sao? Cảnh sát hình sự ở khu vực Sverdlovsk này cũng không chịu ra mặt nha, trái lại anh lại tràn ngập tinh thần trượng nghĩa như vậy.
Nghĩ vậy, cô lại có chút thoải mái. Cho tới cùng thì cô và anh cũng không giống nhau, anh là cảnh sát, làm sau có thể có cùng suy nghĩ với những người giống như cô.
“Anh chỉ muốn trong quá trình tìm kiếm bộ áo giáp, nếu có khả năng, thì có thể điều tra thêm về chuyện này hay không thôi?” Anh vừa thấy vẻ mặt không hài lòng của Mạc Doanh Doanh, liền cầm lấy một lọn tóc mềm mại của cô, cứ cọ đi cọ lại trên cổ cô, như muốn làm cho cô phải mềm lòng.
Tất nhiên, Mạc Doanh Doanh muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau đó lên kế hoạch giả chết để thoát khỏi tổ chức. Dù sao thì với mối quan hệ của cô và người đàn ông này trong hiện tại, cũng đủ để cô chịu không biết bao nhiêu trừng phạt nghiêm khắc nhất của CASTA rồi.
Cô nhớ tới cơ sở CASTA ở tại San Francisco của Mỹ có một căn phòng đặt biệt, có tên là Luyện Ngục, đã làm cho cô không rét mà run.
Lúc mới gia nhập vào CASTA, cô đã bị người khác áp giải tới đây để quan sát thẩm vấn, nếu so sánh với những công cụ thẩm vấn công nghệ cao này, thì những thứ như ghế hùm (), nước hạt tiêu trong tám năm kháng chiến chỉ có thể coi là trò trẻ con mà thôi.
(Quỳnh: một loại hình tra tấn thẩm vấn trong thời kỳ kháng chiến của Trung Hoa, các bạn có thể tra thêm trên google nha.)
Người chết ở trong đó sau khi kéo ra ngoài có thể nối lại tứ chi như cũ thì cũng coi như đời trước của người đó tích thật nhiều phước đức rồi.
Nhưng mà, cô lại không muốn đánh mất người đàn ông nhiệt tình này, cô thích cái gì ở anh đây? Chỉ sợ cô thích anh chính là vì mặc kệ anh có không đứng đắn đến cỡ nào nhưng trong lòng vẫn giữ vững sự theo đuổi chính nghĩa của bản thân. Mà cô có tư cách gì để cản trở anh chuyện này chứ?
Mạc Doanh Doanh yên lặng đồng ý, Tần Hoài càng ôm chặt cô hơn, đang muốn hôn cô thì nghe một loạt tiếng gõ cửa rất nhịp nhàng vang lên bên ngoài.
Anh và Mạc Doanh Doanh nhìn nhau, trong mắt đã lóe lên một chút sợ hãi.
Mới vừa rồi yên tĩnh như vậy, lực quan sát của bọn họ không phải người bình thường có thể sánh được, vậy mà bọn họ lại không cảm giác được có người tới gần.
Tần Hoài cất giọng hỏi là ai, người ngoài cửa trầm mặc trong một lúc, sau đó là một giọng nói già nua, nói chuẩn tiếng Nga vang lên trong màn đêm yên tĩnh làm cho người ta không rét mà run.
Chính là người được tin tưởng nhất bên người phu nhân Anna, đại quản gia. Tần Hoài nhíu mày, không biết ông ta tìm anh trong lúc này để làm gì, giờ phút này, Mạc Doanh Doanh đã dạng chân ở trên cửa sổ, khóe mắt đuôi mày đều cong cong, dưới ánh trăng càng đặc biệt quyến rũ, lại càng thêm xinh đẹp khiến người ta không thể nói nên lời: “Chắc chắn là kêu anh đi ‘thị tẩm’.” Cô im lặng như ám chỉ mình không còn gì để nói nữa, rất nhanh liền lập tức xoay người, thả lỏng thân thể, nhảy xuống đất….
Tần Hoài khoác áo choàng lên người, (qle-dđlequydon) rồi mở cửa, anh ở tầng một, đều là phòng dành cho khách, giờ phút này chỉ có một mình anh ở đây, cho nên tất cả đèn trên hành lang đã được tắt hết.
Quản gia Antony Lev đứng ở trước cửa phòng anh, ánh mắt màu xám đục nhìn qua rất quỷ dị đảo quanh một vòng, đôi môi khô khốc mấp máy, đưa tay không cầm giá cắm nến sững sờ vuốt ve nút áo chưa cài ở chỗ xương quai xanh của Tần Hoài.
“Cậu trẻ, da của anh cũng thật tốt.” Mái tóc của ông lão được chải chuốt rất chỉnh tề, ánh mắt màu xám lại lóe lên một tia dục vọng.
Tần Hoài lui về phía sau một bước thật mạnh, hất tay ông ta ra, ‘Rầm’, một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ lờ mờ, chỉ có máy tính của anh vẫn đang ở trên giường, tỏa ra một ánh sáng màu xanh lạnh lẽo.
Tần Hoài nhớ tới những hành động hoang đường vừa rồi của lão quản gia kia, anh ngồi trở lại trên giường lớn, anh suy nghĩ, có lẽ anh đã có chút manh mối rồi.