Tạ Chính Khanh vỗ vai Lục Hoài Nam, “Nào quay lại, anh cho chú gặp cháu Đậu.”
Rồi lời chào tạm biệt cũng qua đi, chiếc xe dần lăn bánh, xa dần, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Lục Hoài Nam siết chặt vô lăng, đầu óc bị cuốn vào chuyện ban nãy.
Rốt cuộc, sau ngày hôm đó, cô đã sống như thế nào? Vui vẻ? Hay đau khổ? Anh không biết.
Mãi khi Mộ Từ An nói, Châu Thanh là con nuôi, nhưng ba mẹ nuôi của cô đều mất, Lục Hoài Nam chỉ đơn thuần nghĩ, nỗi cô đơn của một kẻ lạc lõng trên thế gian.
Nhưng nhớ lại ngày Châu Thanh giãi bày với anh về chuyện của cô, và hôm nay nữa, Lục Hoài Nam biết rồi, biết hai chữ ‘gia đình’ đối với cô nhóc của anh, là một thứ gì đó quá đỗi sâu nặng.
Rõ ràng nhất, cực hạn cuối cùng của mớ cảm xúc tệ hại mà Châu Thanh phải chịu đựng, không phải là tự vẫn, mà là tìm về ba mẹ nuôi của mình, tìm kiếm hơi ấm duy nhất có thể xoa dịu sự mất mát, nhớ nhung của cô.
Châu Thanh, anh không biết mình có bao nhiêu ôn nhu, dịu dàng, nhưng tất cả đều sẽ dành cho em, và chỉ mình em.
Anh tự tin rằng, mình đủ vững chãi để làm một tán cây, cho em một đời dựa dẫm.
Châu Thanh, anh muốn là gia đình của em.
Rồi, Lục Hoài Nam nghĩ đến một chuyện.
Anh nhìn sang cô nhóc đang lim dim mắt, không biết cô đã ngủ hay chưa?
Phải chăng, một sợ tơ đỏ nào đã liên kết trái tim hai người lại.
Châu Thanh vẫn nhắm mắt, rất nhẹ giọng:“Anh muốn hỏi gì?”
Lục Hoài Nam nhìn cô một lúc, mới cất tiếng: “Nhóc, không ngủ?”
Châu Thanh khẽ ‘ừ’, nhắc lại: “Anh muốn hỏi gì?”
Lục Hoài Nam soạn thảo vài chục cách mở lời trong đầu, mất mấy giây mới chọn được một cái ưng ý.
“Nhóc.”
Châu Thanh hé mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
“Em nghe, anh làm gì mà ấp úng mãi thế?”
Thêm vài giây nữa, Lục Hoài Nam lên tiếng: “Em, muốn tìm ba mẹ ruột không?”
Nghe đến đây, Châu Thanh liền mất bình tĩnh, sắc mặt lạnh tanh, “Không!”
Và, một sự im lặng bao trùm lấy hai người.
Châu Thanh nhận ra vừa rồi mình hơi quá khích, và cũng hiểu lý do khiến anh ngập ngừng.
Cô mở mắt, chăm chăm vào khung cảnh ngoài kia: Ngày đầu năm, nắng, thật đẹp.
“Hoài Nam.”
“Muốn nghe em kể chuyện không?”
Trong đôi mắt anh đào phản chiếu đường xá lác đác bóng xe.
Thế nhưng, Lục Hoài Nam chỉ thấy một màu đen đục nhẵn bao phủ, và một tâm tư đang muốn chia sẻ.
“Anh vẫn luôn nghe em.”
Châu Thanh hít một hơi dài, bới móc một góc trong tim một hồi ức, hồi ức xấu xí.
“Rất lâu về trước, có một bé gái sinh ra trong một gia đình.
Ba mẹ nó làm kỹ sư thiết kế nội thất, nó còn có một người anh trai.”
“Năm nó 3 tuổi, một khu giải trí gần nhà được khai trương, nơi đó rất lớn, rất đẹp, nó muốn đi.
Nó thử xin ba mẹ, nhưng hôm ấy, ba mẹ nó bận quá.
Mà nó hư lắm, lèo nhèo mãi, ba lớn tiếng, mắng nó một câu: “Để yên cho ba làm, không ba không yêu con nữa.” Nó giật mình, sợ mất mật, lại buồn lắm, nó ngồi trước cửa nhà khóc rất lâu.”
Ngừng chốc lát, Châu Thanh tiếp tục: “Anh hai nó đi học, nhưng quên đồ ở nhà nên quay lại lấy, và bắt gặp, nó đang khóc.
Anh hai hỏi chuyện, nó mếu máo, lắp bắp mãi mới nói xong.
Anh ôm nó vào lòng, xoa xoa tấm lưng đang giật từng hồi vì tiếng nấc.”
“Hôm đó, anh hai nghỉ học, chỉ để đưa nó đi chơi.”
Châu Thanh đăm nhiêu nhìn phía trước, dường như tất cả đều đang ùa về, như một thước phim, mang theo cảm xúc, phản chiếu qua tấm kính.
“Anh hai và nó lên vòng quay ngựa gỗ, rồi đi tàu lượn hình cá, còn chơi ném bóng.
Anh hai ném bóng rất giỏi, rinh về cho nó một con cún nhỏ nhồi bông, đáng yêu lắm.”
“Sau đó, anh để đứa bé đó ngồi lại ở một băng ghế, anh nói, muốn cho nó một bất ngờ, nó ngoan ngoãn đợi ở đó.”
Môi Châu Thanh mắt đầu run run, hốc mắt nóng dần, hằn tên từng sợi tơ đỏ.
“Nhưng lâu quá, anh không quay lại...”
“Có một người phụ nữ, đến nói với đứa trẻ, anh hai muốn nó đi với bà ta.
Đứa trẻ đó không tin.”
“Bà ta nói, anh...anh không cần mày nữa, cả nhà mày...cũng không cần mày nữa, vì mày hư hỏng, nằng nặc đòi đi chơi.”
“Đứa trẻ đó bị lung lay rồi, nó sụt sịt mũi, hỏi: “Thật vậy không?” Bà ta cười, chỉ về hướng xa: anh hai...đang đi với một người đàn ông, đi về hướng ngược lại, xa dần, xa dần, nó không thấy anh nữa.”
Lục Hoài Nam nhìn hai bàn tay đang bấu chặt vào nhau của Châu Thanh, bàn tay to lớn của anh chen vào giữa, rồi nắm lấy một bên, đầu ngón xoa xoa mấy vết hằn hình lưỡi liềm in vào da thịt.
Bàn tay Châu Thanh run rẩy, hai tay bao chặt lấy tay anh, mắt vẫn đăm đăm, như muốn xuyên thủng tấm kính.
“Nó theo người đàn bà lên xe, tiếng khóc biến thành tiếng nấc, ứ đọng ở cổ.
Nó không biết đã qua bao lâu, xe dừng lại ở một bến cảng lớn, trước mặt là một con thuyền, không lớn cũng không nhỏ, có rất nhiều người bằng tuổi nó đang ở trên đó.”
“Đứa trẻ biết, sẽ nhanh thôi, nó sẽ phải đến một nơi khác, nó không muốn.
Nó nhìn bạn bè đồng trang lứa đang khóc ở trên tàu, nó khóc theo.
Nó khóc lớn lắm, rút hết tâm can mà khóc.
Dù không ai yêu thương nữa, nhưng nó muốn ở lại, chỉ cần được nhìn ba mẹ và anh trai...một nhà ba người, vui vẻ, hạnh phúc, từ xa cũng được.”
Châu Thanh đột nhiên phì cười, cô cúi đầu, giọt lệ nặng trĩu tí tách, tí tách, từng hạt một, rơi xuống bàn tay đang đan xen nhau.
Những giọt lệ ấy không biết bằng cách nào, đã hóa thành một chiếc dao cùn, cùn đến nỗi không thể đâm xuyên trái tim Lục Hoài Nam, nhưng xước rồi, vết xước vừa đau, vừa rát.
“Có lẽ vì khóc to quá, người đàn bà bỏ nó ở lại, theo những đứa trẻ khác đi rồi.
Nó bơ vơ ở đó, khóc rê.n rỉ, vừa nhìn xung quanh, ước gì, anh hai đến đón nó.”
“Một người đàn ông đến bên cạnh, hỏi han, ân cần với nó.
Ông muốn nhận nó làm con nuôi, nó do dự một lúc, và đồng ý.
Dẫu sao, có người rủ lòng cho nó một nơi ở, là tốt lắm rồi...”
“Ông dẫn nó về nhà, có mẹ nữa, ba mẹ thương nó lắm, nó cũng thương họ.
Dần dần, nó cũng không muốn quay về với ngôi nhà kia nữa.
Nó ghét...”
Châu Thanh nấc lên từng cơn, Lục Hoài Nam tấp xe lại bên đường, dùng một tay tháo dây an toàn, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Anh không nói, chỉ ôm Châu Thanh như thế, ôm rất chặt, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô.
Ấm áp vô cùng.
Chỉ cần có Lục Hoài Nam bên cạnh, cô tuyệt đối an tâm.
Mọi vỏ bọc bên ngoài đều vỡ nát, cô không muốn kìm nén, nức nở thành tiếng.
“Hoài Nam, có phải...có phải...em hư lắm không?”
“Nên anh hai không cần em, ba mẹ cũng không cần em nữa.”
“Có phải...nếu em không ngoan, anh...anh...cũng không...”
Chưa đợi nói xong, Lục Hoài Nam đã ngậm lấy môi cô, Châu Thanh trừng mắt ngạc nhiên.
Một nụ hôn sâu, nhưng nhẹ nhàng, tựa như làn gió mát xoa dịu cái oi bức ngày hè, lại giống hạt nắng ấm vương vấn ngày đông.
Ngơ ngác đến quên cả thở, ngay khi hô hấp sắp đóng băng, Lục Hoài Nam mới lưu luyến rời.
Anh hôn lên mi mắt Châu Thanh, rồi nhè nhẹ chạm vào gò mà đã ướt nhem, mân mê nó.
“Anh cần em, anh sẽ không bỏ em, không bao giờ cả.”
Giọng nói trầm ấm ấy, lời lẽ giản dị ấy...
Đủ rồi, chỉ cần như vậy, đủ rồi.
Châu Thanh mím môi, giây sau đã cười, nụ cười rạng rỡ dần lên.
“Em yêu anh.”
Anh là tình đầu, có lẽ cũng là tình cuối.
Đời này của Châu Thanh, chỉ cần một mối tình, với anh, là đủ.
Không muốn đợi nữa, cũng không muốn anh phải đợi.
Không muốn xa anh, chỉ muốn anh là của riêng mình, nâng niu anh như báu vật, vô giá.
Sẽ gìn giữ, bảo vệ tình yêu của đôi ta, tình yêu mà cả đời này em không muốn đánh mất.
Hoài Nam, lần này em sẽ bá đạo một chút, mong anh đừng chê cười.
“Chúng ta đăng kí kết hôn, được không anh?”
Lục Hoài Nam có chút sững sờ, bởi, đây là lời anh đang định nói.
Anh hôn nhẹ lên môi Châu Thanh, trầm giọng: “Ừm.”
Ngay sau đó, Lục Hoài Nam lấy điện thoại, gọi cho trợ lí Vương.
“Hôm nay Ủy ban nhân dân có mở không?”
[Làm gì thế anh?]
“Đăng kí kết hôn”
Trợ lí Vương trố mắt, tưởng mình nghe nhầm, nhìn lại số máy...
Lão đại đây ư?
Thời tới rồi, không nhanh sẽ hụt mất.
[Có, mau lên anh!]
Chỉ chờ câu này, Lục Hoài Nam lập tức chuyển sang gọi cho một số khác.
“Cầm sổ hộ khẩu đứng trước cổng, giờ anh qua.”
[Hả? Làm...]
Lục Hoài Quân bên kia chưa rõ tình hình đã bị cúp máy.
Sổ hộ khẩu? Anh hai anh muốn đi cầm sao?
Châu Thanh lóa mắt trước một loạt hành động của Lục Hoài Nam, tốc độ này...y đúc tác phong của cô.
Lục Hoài Nam đưa điện thoại anh cho cô, nhanh chóng thắt lại dây an toàn.
“Ngồi vững, anh đưa em về lấy sổ hộ khẩu.”
Chiếc xe quay đầu, lao đi rất nhanh, mang theo niềm hân hoan của đôi trai gái, một luật sư và một cảnh sát..