Nghe thế, ông Lục vỗ vai vợ, thì thầm to nhỏ:- Nhìn thấy chưa? Trước mắt bà là câu trả lời đấy, khỏi phải chờ con trai bà đáp lại.- Tôi thấy rồi.
Con trai mình đổi tính rồi ông ạ.- Bản tính nó trước giờ vẫn thế.
Chỉ là chưa tìm được đối tượng để bộc lộ thôi.Sau khi Lục Hoài Quân xách chiếc vali cuối cùng xuống khỏi tàu, cả nhà họ cùng nhau lên xe về nhà hai người.Phía cuối con phố là ngôi nhà ngói đỏ với khoảng vườn rộng, trồng rất nhiều cây, những bụi dã quỳ vàng rực rỡ ngày nào giờ đã phủ đầy tuyết.Nhìn căn nhà nhỏ yên tĩnh giữa bao la tuyết trắng, lòng bà Lục nôn nao nhớ về ngày trước.Năm ấy, hai ông bà mới chỉ là những cô cậu thanh niên mới tốt nghiệp đại học.
Một lần lầm lỡ, bà trót mang thai Lục Hoài Nam.
Khi ấy bà sợ lắm, sợ hãi khi đối diện khi đối diện với ánh mắt thất vọng của người lớn khi nhìn bà.
Nhưng ông Lục thì lại khác.
Ông nắm lấy tay bà, dõng dạc tuyên bố trước mặt phụ huynh hai bên:- Con sẽ chịu trách nhiệm với vợ con con.Gia đình bà lúc đầu còn phản đối kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị khí thế của ông Lục quật ngã.Và cứ như vậy, hai ông bà về chung một nhà, sống căn nhà gỗ nhỏ nằm cuối thôn.Bà nhớ những ngày hè thì nắng gắt, ông vừa cặm cụi bên chiếc máy tính cũ, tay vừa quạt cho bà ngủ.
Hay những hôm trời vào đông, tuyết cũng bao trùm cả mảnh đất như hôm nay, ông xách chiếc rìu đã rỉ sét, lên rừng đốn củi về nấu nước cho bà tắm.Những ngày chập chững khởi nghiệp, ông Lục gặp khá nhiều trở ngại về vốn liếng.
Bà còn nhớ ngày đó, bà một thân một, mình bụng mang dạ chửa, chạy đến ngân hàng rút toàn bộ tiền tiết kiệm mà bà nhịn ăn nhịn mặc từ ngày nhỏ, giao cho chồng với hi vọng đỡ đần được phần nào cho ông.May mắn, ông trời không phụ lòng người.
Công sức sau bao ngày vất vả của hai ông bà cũng được đền đáp.Đã có nhưng lúc hai ông bà lớn tiếng cãi vã, nhưng vì thương nhau nên rồi cũng qua cả.Tình yêu của ông bà bắt đầu dưới căn nhà gỗ bàn ghế ọt ẹp, cho đến ngôi biệt thự khang trang.
Từ khu đất đầu tiên cho đến chuỗi chung cư, khách sạn nằm rải rác khắp cả nước.Đôi vợ chồng kết tóc se duyên đến nay cũng đã hơn 30 năm.
Con cái họ cũng đã lớn.
Cô út nay là sinh viên học viện báo chí.
Cậu ba theo nghiệp cha làm giám đốc.
Cậu hai cũng trở thành luật sư có tiếng trong ngành.Khổ nỗi đứa con đầu đã nhiều tuổi nhưng vẫn chưa một lần nhắc đến chuyện lập gia đình.
Giờ đây cậu ấy đã có người ‘hốt’, lòng ông bà vui mừng không tả xiết.Không gian trong nhà bày trí theo hướng vintage.
Căn bếp nhỏ nhắn được dọn dẹp ngăn nắp.
Phòng khách rộng rãi với cái lò sưởi đang bập bùng lửa, rất ấm cúng.
Còn có hai phòng ngủ diện tích không lớn nằm đối diện nhau.- Này, hai đứa ngủ riêng à? – Bà Lục thắc mắc hỏi.Chưa đợi chú Nam lên tiếng, Châu Thanh đã nhanh chóng phản xạ:- Ngủ chung ạ.Chợt thấy miệng nhanh hơn não, cô ngượng ngùng nấp sau lưng Hoài Nam.Bà Lục thấy con dâu tương lai chịu nói chuyện với mình thì mừng rỡ.- Thế nó có làm gì con không?Trông người đàn bà trước mặt vừa dịu dàng vừa hiền từ, cô cổ vũ bản thân phải mạnh mẽ đáp lại:- Không ạ.
Nhưng chú cứ ném gối ôm của con xuống đất, làm con phải quay sang ôm chú.Cả nhà được một phen cười như được mùa trước sự ngây thơ của Châu Thanh.Lục Hoài Nam bẹo má cô nhóc, dịu dàng nhắc nhở:- Chuyện vợ chồng đừng tiết lộ ra ngoài.
Rõ chưa?- Dạ chú.Thăm nhà xong, vợ chồng bà Lục cùng Hoài Quân về khách sạn.Dự định sẽ đưa cả Thanh Viên theo, tránh làm phiền đôi vợ chồng sắp cưới kia nhưng cô út nằng nặc đòi ở lại chơi với Châu Thanh.
Cô nhóc nào đó đương nhiên mừng lắm.Hai người hàn huyên bên phòng Châu Thanh, mãi đến tối muộn mới chịu đi ngủ.Lục Hoài Nam bên này thiếu hơi người nên thấy trống vắng.
Canh mãi đến lúc Châu Thanh ngà ngà ngủ say, chẳng nói chẳng rằng xông vào phòng bồng cô nàng về phòng mình ngủ.
Trước khi đi còn không quăng cho Thanh Viên một câu:- Mai em về khách sạn đi nhé.Để lại cô út vừa lim dim ngủ đã bị đánh thức, một mình trong phòng ngẫm nghĩ câu nói của anh trai:- Bình thường anh chiều em lắm mà? Sao nay lại thế?Gã đàn ông sau khi giành được cô gái của anh ta về liền đặt xuống giường.
Tay vòng qua eo Châu Thanh, ôm chặt lấy.
Anh cắn vào bả vai cô gái, rồi đầu rúc vào hõm cổ, hít lấy hít để mùi sữa tắm thơm dịu trên người cô và cười một cách đầy thỏa mãn.***Thành phố Nam mới hơn 5 giờ sáng đã nhộn nhịp người qua lại.Trời tờ mờ sáng, các phiên chợ đông nghẹt những xe tải cỡ nhỏ chở hàng hóa.Tổ điều tra số 3 ban hình sự Cục cảnh sát thành phố Nam tập hợp trong phòng làm việc tự lúc nào.
Hôm nay là ngày bọn họ đón chào hai nhân vật mới nên đến khá sớm.- Nào hai ông anh, thành viên mới của chúng ta đến rồi.Phía sau lưng Sở Nghiên là một cô gái gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai.
Còn có chàng trai dáng người cao gầy.
Họ ôm trước ngực chiếc thùng giấy chất những tập giấy.- Chào mọi người, tôi tên Đồng Manh, vừa từ tổ 7 chuyển qua.
Rất vui được làm quen.Tiếp giọng điệu nhỏ nhẹ của cô gái, chàng trai lên tiếng.- Chào anh chị.
Em là Tằng Hi, năm nay 22 tuổi, hiện là thực tập sinh ạ.- Rất vui được chào đón hai người.
– Đoàn Trọng Tân vui vẻ vẫy tay chào.Chợt.Hoằng Khoan bước đến ‘cướp’ chiếc thùng giấy trên tay Đồng Manh, hiên ngang đặt xuống bàn làm việc bên cạnh mình.
Anh lạnh lùng nói:- Hợp tác vui vẻ.Cả bốn người kia không khỏi bất ngờ trước hành động của Hoằng Khoan.Thấy bầu không khí có vẻ kì quái, Sở Nghiên đành tự mình lên tiếng trước:- Chị Manh, chị ngồi ở đó đi.
Còn Tằng Hi ngồi cạnh tôi và anh Trọng Tân nhé.Khi đã yên vị, Tằng Hi nhìn chiếc ghế trống đối diện Đoàn Trọng Tân mà thắc mắc:- Mọi người, chỗ kia hình như còn một người nữa đúng không?- Phải.
Tay lái lụa.Câu trả lời của anh cảnh sát họ Đoàn cũng khiến Đồng Manh khó tránh khỏi tò mò:- Tay lái lụa?- Châu Thanh, cũng là một thành viên của tổ chúng ta.Hoằng Khoan vươn vai giải đáp.Nghe đến cái tên Châu Thanh, Đồng Manh cũng lờ mờ đoán được là viên cảnh sát đang mất tích của tổ 3.Lúc trước, cô từng được vinh hạnh chứng kiến màn bênh vực đồng nghiệp của Châu Thanh.
Khi ấy, tất cả mọi người đều chỉa mũi dùi vào Sở Nghiên, nói cô ấy nhờ có ba làm giám đốc bệnh viện trung ương nên mới được đánh tiếng lên chức tổ trưởng.Nghe thế cô cũng bức xúc thay.
Cô không thích những kẻ suốt ngày chỉ biết xỉa xói người khác.
Dù vậy nhưng cô cũng chẳng dám lên tiếng.Ngay vào thời khắc đó, Châu Thanh lên tiếng đá xéo:- Toàn những kẻ ghen ăn tức ở, suốt ngày đi nịnh nọt mà cũng có quyền lên tiếng đặt điều người khác.
Sao không nhìn lại mình xem có xứng đáng với vị trí đang ngồi hay không?Rồi một nhóm bốn người cứ thế rời đi dưới những ánh mắt đang lườm họ.Vì vụ việc ấy, cô có ấn tượng rất tốt với Châu Thanh.Tằng Vi mới vào làm lần đầu nghe đến cái biệt danh này làm cậu rất hiếu kì.- Sao lại gọi là tay lái lụa ạ? Giờ chị ấy ở đâu?Đoàn Trọng Tân chắp tay sau gáy, ngửa đầu lên trần nhà, thở dài:- Vì con nhỏ đó mỗi khi truy đuổi tội phạm sẽ lái xe như điên, chẳng bao giờ để ý đến người bên cạnh đang khóc thét vì sợ.
Giống như báo hoa mai vậy.
Giờ chẳng biết đang ở phương trời nào nữa.Sở Nghiên rũ mắt, gương mặt cô thoáng chút buồn:- Chị ấy mất tích lúc cùng tôi đi điều tra, đến nay cũng hơn 1 tháng rồi.Nói đến đây, tâm trạng mọi người trùng xuống hẳn.Biết mình vừa nhắc đến chuyện không vui, Tằng Hi không hỏi thêm nữa.Một hồi, tổ 3 cũng bắt đầu tay vào làm việc, với 5 thành viên và vị trí bỏ trống..