“Thiếu một bên.”
“A?”
Cô nàng ngơ ngác, may mắn giây sau đã tiêu hóa lời anh nói, hôn bên má còn lại.
“Nhớ rõ, chỉ được hôn mình anh, biết chưa?”
Riêng điều này, luật sư Lục có thể yên tâm.
“Trừ anh, em chưa hôn ai bao giờ.”
“Thật?”
“Thật.”
Lục Hoài Nam vừa vui, vừa thắc mắc: “Em chưa từng yêu đương?”
Đương nhiên! Anh là mối tình đầu, cũng sẽ là tình cuối, chỉ mình anh.
“Anh là người đầu tiên.”
Lục Hoài Nam kéo áo lại cho cô, nhịn cười: “Ừm.”
“Anh đây rất lấy làm vinh hạnh.”
Chuông điện thoại của anh cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lục Hoài Nam nhìn màn hình, là Mộ Từ An gọi, anh liền đưa máy cho Châu Thanh.
“Sao anh không nghe?”
“Em nghe đi, anh đi thay đồ.”
Lục Hoài Nam cao hơn cô.
Vì vậy, khi lội nước chỉ ướt chưa đến đầu gối.
Châu Thanh quan sát, lại trách bản thân vô tâm vì không để ý đến anh.
Cô gật đầu rồi nghe máy.
[Alo, Châu Thanh có đó không anh Hoài Nam?]
“Nhà ngươi đang nói chuyện với bổn tọa đây.”
[Ha? Là cậu hả?]
Châu Thanh tựa lưng vào ghế, chân nọ gác đùi kia, ung dung đáp: “Nói đi, tìm bổn tọa có chuyện gì?”
Lục Hoài Nam phì cười, trông cô nàng có vẻ ổn hơn, anh mới yên tâm về phòng thay quần áo.
[Ờ.
Làm hòa rồi à?]
“Hòa rồi.”
Lục Hoài Quân đầu dây bên kia cũng ghé sát vào Mộ Từ An, muốn nghe ké.
[Khi nào thế?]
“Hôm nay.”
[Ồ, nóng hổi luôn.]
[Sao hòa thế? Kể mình nghe coi.]
Con nhỏ này, đúng thật tò mò.
Học thói xấu của ai không biết!
“Thì, hôm nay tan làm, mình ra biển chơi.
Sau đó anh đón về, hai đứa ngồi lại trò chuyện, thế là xong.”
[Châu Thanh, mình nghĩ cậu không đơn giản chỉ là đi biển.]
Biết Mộ Từ An đã phát giác ra điều gì đó, Châu Thanh ngập ngừng chưa dám trả lời, sợ bạn mình lo.
[Thanh, nó…lại tìm đến, phải không?]
Cô mân mê tấm áo đang trùm trước người, rũ mi, nhỏ nhẹ ừ một tiếng.
“Cố nhân.”
[Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chưa đi tìm bác sĩ tâm lý? Cậu có biết năm đó, nếu không phải mình đến kịp, cậu đã sớm lên trời rồi đấy biết không? Sao còn bướng thế hả?]
Cơn bốc hỏa chỉ vừa dấy lên đã bị mấy giọt lệ hoen mi dập tắt.
Lục Hoài Quân bên cạnh vỗ vai trấn tĩnh, Mộ Từ An nói với giọng run run.
[Cậu có từng nghĩ nếu một ngày, cậu theo hai bác, mình sẽ buồn thế nào không?]
“Mình xin lỗi mà, không phải giờ mình còn sống sờ sờ đây sao?”
[Lúc nào cũng thế!]
Châu Thanh bật cười, Mộ Từ An cũng cười theo, nhưng là cười vì lực bất tòng tâm, không cách nào khuyên được cô bạn này, quá cứng đầu.
Thế nhưng, khi có Lục Hoài Nam bên cạnh, có lẽ sẽ là một chuyện khác.
[Anh Hoài Nam biết rồi à?]
“Ừm.
Anh kéo mình quay lại, cũng gieo cho mình dũng cảm cãi lại nó.”
“Lợi hại chưa?”
Mộ Từ An rõ mồn một bạn mình đang đắm đuối trong tình yêu, ‘ừ’ liền vài cái, điệu bộ giễu cợt.
“Mà gọi cái chi đấy?”
[Hả?]
[À.
Ban nãy lúc mình định đóng cửa, cái cậu bạn họ Dư đến đưa đồ cho cậu, cậu bỏ quên đấy.
Túi và giày đang ở quán, nào rảnh qua lấy nhá.]
“Dư Nghiêm?”
[Ai biết!]
“Rồi.
Để mai tôi lết bộ qua lấy.
Làm phiền cho tôi gửi nhờ.”
[Rồi.
Cúp đây.
Bai em yêu.]
“Ừ, tạm biệt em yêu.”
Điện thoại vừa ngắt, ngón tay Châu Thanh vô tình lướt qua cảm ứng vân tay, màn hình khóa lập tức được mở.
Đôi mắt hoa đào như phủ đầy những vì sao tinh tú đang lấp lánh, nhìn ngắm ảnh nền điện thoại, môi tủm tỉm cười.
“Cười gì đấy?”
Lục Hoài Nam bất thình lình xuất hiện phía sau lưng, cô giật mình, dựng tóc gáy, dở giọng trách móc: “Dọa chết em!”
“Sao anh để hình này?”
Lục Hoài Nam liếc mắt vào điện thoại, điệu rất tự nhiên: “Anh thích.
Em có ý kiến?”
Châu Thanh lập tức lắc đầu.
Thích không hết, sao dám ý kiến?
“Phòng làm việc anh cũng để một tấm, hôm nào đến chiêm ngưỡng xem.”
Cô nhướng mày, hỏi: “Thật á?”
“Anh gạt em làm gì.”
Tấm ảnh đó do cô lớ ngớ chụp vội, may sao cho ra thành phẩm rất sắc nét.
Càng không ngờ lại được người đàn ông trước mặt hưởng ứng nhiệt tình đến thế.
Đúng thật vinh hạnh!
Cơm nước xong xuôi cũng đã gần 12 giờ đêm, nhưng cô nàng không có ý định đi ngủ.
Châu Thanh vốn mắc chứng rối loạn giấc ngủ.
Tuy không thường xuyên nhưng một khi tái phát, nếu không có thuốc bên cạnh, cô hoàn toàn không thể kiểm soát giờ giấc sinh hoạt của mình.
Lục Hoài Nam lại ngang nhiên vứt lọ thuốc ngủ của cô vào thùng rác.
Hết cách, đành xem Conan đến chừng nào buồn ngủ mới lên giường được.
Lục Hoài Nam thở dài nhìn cô gái đang dán mắt vào màn hình ti vi.
“Châu Thanh, trễ rồi, mau đi ngủ thôi.”
Châu Thanh không có ý định nói dối anh.
“Em bị rối loạn giấc ngủ, không có thuốc, em không ngủ được.”
Lục Hoài Nam đứng người.
Anh không biết trên đời còn có loại bệnh này.
Chung một nhà với cô quả là cơ hội tốt để mở mang tầm mắt.
“Anh ngủ đi, mai còn đi làm.
Lát em ngủ.”
Châu Thanh chăm chú theo dõi tình tiết bộ phim, không hề quay lại nhìn.
Nghe tiếng bước chân xa dần, đoán chừng anh đã về phòng ngủ trước.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã quay lại, với hai chiếc gối và một tấm chăn lớn.
“Gì đấy?” Châu Thanh ngạc nhiên hỏi.
Lục Hoài Nam ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận đắp chăn cho cả hai rồi nhàn nhã tựa lưng vào sofa.
“Anh ở đây với em.”
“Mai anh không phải đi làm à?”
“Mai chủ nhật, ngày kia tết dương, anh được nghỉ hai ngày.”
Châu Thanh thoáng kinh ngạc.
Cô chỉ để ý thời gian hiển thị trên đồng hồ, còn ngày tháng hay dịp lễ nếu không ai nhắc cũng đều bẵng đi.
Chủ nhật và tết dương cô cũng được phép nghỉ, nhưng vụ án chưa giải quyết xong, khó lòng an tâm.
“Ồ.”
Châu Thanh chăm chú suy luận theo những tình tiết, không rõ bản thân đã đi qua bao nhiêu tập phim.
Gió trời đêm lành lạnh, rung rinh mấy ngọn bạc hà, đong đưa hàng đậu biếc, lùa qua cửa ban công vào thẳng phòng khách.
Bụp.
Đây là lần thứ hai trong ngày cô bị người đàn ông kia dọa giật thót tim.
Lục Hoài Nam ngả người, đầu tựa vào vai cô, anh đã ngủ.
Châu Thanh ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã qua 2 giờ, không ngờ anh lại chịu ngồi đây lâu đến vậy.
Định gọi dậy để anh vào phòng ngủ, nhưng cô không đành lòng phá giấc của anh.
Châu Thanh với điều khiển mở nhỏ tiếng, nhẹ nhàng đặt anh gối đầu xuống đùi mình, đắp chăn cẩn thận.
Ánh vàng yếu ớt từ đèn ngủ rũ xuống, cô mê mẩn ngắm nhìn người đàn ông đang say giấc, có lẽ hôm nay anh đã rất mệt.
“Ngủ rồi à?” Cô gái thì thầm.
Lời hồi âm duy nhất chỉ là tiếng thở đều đều của Lục Hoài Nam, ánh mắt Châu Thanh như lóe sáng, đuôi mắt cong theo cánh môi.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của anh, phất lên mùi dầu gội, không nồng gắt, ngược lại chỉ thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
Ngón tay chậm rãi di chuyển, từ hàng mày, mi mắt, sống mũi, bờ môi, nghịch ngợm chọt chọt vào má.
Anh vẫn giống ngày đó, cái vẻ lãng tử làm tim cô lệch nhịp, để rồi nhung nhớ ngần ấy năm.
Nhưng, tại sao cùng một khẩu phần ăn, một người xương quai hàm góc cạnh điển trai, một người lại bị đắp thịt lên má thế? Ông trời cũng phân biệt đối xử vậy sao? Không công bằng!
Không phục thì biết trút giận lên ai bây giờ?
Lục Hoài Nam? Không dám!
Thôi vậy, đành cam chịu số phận.
Chợt, tầm mắt bị thu hút.
Ánh sáng lập lòe trên ti vi phản chiếu, bàn tay trắng nõn của Châu Thanh nổi bật trong cái tịch mịch của màn đêm, giống như, đang phát sáng.
Cô nhìn xuống Lục Hoài Nam, da bánh mật của anh gặp sáng chỉ hơi bóng lên một chút.
Châu Thanh nhớ lại lúc cùng Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân đi khám nhiệm hiện trường trong rừng, dù da không ngăm, nhưng thiếu sáng nghiêm trọng, hai người họ dường như muốn hòa làm một với đêm tối.
Có vẻ chỉ những người da trắng mới có khả năng hiện rõ khi gặp ánh sáng trong đêm, là ‘phát sáng’ như lời Vũ Nam thuật lại.
Người đó, không ai khác chính là nghi phạm người ngoại quốc, Yet.
Điều này chỉ rõ, mọi suy luận của Châu Thanh đều đang đi đúng hướng.
Thứ đắt giá còn lại chính là bằng chứng.
Yet hành động vô cùng cẩn thận, anh ta để ý từng góc khuất của camera, hiện trường vụ án cũng không lưu lại giấu vân tay, muốn tìm tóc rớt để xét nghiệm ADN thì không khác gì mò kim đáy bể.
Xem ra chỉ có thể theo dõi nghi phạm, sau đó tìm cách khám xét nhà, may ra sẽ tìm được sơ hở.
Châu Thanh mắt nhìn ti vi, đầu lại chuyên tâm vào cậu du học sinh ngoại quốc.
Chẳng mấy chốc, trời đã sáng..