Edit: quynhle
Sau khi Chung Tử Đồng nói xong, nhìn chằm chằm Mạc Doanh Doanh.
Một người phụ nữ bình thường sau khi biết cả đời mình không thể nào thực hiện được sứ mệnh của một người phụ nữ thì sẽ có phản ứng như thế nào? Sợ hãi, rất đau lòng, không thể tin được, hay điên cuồng?
Nhưng mà, bà ta không thể nhìn thấy những cảm xúc này trên gương mặt của người phụ nữ trước mặt mình.
Sắc mặt của cô tái nhợt, môi khô nứt, trên tóc cũng đầy dầu, có thể nói lúc trang điểm ăn diện thì còn có được bảy phần quyến rũ, mà giờ đây chỉ để lộ ra ba phần chật vật còn lại mà thôi. Nhưng đây lại là người phụ nữ mà đứa con trai có mắt cao hơn đầu của bà yêu thích. Rốt cuộc trong giờ phút này, bỗng nhiên Chung Tử Đồng cũng hiểu được nguyên nhân mà con trai mình chung tình với cô gái này rồi.
Cô điềm tĩnh, có thể gánh nổi việc lớn, cũng không khóc rống lên giống như những người phụ nữ bình thường khác. Thậm chí, cô còn không hề sợ hãi đối với sự chất vấn của bà. Sau khi Chung Tử Đồng biết được Mạc Doanh Doanh lại là một người khó chơi như vậy, huyệt thái dương của bà cũng co giật từng cơn đau khó chịu, bà ta từ từ ngồi xuống, chờ đợi người phụ nữ này cho bà ta câu trả lời.
Nhưng mà, Mạc Doanh Doanh lại lạnh nhạt nhìn vào mắt Chung Tử Đòng, rồi sau đó từ từ, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.
Xem chừng ra người phụ nữ mà con trai bà coi là bảo vật quan trọng nhất thật sự hiểu được, đã học được cách có thể sinh tồn trong mưa bom bão đạn, thì cho dù trên người trúng vài phát đạn, vẫn chưa bao giờ buông tha khát vọng muốn có cuộc sống mà mình mong ước kia không phải sao? Vậy mà bà ta lại cho rằng những lý do như vậy có thể dễ dàng đuổi cô đi. Trong lòng Mạc Doanh Doanh than thở một chút, có phải cô đã quá yếu đuối rồi hay không?
Bây giờ cô chỉ muốn biết rốt cuộc là tình hình CASTA như thế nào? Mặc kệ là lúc nào, ở đâu, mặc kệ Reagon sống chết ra sao, Mạc Doanh Doanh đều tin chắc rằng một CASTA đã phải hao tốn tiền của nhiều như vậy thì làm sao có thể dễ dàng bị phá hủy được. Nếu như chính phủ các nước muốn động vào, thì chắc chắn sẽ vấp phải sự phản kháng rầm rộ của hàng ngàn tinh anh CASTA, máu chảy không ngừng, còn có vô số thiên tài xuất chúng trong công nghệ kỹ thuật đấu nhau một mất một còn.
CAS¬TA không thể nào vĩnh viễn biến mất, ()chỉ là thay đổi người đứng đầu mà thôi. Cô cảm giác toàn thân đều đau đớn như có mũi khoang xuyên qua, còn có cảm giác ngứa ngáy của miệng vết thương khép lại.
Nhưng sự khó chịu này cũng không thể nào địch lại nỗi đau âm ỉ trong lòng cô, không cách nào xóa tan được đau đớn. Trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo đó, người mà cô đã sùng bái rất nhiều năm, người mà cô coi như thân nhân của mình, Reagon lại điên cuồng muốn biến cô thành một người đàn ông. Lúc đó cô vừa thấy hoảng sợ, lại cảm thấy đau lòng. Bao nhiêu năm cố gắng, thì ra chỉ vì chấp niệm kia trong lòng ông ta, ông ta yêu thương anh ta tới mức độ nào, chỉ có mình cô hiểu được, mà anh ta thờ ơ như thế nào, không thèm để ý đến tình cảm này như thế nào, khiến cho tình cảm dịu dàng chan chứa của Reagon bỗng chốc trở nên vô vị mà điên cuồng như thế nào, có lẽ cũng chỉ có mình cô biết được.
Nhiều năm về trước, khi ánh mặt trời ở California chiếu sáng rạng rỡ, cô đẩy giúp Sa Luật Đặc trên cỏ xanh, gương mặt người đàn ông kia thả lỏng, khóe miệng nâng lên nụ cười, anh ta đã nói với cô: “Tình dễ thành kiếp, quân tâm giống như hải, lui cầu cuộc đời này một tự tại.” ()
(Quỳnh: mình đề nguyên văn cho hay, đại khái câu này là: “Tình yêu dễ dàng mất đi, lòng của quân sâu như biển, chỉ muốn lui về để mong cuộc đời được thoải mái.”)
Lúc đó cô không hiểu, đâu có ngờ sau nhiều năm như vậy, câu nói kia đã ứng nghiệm rồi.
Không nói đến cô, cho dù là Tần Hoài, cũng bởi vì một chữ tình, đã mấy lần làm cho mình gặp phải nguy hiểm. Không nói tới Quách Anh một tình yêu say mê có trời đất làm chứng, tạo thành bi kịch của nhiều người, đừng nói tới anh em nhà Tokugawa cùng nhau lâm vào bi kịch chết vì tình, ngay cả người thiếu niên A Phu Kiệt Y kia cũng không có may mắn thoát được, bị vây hãm chìm đắm trong vòng tròn luân hồi này.
Tới sau cùng, một người hiểu rõ được đạo lý đối nhân xử thế như Reagon cũng vì một người mà có thể làm ra chuyện quên cả bản thân mình. Cô nghĩ đến điểm quan trọng này, ngực cũng nghẹn lại không chịu nổi, hốc mắt ê ẩm, cô ngừng lại hơi thở của mình thật lâu, sau đó thở mạnh một hơi, đẩy tất cả những bức bí ở trong lòng, một giọt nước mắt cũng chảy xuống, đặt một dấu chấm tròn cho bao nhiêu chua xót cùng gian nan của bản thân mình.
Mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, cho tới sau cùng, thì cô vẫn có được anh, có thể có được Tần Hoài mãi mãi bên cạnh mình.
Sau khi Mạc Doanh Doanh tỉnh lại được một tháng thì cô có thể mở miệng nói chuyện, thân thể của cô phần lớn là bị thương ở thân dưới, cho nên sau khi được tháo băng thì có thể hoạt động nửa người trên. (quynhle-lqd) Mỗi ngày tinh thần từ từ tốt hơn, có thể tự mình ăn cơm uống nước, hay sinh hoạt cá nhân.
Tần Hoài nói cho cô biết được tình hình hiện giờ của CASTA giống như ‘quần long vô thủ’, chỉ sợ sẽ xảy ra tranh giành náo động. Chỉ có điều sau khi nói xong thì cho dù là Mạc Doanh Doanh hỏi thế nào, Tần Hoài cũng không chịu nói thêm gì nữa, muốn cô phải nghỉ ngơi.
Trong lòng cô hiểu rõ, chắc chắn người đàn ông này đang lo lắng, bởi vì lo lắng cho cô mà không chịu nói thêm gì. Vì thế sau vài lần hỏi mà không có kết quả, cô chỉ đành phải bỏ chuyện này sang một bên.
“Tần Hoài, có thể đem bệnh án của em lại đây cho em xem không?” Sau giấc ngủ trưa, Mạc Doanh Doanh tỉnh lại, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Hoài đang ngồi một bên gọt táo, cất giọng khàn khàn nói, phá tan sự yên lặng ngắn ngủi.
Tay của người đàn ông cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô: “Sức khỏe của em cũng đã gần hồi phục giống như ba tháng trước rồi, coi cái đó làm gì?”
“Đưa cho em.”
Tần Hoài để quả táo qua một bên, lau tay sạch sẽ rồi đi tới ngồi bên cạnh giường cô: “Bây giờ bác sĩ phụ trách của em đã đi hội thảo ở Mỹ rồi, trong một thời gian ngắn không thể lấy được bệnh án của em đâu.” Đây rõ ràng là muốn gạt cô cho qua chuyện.
Mạc Doanh Doanh đưa mắt nhìn vết đỏ nhàn nhạt trên cổ của người đàn ông, đó là do mang mặt nạ trong một thời gian dài. Cô giật mình, thở dài, sau đó để tùy ý Tần Hoài cắt táo đút cho cô ăn.
Cô yên tĩnh ăn táo, Tần Hoài cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đưa tay lau những mảnh vụn nơi khóe miệng cô.
Trong lúc hai người đang hưởng thụ không khí yên bình tĩnh mịch không dễ gì mới có được, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, một cô gái trẻ trong bộ quần áo y ta màu trắng lỗ mãng xông vào, nhìn thấy hành động thân thiết của hai người, trên mặt đỏ bừng.
Một tháng trước, trong nhóm y tá các cô đã ồn ào huyên náo bàn tán về chuyện anh Tần lúc nào cũng chăm sóc cho cô Mạc này. Gia cảnh tốt, bộ dáng đẹp, tính tình thật tốt, đối với một người có thể một lòng một dạ như vậy, đây chẳng phải là phiên bản hiện thực của một nam chủ trong các bộ phim ngôn tình hay sao? Làm cho cả đám ‘thiên sứ áo trắng’ trong khu phòng bệnh nội trú này phải choáng váng hồ đồ hết trơn.
Ngay từ đầu, còn có người trong các cô còn thừa dịp cô Mạc đang hôn mê, nghĩ muốn tới gần ‘cao phú soái’ trong truyền thuyết này, nhưng khi nhìn thấy anh không ăn không uống, cứ liên tục canh giữ bênh cạnh giường của cô Mạc, thì bọn họ cũng không còn suy nghĩ đó nữa. Chỉ là những cô gái trẻ, có ai không động lòng, trong lòng hy vọng chỉ cần bạn của anh Tần này tới thăm, để ý tới các cô cũng đã tốt lắm rồi.
Hôm nay là tới phiên cô ấy phải trực, bây giờ muốn kiểm tra phòng, nhưng trong lòng giống như đang có nai con chạy loạn, quên luôn cả gõ cửa đã bước vào. Kết quả khi nhìn thấy cảnh tượng này, dĩ nhiên cô gái trẻ muốn quay trở ra, lại không ngờ hai người bị phá đám trong thời khắc dịu dàng này lại có thể đoán được ý nghĩ muốn ra ngoài của cô ấy.
“Đợi một chút.” Kết quả, cô ấy còn chưa bước chân ra, người phụ nữ kia đã kêu cô lại.
Mạc Doanh Doanh nhàn nhạt mở miệng: “Gọi bác sĩ Triệu đến đây giúp tôi.”
Tần Hoài đứng bật dậy, không ngờ cô y tá nhỏ đang muốn chạy trốn lại nhanh hơn, liền kéo cửa bỏ chạy, chỉ nghe được cô ấy nói: “Để tôi đi gọi!”
Hai người cũng không phải là loại người thích xem truyền hình, nhưng dù sao thì Tần Hoài cũng không phải là người lạc hậu so với những người cùng tuổi mình. (d..đ..lê.quý.đôn) Anh sờ cằm, biết không thể ngăn cản Mạc Doanh Doanh, chỉ gượng cười nói: “Hình như đây là lời thoại trong một bộ phim truyền hình nào phải không?”
Bị người nào đó khi dễ lừa gạt không phải chỉ một hai lần, Mạc Doanh Doanh cũng không thèm nhìn anh nữa, tiếp tục bình tĩnh há miệng: “Đút em ăn táo.”
“Dạ, dạ, dạ, lão phật gia.” Đại thiếu gia Tần vội vàng ngồi xuống, tiếp tục làm công việc của mình.
Chỉ một lúc sau, bác sĩ Triệu bị lão phật gia Mạc của Tần Hoài triệu kiến đã chạy tới. Ông ta tốt nghiệp ngành y ở đại học John Hopskin tại Mỹ, có thể nói là một bác sĩ nổi danh trong nước, lần này Mạc Doanh Doanh có thể trở về từ quỷ môn quan toàn bộ đều nhờ vào đôi tay vàng của ông ta mà thôi.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, cho dù đôi tay tinh diệu có thể cứu người sống lại, nhưng có được phải có mất, trên đời này không có bất cứ chuyện gì là hoàn mỹ cả.
Phẫu thuật của Mạc Doanh Doanh rất thành công, nếu như không nói đến cuộc giải phẫu sau cùng. Lúc đó, trợ thủ của bác sĩ Triệu đã ra ngoài để hỏi về lựa chọn của Tần Hoài.
“Nếu không bỏ đi viên đạn kia, có lẽ ba hay năm năm không có vấn đề gì, nhân dịp này cô Mạc cũng có thể mang thai sinh con, nhưng sau ba hay năm năm sau, thì lúc đó không thể cứu nữa.” Bởi vì biết khả năng sinh nở đối với phụ nữ rất quan trọng, cho nên bác sĩ Triệu mới do dự.
Nhưng mà Tần Hoài lại không có do dự một chút nào, có lẽ có đau lòng, nhưng cũng đè nén mọi thứ xuống tận đáy lòng.
Trong giây phút đó, quần áo anh vẫn chưa kịp thay đổi, cả người đều là máu của cô, anh quay đầu, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, từng câu từng chữ đều mang theo khí thế mạnh mẽ của quân nhân: “Tôi muốn cô ấy khỏe mạnh, cả đời này đều thật khỏe mạnh.”
Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, nhưng trong giờ phút này, bác sĩ Triệu lại cảm thấy xấu hổ.
Người thông minh như ông ta tất nhiên biết tại sao Mạc Doanh Doanh tìm ông, bản thân là bác sĩ, ông ta cũng hiểu rằng người bệnh có quyền được biết về tình trạng giải phẫu và bệnh tình của mình.
Mạc Doanh Doanh lật mấy trang giấy mỏng, xem qua rồi mím môi không nói gì, trong lúc cô dang ở tình trạng nguy kịch chờ giải phẩu, ký tên ở chỗ người thân chính là hai chữ thật to: Tần Hoài.
Bỗng nhiên hốc mắt cô nóng lên, (quynhle+lqd) sau khi xác nhận mình không có nhìn sai thì từ từ đóng bệnh án lại, trả cho bác sĩ Triệu.
Bác sĩ cũng biết nhìn hoàn cảnh, đóng cửa rời khỏi, để cho hai người có một không gian riêng.
Trong lúc này, không người nào lên tiếng.
Trầm mặc thật lâu, giọng nói có chút khàn khàn của Mạc Doanh Doanh vang lên.
- - “Tần Hoài, lúc em tỉnh lại, mẹ anh có đến tìm em, đã nói với em chuyện này, nói rằng em không thể làm con dâu của bà.”
- - “Thật sự mà nói thì thân phận của em không đủ tư cách để làm vợ anh, nhưng chỉ đưa ra vài lý do thoái thác như vậy mà muốn em quay đầu thì quả thật quá coi thường em rồi. Đừng nói là mưa bom bão đạn, ngay cả cửu tử nhất sinh thì em cũng đã trải qua, chỉ cần em biết được tấm lòng của anh, thì những chuyện này không là gì hết, em không có lo lắng gì cả.”
Tần Hoài nghe giọng nói dịu dàng của cô, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, có chút chua xót, lại thêm có những chuyện chưa từng nói ra, bây giờ lại càng không biết làm sao để biểu đạt thành lời.
- - “Tần Hoài, không ai có thể hiểu biết cơ thể của em hơn chính bản thân em, bởi vì mấy năm nay phải huấn luyện rất nhiều, tuy thân thể tốt, nhưng vết thương cũ mới chồng chất, còn phải sử dụng nhiều loài thuốc, nói thật em không thích hợp để mang thai sinh con.”
“Tần Hoài.” Mạc Doanh Doanh hơi nâng mắt, trong đôi mắt đen tràn ngập vẻ ôn nhu hiếm thấy, từng chút từng chút quấn chặt lấy trái tim của người đàn ông: “Em làm sao có thể trách anh được. Chỉ cần chúng ta có thể ở chung với nhau, như vậy là tốt lắm rồi.”
Một câu này của cô, giống như đã cho Tần Hoài một viên thuốc an thần. Tay anh đút trong túi quần, chạm vào chiếc hộp nhỏ mà anh đã giữ rất lâu, rốt cuộc cũng lấy hết tâm quyết, móc ra, nhân dịp Mạc Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng, đã quỳ gối dưới giường, nhìn về phía cô.
“Anh biết có chút vội vàng, kỳ thật chiếc nhẫn của anh đã đưa cho em rồi, bởi vì lúc giải phẫu bất tiện, cho nên anh mới lấy từ trên cổ em xuống….” Lần đầu tiên cầu hôn, người đàn ông luôn luôn trầm tĩnh tự nhiên lại có chút bối rối, nói không hề do dự: “Anh muốn nói, em có đồng ý lấy anh không?”
Ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay dày rộng, hơi thô ráp, còn có vết chai do quanh năm cầm súng.
Anh có tính tình của đại thiếu gia, tính cách có lỗ mãng, không phải là người chồng tốt nhất để chọn lựa.
Bỗng nhiên Mạc Doanh Doanh bật cười, nhưng mà, như vậy thì đã sao chứ?
Anh yêu cô, như vậy là đủ rồi.
“Đồng ý.” Cô đưa tay mở chiếc hộp, bên trong không chỉ có chiếc nhẫn với viên kim cương màu xanh xinh đẹp, (diendanlequydon) mà còn có chiếc đồng mồ mà cô đã làm mất từ lâu.
Cô ngẩn người, sau đó nở nụ cười yếu ớt, vốn dĩ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã định xuống duyên phận này rồi.
Mười lăm năm trước, khi cô vẫn còn là một cô gái trẻ, Sa Luật Đặc đã đưa cho cô một chiếc đồng hồ, nói rằng nếu cô có người trong lòng thì hãy đem chiếc đồng hồ này tặng cho người đó, cũng đem tất cả những năm tháng đau khổ mà cô đã trải qua nói cho người đó biết.
Chỉ gặp nhau vào một năm trước, những gì cô đã trải qua cũng không bình thường, nhưng mà anh, lại giống như lời người kia nói, đã gánh vác hết thảy những đau khổ ở trong lòng cô.
Năm tháng yên tĩnh trôi qua, anh nắm lấy tay cô, ánh mắt hai người luôn hướng về nhau, không cần để ý những người bên cạnh.
Như một đốm lửa vẫn cháy âm ĩ dưới đống tro tàn, chưa bao giờ biến mất. Bên dưới tầng tầng lớp lớp những giấy tờ kia, hai người không hề chú ý tới có một bức thư màu đen được viền vàng ở bên ngoài đang lẳng lặng nằm đó.
Người nhận thư là Mạc Doanh Doanh, người gửi thư, chính là cái bóng vĩnh viễn bao trùm lấy cô, CASTA.
Hết trọn bộ.