Bệnh viện thành phố Nam.
“Dán giúp tôi mấy miếng giảm đau là được rồi.”
Y tá nữ bắt đầu bôi thuốc giảm sưng tấy, rồi dán những miếng dán lên vết bầm tím khắp bả vai, lưng, tay và chân của Châu Thanh, hỏi lại: “Cô còn bị thương ở đâu nữa không? Xương hay đầu?”
Châu Thanh thử khởi động khớp tay, chân, rồi đến cổ, nơi này có chút đau, nhưng không đáng kể.
Cô mặc lại áo, “Tôi không sao,” xong thì đến chỗ của Đường Tử Khai.
Đoàn Trọng Tân, Sở Nghiên và Tằng Hi vừa sơ cứu xong, đang có mặt trước phòng cấp cứu của Đường Tử Khai.
Lúc này, thiếu úy Vũ, là đội trưởng ban hình sự, cùng những viên chức dưới trướng và tổ 7 đều góp mặt, có thể nhìn ra tầm quan trọng của vụ rắc rối mà nhóm Châu Thanh vừa đối mặt.
Vũ Tuấn đứng trưc, nghiêm trang chào, “Xin cảm ơn các đồng chí đã nhận nhiệm vụ lần này.”
“Thiếu úy Vũ, chúng tôi cần một lời giải thích.” Sở Nghiên nghiêm trọng nói.
Ngay sau đó, một vài viên chức dưới trướng Vũ Tuấn tản ra gác xung quanh khu ghế chờ, tránh những người không phận sự đặt chân vào.
Vũ Tuấn chỉnh vạt áo của mình, cúi đầu: “Xin lỗi vì không báo trước, để mấy đứa rơi vào nguy hiểm.
Vụ án lần này thuộc đường dây mà tổ 7 đang điều tra, nhưng vì một số vấn đề, buộc phải nhờ đến tổ 3, dù sao mấy đứa cũng rỗi.”
Đoàn Trọng Tân rất không hài lòng với vế sau mà Vũ Tuấn nói, “Còn không phải các anh sắp xếp? Vấn đề gì mà không thể báo với chúng tôi? Đợi lúc có người bỏ mạng?”
Vũ Tuấn thở dài: “Thiên cơ bất khả lộ.
Vụ này bên trên đề nghị cả hai tổ hợp tác, tư liệu sẽ được chuyển đến cho mấy đứa sau.”
Tần Ngư lên tiếng: “Chúng tôi cũng không muốn hợp tác với các cô cậu, nhưng thiếu úy đã nói đây là trọng án, bất lắm phải bắt tay thôi.”
Đoàn Trọng Tân không kiêng dè, cười một điệu đểu cáng, rõ ràng là khinh miệt câu trả lời này của Vũ Tuấn và thái độ của Tần Ngư.
Châu Thanh: “Dư Nghiêm thì sao? Đám người của cậu ta cũng có liên quan đến việc này.”
“Dư Nghiêm không thể dính líu đến chuyện này, chúng tôi lấy lời khai xong sẽ thả.”
Châu Thanh cười khẩy: “Không thể dính líu đến chuyện này? Vì cậu ta là con của bộ trưởng Dư? Con ông cháu cha à?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Đã từ nãy, Sở Nghiên nghe chẳng thể chấp nhận nổi một câu nào của Vũ Tuấn, cô bước lên trước Châu Thanh, dõng dạc: “Thiếu úy, tôi rất không hài lòng với cậu trả lời của anh.
Các anh sắp xếp ra sao, cấp dưới như chúng tôi không dám cãi.
Nhưng từ vụ việc mà chúng tôi vừa trải qua, nếu không moi được cái mà anh gọi là thiên cơ bất khả lộ, tôi tuyệt đối không để tổ mình nhúng tay vào vụ án này.”
Vũ Tuấn cười nhạt: “Tổ trưởng Sở, nếu tôi đã nói là tin mật, vui lòng không hỏi thêm.
Hơn nữa, cô nên nhớ, các người là cấp dưới của tôi đấy.
À mà…không phải mấy người đang sợ chết đấy chứ?”
“Sợ chết? Sợ chết? Anh có sợ chết không?” Sở Nghiên hỏi ngược lại, đáp lại cô chỉ là sự im lặng trên gương mặt cương nghị của Vũ Tuấn.
Nén không nổi cơn giận, Sở Nghiên lớn tiếng: “Vũ Tuấn! Một khi đã bước vào con đường này, chúng tôi đã định trước kết cục sẽ hy sinh.
Nhưng chúng tôi cũng có người nhà, người thân, họ có quyền được biết con cái họ hy sinh vì chuyện gì, và chúng tôi cần biết mạng sống mà chúng tôi đem để tế có xứng đáng hay không!”
“Sở Nghiên!” Vũ Tuấn gằn giọng.
Đoàn Trọng Tân và Châu Thanh tiến lên trước chắn cho Sở Nghiên.
Đoàn Trọng Tân: “Anh lớn tiếng với với ai vậy! Tổ trưởng chúng tôi nói sai à? Người của chúng tôi hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, nếu có mệnh hệ gì, mấy người tính giải thích thế nào với người nhà cậu ấy?”
Tần Ngư ngồi xuống băng ghế chờ, tay cuốn cuốn mấy lọn tóc, “Sợ chết thì nói thẳng, còn phải vòng vo.”
Châu Thanh mắt đỏ rực, chớp nhoáng lao đến, túm lấy cổ áo Tần Ngư, đấm cô ta một cú, “Câm!”
Tần Ngư bất ngờ bị động, ngã sõng soài ra đất, đứng lên chuẩn bị đáp trả liền bị những người bên tổ 7 can.
“Con điên! Cô láo lắm rồi đấy!”
“Thì sao?” Châu Thanh cố gắng vùng vẫy khỏi sự cản trở.
“Không phải bây giờ cô mồ côi à? Còn ai đâu mà sợ người nhà thương xót?”
Câu nói của Tần Ngư đột ngột kích nổ quả bom hẹn giờ của Sở Nghiên và Đoàn Trọng Tân, nhưng chưa kịp lao đến đã bị cản.
Đoàn Trọng Tân quát lớn: “Có ngon thì nói lại một lần!”
“Tôi nói cô ta mồ…”
“Đủ rồi! Đây là bệnh viện!” Vũ Tuấn gằn giọng, rồi ra hiệu cho những người khác đưa Tần Ngư rời đi.
Cho dù Châu Thanh không bệnh vực cho Sở Nghiên từ trước, nhưng đụng chạm vào vấn đề nhạy cảm của người khác, Sở Nghiên tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
“Thiếu úy Vũ, không phải anh xem lời nói của cô ta là đúng đấy chứ?”
“Có đúng hay không cũng nên dừng lại rồi, đây là bệnh viện, không phải cái chợ.
Chuyện này liên quan đến an ninh Quốc gia, tốt nhất đừng nên bàn tán.
Hơn cả, vụ án lần này, tổ 3 buộc phải nhận.”
Châu Thanh bỗng bật cười, “Thiếu úy Vũ, anh còn chẳng bằng một nửa của Lương Thạc Hoan.”
Trong cái nhìn của Châu Thanh, Lương Thạc Hoan là cảnh sát, là tiền bối, cũng là người anh mà cô nhất mực ngưỡng mộ và kính trọng.
Bởi vì tác phong làm việc cho Lương Thạc Hoan rất rõ ràng, tuyệt đối không mờ ám.
Hơn cả, Lương Thạc Hoan sẽ không bao giờ xem nhẹ tính mạng chiến hữu của mình.
Quan niệm của Lương Thạc Hoan trước nay được rất nhiều người tôn trọng, đặc biệt là Châu Thanh, Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân, những người từng nằm dưới trướng Lương Thạc Hoan.
Hy sinh có mục đích.
Vũ Tuấn lên chức, bề trên trọng dụng, người dưới kính nể, Châu Thanh cũng vậy.
Thế nhưng lần này, đáp trả người đồng nghiệp đang phải nằm trong phòng cấp cứu của cô, chỉ là mấy cái lý do mơ mơ hồ hồ.
Đồng nghiệp của cô có người nhà, họ sẽ ra sao nếu người thân của mình chết ngay khi chính người đó còn không biết, mình đang hy sinh vì cái gì?
Châu Thanh bước đến, đứng trước mặt Vũ Tuấn, “Uổng công tôi xem anh là tiền bối.”
Cô rời đi, Vũ Tuấn vẫn im lặng.
***
Châu Thanh về đến bãi xe dưới chung cư, lại ngồi lì trong xe, không dám lên nhà.
Hôm nay tâm trạng Châu Thanh không tốt, đã mua một ít bia từ cửa hàng tiện lợi về uống.
Nhưng xe của Lục Hoài Nam ở đây, có lẽ, anh đã về.
Lục Hoài Nam không cho cô uống thức uống có cồn, nhưng trong lòng khó chịu quá, rất muốn uống, lại sợ anh biết sẽ không vui.
Đứa trẻ không ngoan sẽ bị người khác ghét bỏ, không yêu thương nữa.
Châu Thanh không muốn Lục Hoài Nam không yêu cô, không muốn Lục Hoài Nam ghét bỏ cô.
Châu Thanh mệt mỏi xách túi đựng những lon bia lên thang bộ, vì dùng thang máy, không may anh sẽ bắt gặp.
Trên sân thượng, gió trời lồng lộng, xa xa còn lác đác mấy bông pháo hoa nở rộ trên nền trời.
Nền trời tối đen kia giống như tâm trạng Châu Thanh lúc này, mà những lon bia, chính là pháo hoa.
Châu Thanh do dự mãi, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà khui một lon bia.
Đã thật, vị bia thơm nồng khoang miệng, bọt trắng tê tê đầu lưỡi.
“Không thể nghĩ đến mấy lời không hay của “cá đen” nữa.”
“Vậy nghĩ gì bậy giờ nhỉ?”
Châu Thanh nói rồi, hớp thêm ngụm bia.
“À, tiếng súng đầu tiên nhỏ như vậy, cự li xa như vậy, ai có thể nhỉ?”
“Lương Thạc Hoan, không phải anh đội mồ sống dậy cứu bọn em đấy chứ?”
Châu Thanh khẽ rùng mình, cười cười: “Eo ơi, thế thì ghê lắm, em sợ ma.
Nhưng mà, nếu là tiền bối thì cũng cảm ơn nhé.”
Gió lạnh thổi qua, Châu Thanh co rúm người, áo khoác cô không có ở đây, cơ thể chỉ vỏn vẹn mỗi chiếc áo len cùng quần ống rộng.
Gió lạnh, bia lạnh, da cô cũng lạnh.
Mặt hây hây ửng đỏ vì men rượu, cũng vì lạnh.
Lời nói thốt lên phà hơi màu trắng, cũng vì lạnh.
Ấy thế, không hiểu sao, cái lạnh này không làm cô quên đi mấy lời không hay của Tần Ngư.
“Tiền bối, em muốn mách anh một chuyện,” Châu Thanh đăm đăm vào thành phố hoa lệ, đôi mắt anh đào cong cong, “Hậu bối của anh bị người ta bắt nạt đấy.”
Giọng Châu Thanh run rẩy, lời nói chữ rõ chữ không, vì cổ họng nghẹn ứ, có cố ra sao cũng không thể mạch lạc.
“Chính là ban nãy, không biết anh có thấy không? Tần Ngư mắng Châu Thanh là mồ côi, Châu Thanh không có mồ côi, Châu Thanh có ba mẹ mà.”
Nước mắt nóng hổi trực trào trên làn da lạnh, cô gái ngồi một mình giữa không gian rộng lớn, tưởng chừng chỉ mình cô đang đơn độc giữa bầu trời đêm.
“Châu Thanh có ba mẹ, có ba mẹ nuôi, ba mẹ ruột, ba mẹ chồng.
Sao người ta mắng em mồ côi?”
“Châu Thanh còn có chồng yêu Lục Hoài Nam, có cả anh hai.”
“Châu Thanh có hai em chồng, có chị dâu, có hai cháu, có Mộ Từ An nữa, ba mẹ Mộ Từ An rất yêu quý Châu Thanh.”
“Đoàn Trọng Tân và Hoằng Khoan cũng là anh của Châu Thanh, Đồng Manh là chị của Châu Thanh, Sở Nghiên và Tằng Hi đều là em của Châu Thanh.”
“Gia đình của em lớn như vậy, sao người ta nói em không có người nhà vậy tiền bối?”
Cô gái chơi vơi trên sân thượng tòa nhà rộng lớn, òa khóc thật thảm thương, như một đứa trẻ khóc vì bị lạc..