Nhà lớn của họ La nằm ở Trấn Bắc của trấn Thanh Lan, là một gia tộc lớn có tiếng tăm lừng lẫy cả trấn Thanh Lan, thậm chí vang danh cả tỉnh A.
Xây dựng sự nghiệp từ việc may giày thêu thủ công, nắm bắt được thời cơ vùng lên trên thương trường vào thời kỳ cuối thập niên , thành công nắm giữ vị trí đứng đầu trong lĩnh vực sản xuất giày của Trung Quốc. Từng có người tiên đoán rằng, khi sự hưng thịnh đạt tới mức cao nhất, cũng là lúc bắt đầu suy yếu, xem ra nhà họ La có giàu có tới đâu cũng chỉ tới đời thứ ba mà thôi.
Nhưng dường như lời tiên đoán này cũng không chính xác, từ thời mở đầu dân quốc, nhà họ La bắt đầu sự nghiệp từ một tổ hợp may giày theo dạng gia đình cho đến nay, trải qua những mưa gió xoay chuyển mà bất kể người nối nghiệp đảm đương gia tộc là ai, thì đều cố gắng đưa nhà họ La đến đỉnh cao của hưng thịnh, càng làm cho người ta thêm chú ý - - đặc biệt là người hiện giờ đang nắm giữ nhà họ La lão phu nhân Quách Anh, càng làm những đôi giày thêu tinh xảo đã hàng trăm năm của La gia được quốc tế biết đến.
Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh lái xe khoảng phút từ trấn Tây chạy đến trấn Bắc, không thể không nói, trấn Thanh Lan nằm ở tại biên giới mậu dịch nhưng lại là một trấn hết sức quạnh quẽ, chuyện này thật sự rất hiếm thấy, trên đường đi tới nhà tổ của họ La, hầu như hai người không gặp bất cứ một người nào trên đường, cho dù có thấy được người thì cũng là cảnh tượng những người nam nữ trẻ tuổi ăn mặc như những thập niên đầu thế kỷ lại hết sức vội vàng, chỉ có một chỗ náo nhiệt duy nhất ở trung tâm của trấn nhỏ này là có thể nghe được tiếng cười giỡn ngẫu nhiên của những đứa bé.
Tần Hoài nhìn dọc theo đường đi rất hoang vắng, lại ra vẻ thần bí hỏi Mạc Doanh Doanh: “Cô thử nói xem, trấn nhỏ này có giống như là bị một kẻ giết người hàng loạt biến thái tấn công, hay là bị một đám xác chết biết đi tập kích hay không hả?”
Mạc Doanh Doanh nhíu mày đầy hứng thú: “Xác chết biết đi? Anh cũng xem Tấn Giang hả?”
Tần Hoài nháy mắt mấy cái, hết sức mơ hồ, cũng bị cô thay đổi đề tài: “Tấn Giang là cái gì vậy?”
“...” Mạc Doanh Doanh hít thở thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ: “Anh Tần à, chú ý lái xe đi.” Đường xá ở đây chật hẹp, cô không muốn chiếc xe duy nhất của hai người bị đụng hư, tới lúc đó thì cô chỉ còn cách là phải lội bộ bằng chân của mình để đi truy tìm chân tướng rồi.
Bất quá, Mạc Doanh Doanh quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe, bây giờ là ban đêm, chắc nơi này không có nhiều nhà máy công nghiệp nặng, bầu trời một màu đen như mực, những ngôi sao sáng như những chấm nhỏ che kín phía chân trời cũng từ từ tản mát ra tạo thành từng đốm ánh sang nhu hòa lấp lánh.
Trong bóng đêm, Tần Hoài dùng một tay vịn tay lái, chuyên tâm lái xe, đôi mắt giống như đá quý đen tinh tế hết sức chuyên chú, nhưng cũng chứa đầy cảm giác an bình.
Mạc Doanh Doanh thở dài, thật sự không thể ngờ được sẽ có một ngày như vậy, cô và người đặc cảnh mà cô ghét nhất lại trở thành bạn đồng hành cùng ngồi trên một chiếc xe, càng không thể ngờ là vào một đêm yên tĩnh, dưới một bầu trời đầy sao sáng như vậy, và người đàn ông bên cạnh lại rất trầm mặc.
Lần cuối cùng mà cô có thể ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao như vậy mà không có một chút lo lắng hay dè chừng là lúc nào nhỉ? Mạc Doanh Doanh không nhịn được, cố gắng nhớ lại những ký ức trước kia, chắc là vào những năm trước khi cô gia nhập vào CASTA. Khi đó cô vẫn còn chưa biết được thân phận thật sự của Reagon, cô lại hết sức mơ hồ và hồ đồ biết ơn ông ta vì đã cho cô cơ hội để tiếp tục học hành.
Vào năm Mạc Doanh Doanh mười ba tuổi, Reagon đã nhận nuôi cô từ một trại trẻ mồ côi ở tại thành phố San Francisco nước Mỹ, cô vẫn còn nhớ rất rõ đó là một đêm trời oi bức ẩm ướt, với thân phận hợp pháp cùng điều kiện của Reagon thì ông ta có thể nhận nuôi một đứa bé gái, lúc đó ông ta còn trẻ tuổi đẹp trai hơn bây giờ, dáng người lại cao ngất, khí chất thì cao ngạo, làm cho những bé gái khác ở Cô Nhi Viện đều trốn sau cửa sổ, yên lặng nhìn lén ông ta, lại than trách số phận thật không công bằng.
Từ trong những bé gái ăn mặc sạch sẽ tử tế, ông ta đã chọn ra Mạc Doanh Doanh, một cô bé trầm mặc lại thêm vào áo quần lam lũ, sau đó ông ta dẫn cô đi.
Khi đó cô đã hỏi ông ta vì sao ông ta lại lựa chọn cô. Ngẩng đầu lên, bầu trời lúc đó đầy những ngôi sao sáng, dường như những ngôi sao đó cũng đang nháy mắt với đứa trẻ mồ côi vừa mới được nhận nuôi, cô nhớ thật kỹ bóng đêm của năm đó, cũng nhớ thật kỹ hình bóng của người kia.
Câu trả lời của Reagon cho đến nay đối với Mạc Doanh Doanh thì vẫn như là mới xảy ra, ông ta nói, viện trưởng nói với ông ta rằng cô là một trong những đứa bé gái trầm mặc nhất, nhưng cũng quật cường nhất, không bao giờ chịu thua bất cứ ai, mà ông ta thì cần người như cô.
Bởi vì ông ta cần, cho nên cô đều phải hoàn thành, chỉ đơn giản như vậy.
“Tới rồi.” Tần Hoài dừng xe dưới một gốc cây cổ thụ cách ngôi nhà cổ không xa, hai người ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn ngọn đèn màu cam của ngôi nhà cổ đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm.
Gió đêm thổi mạnh làm hai cái lồng đèn màu đỏ ở trên có chữ La treo trước cổng lớn của nhà tổ họ La xiêu xiêu vẹo vẹo, trước cửa lớn được sơn màu đỏ bày hai cái cây hai bên cũng bị gió thổi nghiêng ngả, nhìn qua thấy thật tiêu điều.
Tần Hoài đưa mắt nhìn Mạc Doanh Doanh, hỏi: “Bây giờ đi xuống sao?”
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Bây giờ đã tám giờ rồi, cho dù đã mệt mỏi cả một ngày cũng không có nào điều tra tiếp được, vậy chúng ta đi vào, nói là hai vợ chồng xin ở nhờ đúng không?”
Tần Hoài bật cười thật to rất lưu manh, đôi mắt đào hoa lóe sáng đầy mê hoặc nói không nên lời: “Tất nhiên rồi, phải nhớ rõ gọi tôi là ông xã đó, có biết không?”
Mạc Doanh Doanh bị bộ dáng đùa cợt lưu manh của anh làm cho không thể nhịn được cười, cô liếc xéo anh một cái, vẻ lạnh lùng lúc trước cũng từ từ biến mất: “Bình thường rõ ràng tôi đều gọi là ‘xác chết’ nha.”
Tần Hoài chau mày, bày ra thái độ không có một chút nề hà: “Bà xã ở trên, anh xin cúi đầu chào em vậy.” (quynhle—diễn đàn)
Cô đưa tay bắt lấy cái đầu chó săn lớn của người nào đó đang từ từ nhích lại gần mình, đẩy ra, Mạc Doanh Doanh xoay người xuống xe: “Đại thiếu gia Tần à, mỗi ngày mỗi đêm anh đều có thể cúi đầu chào hết hậu cung ba ngàn người của anh sao? Phải cẩn thận một chút thì hơn, đừng để đến cuối cùng, chẳng những không thể thành công tiếp tục ‘có công mài sắt có ngày nên kim’, mà hai chân lại không thể cử động được nữa thì tới lúc đó chỉ có thể dùng tấm thân tàn nhưng ý chí vẫn kiên định mà tự an ủi chính mình thôi.” (Quỳnh: mình nghĩ ý của chị là anh phong lưu quá cuối cùng chẳng những không thể tiếp tục ‘miệt mài quá độ’ mà hai chân cũng không bước nổi.)
Giọng nói của cô phai nhạt trong gió, Tần Hoài cũng xuống xe theo, không cam lòng yếu thế trả lời lại: “Cho dù là ‘có công mài sắt, có ngày nên kim’ thì có tệ hơn đi nữa thì cũng đã từng cứng rắn, cô Mạc à, cho dù là người đẹp cao m có biến thành m khi về già, thì cũng có thể chứng tỏ rằng người ta cũng đã từng rất cao nha.”
Anh chàng chỉ biết rằng mình đã thành công tìm ra được nỗi đau của Mạc Doanh Doanh, liền đã kích không chút do dự.
Tần Hoài còn nhớ rõ người ba vĩ đại của anh đã dạy rằng, đối đãi với kẻ thù cũng phải tàn khốc giống như quét lá mùa thu.
Chỉ nghe ở cốp sau của xe có tiếng va chạm thật lớn, con mèo nhỏ đang xù lông hung hăng mở cốp xe: “Tần Hoài, tới đây lấy đồ đi!”
Đại thiếu gia Tần từ từ chậm chạp đi qua, dường như muốn chứng minh ta đây có dáng người to lớn, liền cố gắng rướn người lên: “Đã biết rồi, cô Mạc!”
Vừa nói xong, lại bổ sung thêm: “Cho dù không gọi là ông xã, cũng nhớ đừng gọi là ‘xác chết’ nha.”
“...” Mạc Doanh Doanh yên lặng xách túi đi về phía trước, lấy cái túi xách du lịch nặng chịch của mình đưa cho Tần Hoài: “Xác chết à, cái này thì phải nhờ anh giúp đỡ rồi.” (quynhle—diễn đàn)
“...”
Mạc Doanh Doanh đi trước hướng về phía cửa lớn, cầm lên chiếc vòng bằng đồng lạnh lẽo được sơn màu đỏ ở cửa lớn, từng tiếng gõ lên trong bầu không khí ban đêm rất yên tĩnh có vẻ như hơi bất thường, đợi đến khi Tần Hoài xách theo hai túi xách lớn cùng với một cái valy đi đến trước cửa, đã nghe tiếng bước chân thong thả ở trong nhà truyền tới, Mạc Doanh Doanh cũng đã không gõ cửa nữa.
“Có người đang đi đến?” Tần Hoài và cô liếc nhìn nhau.
Mạc Doanh Doanh mím môi: “Ừ.”
Một tiếng ‘két’ vang lên, cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ được sơn đỏ từ từ mở ra một khe hở nhỏ, lồng đèn treo trước cửa phát ra ánh sáng u ám, một đầu tóc bạc tắng bù xù theo sau là một gương mặt già nua đầy nếp nhăn nhô ra từ sau khe cửa, giọng nói khàn khàn thật khó nghe, giống như cổ họng bị làm tổn thương không nói được: “Hai người có việc gì không?” Người đó ló đầu ra hỏi
Mượn ánh sáng le lói từ ngọn đèn, Mạc Doanh Doanh đánh giá đây là một ông lão đã hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt đã mờ đục, sắc mặt vàng như nến, tuy quần áo cũng có thể cho là sạch sẽ, nhưng lại rất cũ, cô có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói được không thích hợp ở chỗ nào.
“Xin chào ông.” Dù sao thì Tần Hoài cũng giỏi giao tiếp hơn Mạc Doanh Doanh, anh ôm cô vào trong ngực mình, ăn đậu hũ của cô hết sức ‘quang minh chính đại’: “Chúng cháu từ thành phố H đi hưởng tuần trăng mật, khi đến chỗ này mới biết ở đây không có khách sạn hay nhà trọ nào hết, cho nên bọn cháu mới tìm một nhà nào để xin ở tạm mấy ngày.”
Lúc này ông lão đã bước cả người ra ngoài, Mạc Doanh Doanh mới phát hiện được ông ta ốm yếu đễn nỗi chỉ giống như một bộ xương, cả người giống như một tờ giấy mỏng, chỉ cần gập lại là có thể bị rách làm hai.
“Đến trấn Thanh Lan để hưởng tuần trăng mật à? Các cô cậu trẻ tuổi lại có sở thích thật thú vị mà.” Ông ta cười lên với chất giọng trầm thấp, gió đêm lại thổi qua, làm cánh cửa rung động vang lên tiếng ‘keng két’ … Nhìn hai người Tần Mạc đang đứng trầm mặc, ông lão tự giới thiệu nói: “Tôi là La Trương, là người trong coi nhà của họ La. Đây là nhà tổ của họ La ở trấn Thanh Lan, hiện tại không có ai ở đây hết, chỉ có tôi và cháu gái ở đây thôi, nếu hai người không chê thì có thể vào ở tạm.”
Nói xong, ông ta liền bước lùi về sau một chút, xoay người, thong thả đi vào nhà.
“Không ngại.” Tần Hoài vội vàng nâng hai túi xách lên, để cho Mạc Doanh Doanh kéo theo valy quần áo, coi như hai người đã thành công bước vào nhà tổ của họ La.
Không giống với to lớn ở bên ngoài, vừa bước vào trong nhà có thể cảm giác được đây là một ngôi nhà đã rất cũ lại vắng vẻ, ở chân tường đặt một số đồ vật linh tinh, cỏ dại cũng không có ai quan tâm, còn có những cửa sổ giấy đã bị rách, nếu không phải nhìn thấy Tần Hoài đang xách hai cái túi xách hiện đại đi ở phía trước, thì trong khoảnh khắc bước vào nhà tổ của họ La, thật sự Mạc Doanh Doanh đã cho rằng mình có khả năng đã xuyên về năm mươi năm trước
Đi ngang qua sảnh chính đã phủ một lớp bụi thật dày, ông lão xách theo một chiếc đèn lồng sáng le lói đi qua một hành lang gấp khúc, hướng về phía việt viện.
Trên cổng vòm bằng đá của biệt viện có ba chữ to rất tinh xảo đã ngả màu: viện Yên La.
Mạc Doanh Doanh đứng ở trước cửa viện, cô bỗng nhớ lại thời gian sau khi được Reagon nhận nuôi, nhớ tới cảnh tượng khi người đàn ông kia dạy cô học tiếng Trung.
Đó là một ngày mùa xuân ấm áp, ông ta ngồi tại bàn học ở cạnh cửa sổ để xử lý công việc, gương mặt giống như được gọt tỉa qua dưới ánh mặt trời rất xinh đẹp tựa như một vị thần, mà cô đang ngồi trên thảm cỏ, lén nhìn ông ta, dáng người non nớt, cất giọng nói đáng yêu: “Phượng các long lâu liên tiêu hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la." ()
Quỳnh: đây là hai câu trong bài thơ “Phá Trận Tử” của Lý Dục
Tứ thập niên lai gia quốc,
Tam thiên lý địa sơn hà.
Phượng các long lâu liên tiêu hán,
Ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.
Kỷ tằng thức can qua
Nhất đán thân vi thần lỗ,
Thẩm yêu Phan mấn tiêu ma.
Tối thị thương hoàng từ miếu nhật,
Giáo phường do tấu biệt ly ca.
Huy lệ đối cung nga.
Dịch thơ:
Bốn chục năm ròng xã tắc,
Ba ngàn dặm thẳm sơn hà.
Gác phượng lầu rồng vút vân Hán,
Lá ngọc cành vàng rủ yên la.
Chưa từng biết can qua.
Một sớm hàng thần lơ láo,
Vóc gầy làn tóc sương pha.
Nhất lúc bang hoàng từ tạ miếu,
Giáo phường còn tấu khúc ly ca.
Gạt lệ đối cung nga.
(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
Vì thế, chờ đến khi cô kịp phản ứng, lấy lại tinh thần thì đã giống như trải qua trăm năm, tựa như chưa bao giờ biết đến can qua.
Viện lớn Yên La giống như đã từng là khuê phòng của một cô nương nào đó, những đình đài lầu các đều rất tinh xảo, ông lão dẫn họ tới phòng ngủ của biệt viện, mở ra khóa sắt đang khóa chặt cánh cửa ra vào, một cánh cửa được mở ra, phía sau là một lớp bụi dày, làm cho ba người chỉ hít phải một chút, đã phải ho sặc sụa.
“Bốn tháng trước vẫn có người ở đây, chắc bây giờ ngoại trừ phòng của tôi và cháu gái, thì đây là căn phòng sạch sẽ nhất rồi.” Ông lão nói như giải thích.
Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh đưa mắt nhìn căn phòng, có thể thấy được những phòng còn lại chắc cũng bụi bặm đến nỗi không thể ở được rồi.
Ông lão mở một ngọn đèn trắng trên cao ở một góc phòng, trong phòng bỗng nhiên sáng trưng làm cho hai người trong phút chốc không kịp thích ứng: “Giường hơi nhỏ, chắc cũng có thể ngủ chung được?” Ông ta hoài nghi nhìn hai ‘vợ chồng mới cưới’ đang đứng cách nhau ở một khoảng cách nhất định.
Tần Hoài nhíu mắt lại, môi mỏng quét xuống, nở ra một nụ cười: “Tất nhiên là không có vấn đề rồi.” Nói xong, lại ôm cái eo nhỏ của Mạc Doanh Doanh, tay đang còn ở trên lưng bất ngờ di chuyển xuống dưới một chút - - phía dưới lưng là cái gì đây...
Khóe miệng Mạc Doanh Doanh giật nhẹ, thầm nghĩ trong lòng: lần thứ ba rồi nha.
Hừ, đợi đó đi, xem cô có đánh tên quỷ háo sắc này một trận tơi bời hay không, để cho anh ta biết không phải dễ dàng ăn đậu hủ của cô được đâu.
Và tất nhiên, thật lâu về sau này, rốt cuộc thì đại thiếu gia Tần cũng hiểu rõ rằng có loại phụ nữ mà mình không thể ăn đậu hủ được, bởi vì trong đó giống như có chất gây nghiện, ăn một lần sẽ nghiện, không thể nào ngừng lại được.
Ông lão xoay một vòng, sau khi dặn dò rõ ràng mọi thứ liền đóng cửa rời đi.
Trong biệt viện yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù bên ngoài. Mạc Doanh Doanh đứng ở bên cạnh giường, lau sạch sẽ bụi bặm ở chỗ mép giường, thay đổi chăn nệm một lần nữa, sau khi trải xong chăn nệm, thì Tần Hoài cũng đã dọn xong nhà vệ sinh trong phòng ngủ gọn gàng. Đừng tưởng bộ dáng của đại thiếu gia Tần giống như mười ngón tay không đụng nước, kỳ thật khi ở trường quân đội, vì có thể mang đến vẻ vang cho nhà họ Tần, có một khoảng thời gian Tần Hoài đã tự rèn luyện mình đến mức khổ không thể nói nổi.
Sau khi mọi thứ đã ngay ngắn gọn gàng, Mạc Doanh Doanh nhìn quanh một vòng, cuối cùng đưa ra nhận xét: “Nói chung là cũng có thể để cho người ở.”
Chỉ là, đợi đến lúc hai người xong xuôi, một người ngồi ở trên giường, một người ngồi trên ghế gỗ, cả hai đưa mắt nhìn nhau, thì mới ý thức được một vấn đề, hay có thể nói Tần Hoài đã nhận ra vấn đề này từ sớm.
Ở chung một phòng, không sao hết, nhưng chỉ có một cái giường, mà lại là một cái giường nhỏ xíu, vậy thì phải làm sao bây giờ?