Edit: quynhle—diễn đàn
Khi bọn họ trở về lại tòa thành Yekaterinburg của phu nhân Anna, đột nhiên Mạc Doanh Doanh hỏi: “Anh nói phu nhân Anna đi câu lạc bộ thẩm mỹ nào?”
“Nghe nói là do chính bà ta tự mình sáng lập, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì anh không biết.” Tần Hoài nhớ lại, đưa tay chà xát cằm mình, trên căn bản thì cứ cách một ngày thì phu nhân Anna sẽ đi tới đó một lần, cũng không biết tại sao phụ nữ lại có nhiều thứ để làm đến như vậy.
“Em đã điều tra qua, chỉ khoảng thời gian một năm rưỡi trở lại đây, phu nhân Anna cũng không đi đến một câu lạc bộ có tên là ‘Carmen’ mà các phu nhân quý tộc vẫn thường đến, ngược lại bà ta lại tự mình mở câu lạc bộ riêng, nhưng trên căn bản là bà ta cũng không có làm bất cứ quảng cáo hay tuyên truyền gì để hấp dẫn khách hàng, ngược lại giống như chỉ dành riêng để phục vụ bà ta vậy.” Mạc Doanh Doanh nhớ lại trong lúc mình vô tình đã điều tra ra được tài liệu này, cũng nhớ được khoảng thời gian một năm trước cũng chính là khoảng thời gian sau khi vụ án từng người từng người trong nhóm thiếu niên bị mất tích xảy ra, không tránh được suy đoán: “Anh thử nghĩ coi có phải….”
Có phải mấy người thiếu niên kia đã được đưa đến trong câu lạc bộ kia không? Tần Hoài suy nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể nghĩ thông suốt: “Em nghĩ đi, bà ta có thể nhốt bọn họ trong tòa thành này cũng rất tốt mà, tại sao phải làm một chuyện thừa thãi như vậy?”
Mạc Doanh Doanh không nói tiếp. Đây cũng là điểm mà cho đến tận bây giờ cô cũng không có cách nào lý giải được. Trên căn bản, phu nhân Anna cũng không có bất kỳ lý do nào để mưu hại những người thiếu niên kia. Nếu chỉ có một thiếu niên mất tích, thì có thể suy đoán là người thiếu niên này đã khám phá ra được bí mật mà phu nhân Anna không muốn để cho ai biết, nhưng không thể nào mỗi một người trong những thiếu niên đó đều khám phá ra được bí mật của phu nhân Anna cho nên mới bị bà ta âm thầm trừ khử? Nếu quả thật vậy thì ý thức an toàn của phu nhân Anna cũng quá thấp rồi…
Tần Hoài nhìn đồng hồ, sau đó đề nghị: “Không bằng, chúng ta đi tới "Carmen" coi thử thế nào.”
“Đó là câu lạc bộ tư nhân có biên chế hội viên, chúng ta không vào được đâu.” Mạc Doanh Doanh nhún vai.
“Anh còn tưởng rằng em đã quen đi cửa sau rồi chứ.” Tần Hoài khẽ cười một tiếng, () đưa tay chặn lại một chiếc taxi, nói rành rọt địa chỉ của Carmen cho tài xế taxi.
Người tài xế lái xe là một người Nga có cái mũi to, nghe được tên câu lạc bộ này thì đưa ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn hai người du khách Châu Á một cái.
“Xem chừng ra, quả thật những người tới nơi này là những người cũng có chút địa vị rồi.” Tần Hoài kéo Mạc Doanh Doanh qua, đùa giỡn: “Loại người như chúng ta cũng không có xe để đi qua đó.”
Mạc Doanh Doanh trắng mắt liếc nhìn Tần Hoài một cái, theo tài liệu mà cô thu thập về Tần Hoài cho biết, thì đại thiếu gia này rất yêu thích xe, đối với những loại xe cổ thì càng yêu thích hơn nữa, nghe đồn rằng trong một kho chứa hàng ở ngoại thành đang cất giữ một chiếc xe cổ, còn có chiếc xe độc nhất vô nhị mà Nguyên soái xây dựng quốc gia Diệp Kiến Anh đã từng ngồi qua cũng được anh cất giữ lại.
“Anh nói anh không có tiền, vậy tới lúc đó em biết phải nương tựa vào ai đây chứ.” Mạc Doanh Doanh quay đầu, cũng chẳng muốn để ý tới đại thiếu gia từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng ra đời đang khóc lóc than thở với cô.
Tần Hoài đã quen với tính tình của cô, cũng không giận, cười hì hì tựa đầu trên vai cô, nhìn trong kính chiếu hậu thì giống như hai người đang ôm nhau: “Được, vậy chờ tới khi chúng ta quay về, em đến phòng sách trong nhà anh, ở ngăn kéo thứ hai bên trái của bàn máy vi tính, lấy hết tất cả tài sản anh để trong đó là được rồi.”
Tất nhiên, Mạc Doanh Doanh chướng mắt những tài sản này của anh, nếu nói về tiền bạc, mặc dù cô không có nhiều tiền như Tần Hoài, nhưng cũng đủ để không phải cần lo cơm áo, rảnh rỗi còn có thể bao nuôi một anh chàng tiểu bạch kiểm nữa. Cô nắm lấy lỗ tai của Tần Hoài, cũng cười: “Ai muốn những thứ tài sản bại hoại này của anh chứ.”
Ánh mắt của Tần Hoài tối sầm lại: “Vợ à, toàn bộ những thứ đó là tiền mồ hôi nước mắt của anh đó.”
Mặt của Mạc Doanh Doanh bất ngờ đỏ lên, (d/đ/le/quy/don) Tần Hoài nhìn thấy vậy trong lòng cũng ngứa ngáy, khó có khi cô cảm thấy không được tự nhiên nên đẩy Tần Hoài ra: “Ai là vợ của anh, nói dối mà không sợ cắn trúng đầu lưỡi à!”
Thế nhưng Tần Hoài dần dần thu lại vẻ mặt tươi cười, chỉ là lẳng lặng đưa mắt nhìn Mạc Doanh Doanh, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn mang vẻ mặt bất cần đời bất chợt làm cho người ta thật sự sợ hãi.
Bọn hắn ngồi trên taxi dừng lại đèn đỏ, bởi vì lúc này đang là giờ tan việc, trên đường phố có rất nhiều người đi lại. Mạc Doanh Doanh nhìn cảnh tượng những người đang vội vã đi lại trên đường bên ngoài cửa xe, trên ngực phập phồng, cảm thấy Tần Hoài sắp sửa nói gì đó với cô.
Quả nhiên, anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Mạc Doanh Doanh, đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, hai người đối mặt với nhau, mũi đụng mũi, bọn họ có thể cảm nhận được độ ấm trong hơi thở.
Người tài xế nhìn bọn họ một cái, huýt sáo một cái vang dội.
Mạc Doanh Doanh cắn cắn môi: “Anh đang muốn náo loạn gì vậy?”
Tần Hoài lại chắm chú nhìn cô bằng đôi mắt màu hổ phách, từ từ nói với cô: “Mạc Doanh Doanh, lần này trở về, chúng ta kết hôn đi.”
Bỗng nhiên, Mạc Doanh Doanh giống như bị nghẹn ở cổ họng, chóp mũi có chút ê ẩm, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói nên lời. Bất ngờ xe lắc lư, quẹo vào ngã rẽ, rồi sau đó dừng lại.
“Đến rồi.” Người tài xế quay đầu nhìn cặp trai gái đang trầm mặc, dường như cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Mạc Doanh Doanh như vừa tỉnh lại từ trong mộng, nhìn Tần Hoài trả tiền, còn mình lại bối rối xuống xe, Tần Hoài lên tiếng: “Em còn chưa trả lời anh đó!”
Cô cảm giác khóe miệng của mình đang giương lên thoáng qua qua ý cười, còn chóp mũi cay cay lại không thể nào che đậy được, lúc cô đóng cửa xe lại, nói: “Được.”
“Anh không có nghe được.” Rõ ràng Tần Hoài nghe được, anh vòng qua chiếc xe, nắm lấy cổ tay cô, chân mày khóe mắt đều chứa đây ý cười ôn nhu.
Trong lòng của Mạc Doanh Doanh vẫn còn nhiều điều cố kỵ, lại sợ bị người ta nhìn thấy, hất tay anh ra nói: “Lưu manh! Em nói…”
“Sao?” Cái đuôi của người nào đó cũng đã muốn vểnh lên tới trời rồi.
“Được.” Mạc Doanh Doanh nói xong, cúi đầu đi một mạch vào trong đại sảnh của Carmen.
Cô đi vào trong Carmen đợi thật lâu, cũng chưa thấy Tần Hoài đi vào, không khỏi có chút lo lắng, đi ra ngoài tìm, (quynhle..dđlqđ)thì thấy người đàn ông với bộ dáng thẳng tấp đang đứng trong gió lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy vẻ đa tình kia dần dần hiện lên nụ cười, rất rõ ràng đây là một nụ cười mê muội chìm đắm.
Bỗng nhiên trong lòng Mạc Doanh Doanh tự nói với bản thân mình, có lẽ, chọn người này là đúng rồi.
Tần Hoài, chính là người mà cô cần tìm.
Cô đi ra ngoài, kéo qua tay người đàn ông: “Có đi vào không?”
Hai người quay trở lại nói là tới để thư giãn, người kia đánh giá bọn họ vài lần, muốn bọn họ đưa ra thẻ hội viên.
Tần Hoài khẽ trừng mắt, bày ra một bộ dáng ăn bám đàn bà, tự xưng mình là người của phu nhân Anna, nói muốn anh dẫn theo em họ tới chỗ này để thư giãn, vân vân, người kia đứng ở quầy tiếp tân lộ ra vẻ đau đầu, đành phải chào đón bọn họ vào một căn phòng dành cho khách quý của Carmen.
Tần Hoài lại chỉ đích danh muốn người lúc trước đã mát xa cho phu nhân Anna đến phục vụ, lần này người kia đã học khôn, ngay lập tức trả lời sẽ gọi Mathews đến.
“Chắc chắn là cô ta sẽ gọi điện thoại cho phu nhân Anna để xác nhận lại rồi.” Mạc Doanh Doanh nói.
Chuyện này chắc chắn rồi. Tần Hoài cũng biết, bất quá vẫn bước đến bên người của Mạc Doanh Doanh: “Chắc anh không làm sai chứ hả?”
“Không sai.” Mạc Doanh Doanh vuốt ve hai gò má trắng mịn của người đàn ông này: “Lớn lên bộ dáng đã giống, diễn càng giống hơn.”
“...” Tần Hoài quay đầu, ngồi vào ở chỗ xa hơn một chút.
Chỉ một lúc sau, Mathews kia cũng đã tới, trong đầu của Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh có thể khẳng định phu nhân Anna cũng âm thầm thừa nhận bọn họ là người của mình. Có như vậy mới để tùy ý hai người ở chỗ này ăn chơi thả cửa.
Xem ra Mathews giống như là một thân sĩ người Anh, vừa ốm vừa cao, nói tiếng Nga nhưng trong giọng nói lại mang theo khẩu âm Luân Đôn.
Tần Hoài không đời nào chấp nhận việc một người đàn ông có thể mò mẫm khắp nơi trên người của Mạc Doanh Doanh, chỉ có thể lấy chính thân thể của mình để thử nghiệm, chạy vào bên trong cởi sạch để cho Mathews có thể xoa bóp từ đầu tới chân. Mạc Doanh Doanh nhàm chán ngồi đợi ngoài cửa hơn hai tiếng đồng hồ mới thấy được Tần Hoài với tinh thần sảng khoái, gió xuân đầy mặt từ trong bước ra.
Mạc Doanh Doanh:... Cho tới cùng là bọn họ đã làm chuyện gì vậy?
Hai người làm xong SPA thì liền đi về, trong lúc ngồi trên xe thì Tần Hoài bắt đầu báo báo: “Căn cứ theo lời của Mathews, cái ngày mà phu nhân Anna không đi đến "Carmen" nữa là khoảng nửa năm sau khi người thiếu niên đầu tiên A Phu Kiệt Y bị mất tích. Đương nhiên, trong vòng nửa năm mà A Phu Kiệt Y mất tích cũng không có bất cứ thiếu niên xinh đẹp nào mất tích cả, trái lại sau nửa năm đó, cũng là lúc phu nhân Anna không đến ‘Carmen’ nữa thì vụ án những thiếu niên xinh đẹp bị mất tích lại liên tiếp xảy ra.”
“Anh nghi ngờ những chuyện này có mối liên hệ nào đó sao?” Mạc Doanh Doanh nhăn mày, quả thật thời gian có hơi trùng hợp, (lê.quý.đôn) nhưng mà những điểm liên hệ trong chuyện này lại không có nhiều. Đã vậy cô là một sát thủ, cũng không phải là chuyên gia phá án...
Tần Hoài nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Mathews nhớ được, phu nhân Anna rất là yêu thích người thiếu niên tên A Phu Kiệt Y kia, gần như là không rời nhau một tấc, đi đâu cũng dẫn theo bên người, cho dù cậu ta muốn cái gì thì phu nhân Anna cũng đều chìu theo ý của cậu ta. Mathews nói, đã từng nghe được những người thượng lưu ở địa phương này bàn tán, rất có khả năng phu nhân Anna sẽ vì người thiếu niên này mà giải tán hết hậu cung của mình đó.”
Mạc Doanh Doanh càng nghe càng cảm thấy được khí thế của một nữ hoàng Võ Tắc Thiên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, đến một lúc nào đó thì cậu ta cũng làm cho vị phu nhân này mất hứng, bị chuyển đi chỗ khác, phu nhân Anna lại sủng ái người mới.” Tần Hoài sờ cằm: "À, Mathews là một thợ mát xa, theo như cậu ta nhớ thì người thiếu niên này có chiều cao không khác phu nhân Anna nhiều lắm, là một người đàn ông gầy yếu, cho nên thân hình cũng không khác lắm đâu. Mà làn da của A Phu Kiệt Y rất trơn láng nhẵn nhụi, nói trắng ra thì chính là mang bộ dáng của phụ nữ.”
Mạc Doanh Doanh sau khi nghe Tần Hoài nói xong lại cảm thấy hình như trong đầu mình thoáng qua một chút gì, nhưng lại không nắm bắt được, trên miệng cô lại dửng dưng nói, giống như không có việc gì: “Trách không được anh lại có thể lọt vào mắt bà ta.”
Tần Hoài: “... Trở về Yekaterinburg!”
Theo những tin tức lấy được từ Mathews, thì phu nhân Anna rất sủng ái A Phu Kiệt Y, nhưng nếu đem cái này vào vụ án thì càng làm cho vụ án trở nên rối rắm. Nếu phu nhân Anna vô cùng yêu thích A Phu Kiệt Y, thì lại càng không có lý do để ra tay giết chết cậu ta.
Suốt dọc đường trở về tòa thành Yekaterinburg, hai người đều trầm mặc, phu nhân Anna đã về nhà, mặc một bộ áo ngủ phơi bày cơ thể đang tựa người lười biếng ngồi trên ghế sô pha.
Mạc Doanh Doanh yên lặng nhìn phu nhân Anna ngực nở eo thon ở trước mặt, bộ ngực này cũng phải cỡ D, lại nhìn Tần Hoài bên cạnh cô bị gọi tới như một chú chó nhỏ, cô hít thở thật sâu, yên lặng suy nghĩ muốn lên lầm tắm rửa.
Mục tiêu của phu nhân Anna là Tần Hoài, tự nhiên cũng mặc kệ Mạc Doanh Doanh.
Đoán chừng sau buổi cơm chiều, tất cả những người hầu đều ở tại phòng để dọn dẹp chỉnh lý các thứ, người để ý tới Mạc Doanh Doanh rất ít, trong lúc vô tình cô lại đi vào phòng trưng bày tranh vẽ của những người chủ nhân tòa thành Yekaterinburg qua các thế hệ.
Cô từ từ đi đến trước một bức tranh nằm ở chính giữa, đó là một bức tranh sơn dầu vẽ phu nhân Anna.
Người phụ nữ trong bức tranh với dáng vẻ đoan trang ngồi ở trên một chiếc ghế quý phi bằng đá quý rất đẹp từ thời Trung Cổ, hơi co chân lại, mang một vẻ thanh lịch, an nhàn nhưng cao quý.
Mạc Doanh Doanh cảm giác thần thái của người này cùng với phu nhân Anna yêu mị trong giờ khắc này lại có chỗ không giống nhau, nhưng lại không thể nói ra được điểm kỳ quặc trong đó là gì.
Xương quai xanh của phu nhân Anna trong bức tranh hơi lồi ra, () được khảm lên trên đó là một viên ngọc bích.
Giống như bị mê hoặc, Mạc Doanh Doanh nhẹ nhàng nhón chân lên, đưa tay đè lên viên ngọc kia.
Cả căn phòng yên tĩnh, không có phát sinh bất cứ chuyện gì. Cô rút tay lại đầy vẻ thất vọng, có lẽ là mình đã đoán sai rồi.
Lại không nghĩ tới trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một bức tranh bên trái của cô lại chậm rãi chuyển động. Cô nhận ra đó là bức tranh vẽ của nữ hoàng Yekaterinburg, mà sau khi bức tranh dời đi, cuối cùng để lộ ra một lối đi hình tròn.
Mạc Doanh Doanh lo sợ tình trạng bị lão phu nhân nhà họ La nhốt trong mật thất ở nhà họ La lại phát sinh, vì thế cố tình quan sát thật kỹ cơ quan ngầm này. Sau khi thấy rõ được cơ quan mở cửa được làm sau lưng của bức tranh, thì cô mới yên tâm bước vào lối đi hình tròn này, chậm rã đóng bức tranh lại.
Trưng bày trong phòng cũng không có gì thay đổi, nhưng mà đứng ở trong mật đạo thâm sâu đã được làm từ trăm năm, Mạc Doanh Doanh lại cảm thấy có lẽ đây là thu hoạch ngoài ý muốn của bản thân cô.
Mật đạo rất dài, không có đèn, trên người cô, ngoại trừ một khẩu súng để phòng thân thì ngay cả đèn pin cũng không mang theo, chỉ có thể sử dụng ánh sáng le lói từ điện thoại để chiếu sáng phía trước.
Dần dần, đường càng lúc càng rộng hơn, giống như chạy thẳng đến một gian phòng sau cùng, Mạc Doanh Doanh còn nghe được tiếng nhỏ giọt của nước rất có quy luật, còn có…mùi máu tươi mà cô rất quen thuộc.
Cô che miệng, bịt mũi, chậm rãi đi về phía trước.
Bỗng nhiên, cô dừng bước lại, bởi vì dưới ánh sáng mỏng manh của điện thoại di động, cô thấy được vết máu đã khô màu đỏ sậm.
Cho dù là to gan lớn mật cỡ nào thì tay của Mạc Doanh Doanh cũng run lên, cô cố gắng bình tĩnh đưa điện thoại lên trên một chút, bất ngờ hít mạnh một hơi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bởi vì, cách hơn một thước ngay chỗ cô đứng, có một thi thể phụ nữ toàn thân lõa hồ đang nằm ở đó, vết thương đã bắt đầu thối rữa.
Người phụ nữ kia bị trói ở trên cây thánh giá, trên thân thể là những vết chém, vết đâm, còn có vết thương do bàn ủi gây ra, dường như tất cả những vết thương trường phạt do binh khí thời Trung Cổ gây ra đều có trên người cô ta, làm cho toàn thân của Mạc Doanh Doanh đều run lên.
Khuôn mặt của người phụ nữ này cũng đã bị hủy hoại lung tung, cả người rất khủng bố giống như một xác khô tới từ địa ngục.
Dường như cô ta cảm giác được ánh sáng, sau khi nhìn thấy gương mặt trắng xanh của Mạc Doanh Doanh ở trước mặt mình, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị thần bí.
Trên mặt người đó đều là những vết thương máu chảy đầm đìa, (lequydon-quynhle) nụ cười của bà ta giống như là lệ quỷ đang đến để đòi mạng, Mạc Doanh Doanh muốn lui về phía sau, lại phát hiện ánh sáng từ điện thoại di động của mình từ từ tắt lịm - - hết pin rồi.
Cả địa đạo cũng chìm vào bóng tối, sự thay đổi này làm cho người phụ nữ bị trói trên cây thánh giá bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt, la hét thật to. Nhưng dường như người đó đã mất đi khả năng nói chuyện, tiếng nói mơ hồ, giống như âm thanh ma sát thô ráp của những tờ giấy.
Cho tới cùng đây là ai? Cuối cùng thì tòa thành này đang cất dấu những chuyện gì? Mạc Doanh Doanh quay đầu theo hướng lối đi chạy ra, cô phải trở lại điều tra toàn bộ chuyện này dưới tình huống an toàn hơn mới được, nếu không thì không đợi cô lấy được bộ áo giáp thì đã mất mạng cũng không chừng.
Ngay tại thời điểm cô đưa tay muốn mở chốt lối đi, đột nhiên nghe được một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế từ trong mật đạo sâu thẳm truyền tới, giống như âm thanh của một con thú mẹ cô đơn lẽ loi, mang theo bi thương và máu lệ.
Lời editor: càng edit càng thấy giống truyện ma nha, có khi nào người này mới là phu nhân Anna thiệt, còn người kia là giả hông ta?