Muốn có được tình yêu thì phải mặt dày, nếu mặt không đủ dày thì thật có lỗi với tình yêu... Câu này xem ra áp dụng với cặp đôi oan gia này thật sự không sai đến nửa chữ...
Nam chính mặt dày của chúng ta vì tình yêu đã kiên quyết bám rễ ở nhà vợ, gọi người mang đồ đạc quần áo đến, kiên quyết cắm lều ở giữa nhà biểu tình, một bước hô biến từ đại tổng tài thành thê nô phu mẫu mực. Nấu cơm, lau nhà, rửa bát, chăm sóc Ninh Dương. y đều không để Thẩm phu nhân phải động đến một ngón tay. Y luôn tâm niệm lấy lòng mẹ vợ là nhiệm vụ hàng đầu, dù có vất vả đến bao nhiêu y cũng chịu.
Tiểu hồ ly thương chồng vừa phải làm việc công ty lại phải làm việc nhà, tối đến ngủ ở sofa không thoái mải, một đêm lén lút gọi y vào ngủ cùng liền bị mama đại tổng quản tóm được, không niệm tình mà áp dụng gia quy. Trạch Vũ làm sao nỡ để vợ có bầu chịu đòn, tình nguyện giương thân ra nhận hình phạt gấp đôi. Thẩm phu nhân thật không ngờ Trạch Vũ lại can tâm làm vậy, y đường đường là tổng tài gần năm mươi tuổi đầu, kể cả có là ba mươi năm về trước Trạch Vũ vẫn là cậu ấm độc đinh của Trạch Gia, thử hỏi có bao giờ bị ai đánh đòn?
Tình hình trong nhà nháo loạn thành một đoàn. Đại nam nhân quỳ giữa nhà đưa lưng ra chịu phạt, thiếu niên mặc kệ thân thể nặng nề quỳ bên cạnh khóc lóc van xin, quả thật làm Thẩm phu nhân đau hết cả đầu. Về sau, bà không dụng lại hình phạt này nữa, tuy nhiên đôi phu phu của chúng ta vẫn không thoát khỏi cảnh " uyên ương cách nhau bảy phân tường", đành thì thầm an ủi nhau cố gắng vượt qua kiếp nạn này. Ninh Dương biết Trạch Vũ vất vả, thi thoảng lén lút để y hôn trộm mấy cái. Thẩm phu nhân biết chuyện này lại càng khắt khe với Trạch Vũ, thái độ lạnh nhạt tỏ rõ ra ngoài, ấy vậy mà cũng không ăn thua. Không những không đuổi được ông con rể bất đắc dĩ kia mà còn khiến gia hoả nhà mình thương y nhiều hơn, sau lưng tiếp tế cho giặc không biết bao nhiêu lần, thực sự làm bà tức chết.
Hai người vụng vụng trộm trộm với nhau, chờ đợi mãi mới có một ngày ba mẹ vợ phải ra ngoài, hí hửng nháy mắt với nhau xoèn xoẹt. Thẩm phu nhân bất đắc dĩ không ở lại được, trước khi ra khỏi cửa còn lườm nguýt với Trạch Vũ, dọa dẫm vài câu rồi mới rời đi. Nhiều phen bà còn cố tình quay lại kiểm tra làm đôi gian phu giật mình như tép nhảy.
Trạch Vũ từ trong bếp đi ra với cốc sữa ấm trên tay. Mùi hương ngòn ngọt cùng với làn khói mỏng lãng đãng lan toả trong không gian, không khỏi làm dâng lên trong lòng người cảm giác bình yên đến lạ. Trạch Vũ đặt cốc sữa lên bàn, âu yếm hôn lên hai má phúng phính của vợ yêu, cất giọng dịu dàng:
-Sữa theo như yêu cầu của bà xã đây.
Ninh Dương nghe vậy liền bật cười, xoay người đứng dậy ngồi lên lòng Trạch Vũ. Ôm vợ yêu thật chắc trong lòng, Trạch Vũ vươn tay khuấy nhẹ cốc sữa, múc lên một thìa đưa đến đôi môi căng mọng của cậu. Sữa ấm chạm vào môi để lại dư vị vô cùng tuyệt vời, Ninh Dương cao hứng uống hết thìa này đến thìa khác, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp nhìn Trạch Vũ đầy yêu thương. Ở bên này, Trạch Vũ ân cần bón sữa cho vợ, chốc chốc lại hôn lên vành môi vương lại chút sữa, trên mặt viết lên ý cười xán lạn. Lúc này, y quả thực hạnh phúc muốn chết, cảm giác trong lòng giống như có một bàn tay vuốt ve, vừa ấm áp lại dịu dàng, đánh bay đi bao mệt mỏi phiền não trong người. Trạch Vũ chợt bất giác mỉm cười, thì ra đây chính là hạnh phúc y chờ đợi suốt bốn mươi sáu năm trời, bỏ ra nửa đời người, xem ra không hề uổng phí...
Cốc sữa trên bàn cứ vơi dần. Ninh Dương đang uống sữa ngon lành đột nhiên nhíu mày, đưa tay lên xoa bụng, nhăn nhó nhìn Trạch Vũ:
-Sắc lang, con lại đạp rồi.
-Tiểu màn thầu hư quá, con làm mẹ con đau a. Đợi con chui ra rồi ba sẽ tính đủ. –Trạch Vũ nghiêm mặt đặt tay lên bụng Ninh Dương, ra điều ba ba dạy dỗ hài tử, không khỏi làm Ninh Dương bật cười. Cậu nghe chữ "mẹ" thật không quen, nhưng cũng không phản ứng lại, ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong. Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, cậu đã đáp ứng điều kiện của Trạch Vũ đứa nhỏ khi sinh ra sẽ gọi cậu là mẹ chứ không phải là ba. Dù sao cũng chỉ là cách gọi, Ninh Dương nghĩ mình cũng không mất mát cái gì, nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của sắc lang đồng ý với nguyện vọng của y...
Trạch Vũ khẽ vén lớp áo ngủ, yêu thương hôn lên cái bụng tròn xoe của Ninh Dương. Dường như đứa nhỏ nhận ra được, hứng chí giơ chân đạp một cái, khiến lớp da mỏng manh trên ổ bụng nổi lên một cục tròn tròn rồi lặn mất tăm. Trạch Vũ sững sờ như không tin nổi vào mắt mình, nhận được cái nhìn dịu dàng của Ninh Dương mừng rỡ đến độ run run cả cánh tay. Y giống như thấy được phép màu, hạnh phúc rải những nụ hôn lên gương mặt xinh đẹp của người trong lòng, mỗi một lần đều phát ra tiếng chụt rõ to. Ninh Dương xấu hổ đến nóng hết cả mặt, người này có phải thanh niên trai tráng lần đầu làm cha đâu, phản ứng thật sự quá sức trẻ con mà..
Cậu nương theo cái ôm ấm áp của y, cọ mặt vào ngực y nũng nịu, nhìn qua thật giống tiểu hồ ly nghịch ngợm.
-Trạch Vũ, tôi đã nghĩ ra tên con rồi.
-Là gì?
-Ninh Ba. –Tiểu hồ ly hào hứng nhìn Trạch Vũ, khóe môi bày ra nụ cười như hoa nở. Trạch Vũ bị bộ dáng này của vợ làm cho choáng váng, không nhịn được giương môi cười theo. Vợ yêu của y quá sức đáng yêu rồi.
-Trạch Ninh Ba.. Tên này nghe cũng rất được.
Nghe được ba chữ "Trạch Ninh Ba" của Trạch Vũ, Ninh Dương ôm miệng cười khúc khích, lấy ngón trỏ chọt chọt vào xương ức của y, ném cho y ánh nhìn đầy ranh mãnh.
-Trạch Tổng, tôi đã bao giờ nói tiểu màn thầu là con ngài đâu, ngài đừng có tưởng bở.
Bàn tay đang mát xa trên ổ bụng Ninh Dương đột nhiên dừng lại. Đại nam nhân nhếch mép lên thành một đường bán nguyệt gian manh, nơi đáy mắt ánh lên một tia sáng sắc lẹm. Y ngả người ra đằng sau, trưng lên bộ dáng tổng tài cao lãnh, bá đạo khẳng định.
-Mẹ nó là người của tôi, nó dám không là của tôi sao?
-Đâu ra cái logic đó vậy? –Ninh Dương dẩu môi, há miệng cắn cắn sống mũi cao ngất của y, sau đó lại cuộn tròn thành một cục bông lăn vào trong lồng ngực rộng lớn đó. Hơi ấm lẫn mùi hương đều giống hệt như thật lâu về trước y lần đầu ôm lấy cậu, so với bây giờ cảm giác cũng không có sai biệt là bao. Trái tim không biết điều cứ nhảy tưng tưng lên trong lồng ngực, hòa cùng với nhịp đập gấp gáp nơi ngực trái của người kia tạo thành một giai điệu ngọt ngào, không khỏi khiến cậu hạnh phúc muốn rơi nước mắt. Nam nhân này thực sự là của cậu, chỉ thuộc về một mình cậu thôi. Ninh Dương chợt cảm nhận được vòng tay quanh người mình siết chặt lại, từ đỉnh đầu truyền đến cảm giác mềm mềm âm ấm thì lại càng nép người vào ngực đối phương hơn, cánh tay vòng qua bờ eo săn chắc từ từ ken chặ, giống như muốn đem mình khảm lên người y vậy. Cậu nhắm mắt nhớ lại một mảng kí ức hạnh phúc vào ngày mùa đông năm trước, mỉm cười cất giọng.
-Khi chúng ta ở trong công viên gần nhà tôi ấy, trong vô thức tôi đã thấy được viễn cảnh tương lai có ông, tôi và tiểu bảo bảo Ninh Ba, lúc đó tôi còn nghĩ rằng điều ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật.
Trạch Vũ không nói gì, lặng lẽ ôm người trong lòng thật chắc, nhớ đến giấc mộng của chính mình từ lâu lắm rồi. Y cười khẽ trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dày của cậu, ôn nhu rải những nụ hôn vụn vặt lên gương mặt hồng hào. Bỗng chốc y trở nên trầm mặc, giữa chân mày nổi lên một tầng bi thương cùng ăn năn.
-Xin lỗi em.
-Xin lỗi về điều gì?
-Ngày ở TJDalax, tôi đã nói điều làm em tổn thương. –Trạch Vũ thở hắt ra. Suốt thời gian qua y đã suy nghĩ rất nhiều, y nhận ra rằng lời nói khi ấy của mình có tác động lớn thế nào đến Ninh Dương. Y chỉ ước rằng mình có thể làm lại, nhưng điều đó là không thể, vậy nên y phải xin lỗi Ninh Dương, có như vậy y mới nguôi ngoai được mối ân hận trong lòng.
-Đừng bận lòng. Nếu tôi ở vị trí của ông tôi cũng sẽ làm vậy thôi. Bản thân tôi cũng không tin nổi việc mình có thể giống như nữ nhân sinh con, ông không biết lại càng không thể trách ông.
-Lúc đó, tôi muốn chứng minh cho em thấy, tôi yêu em là vì bản thân em. Tôi chỉ cần một mình em là đủ, dù em không có sinh được con cũng chẳng vấn đề gì. –Trạch Vũ vươn tay xoa nhẹ lên cái bụng tròn xoe của Ninh Dương, mỉm cười tiếp lời. –Sau cùng, tôi thật không ngờ ông trời lại cho tôi một lão bà quá sức đặc biệt, ở tuổi này tôi lại có thể làm cha một lần nữa, thử hỏi có nam nhân nào được may mắn như tôi?
-Đúng là không có ai may mắn như ông. – Ninh Dương vòng tay qua cổ Trạch Vũ đầy âu yếm. Cậu biết người này yêu cậu vì chính cậu, những điều khác đối với y đều không quan trọng bằng bản thân cậu. Ninh Dương không chấp nhặt Trạch Vũ vì câu nói ở TJDalax, y vốn không có lỗi gì cả, người cả nghĩ chính là cậu. Sai lầm lớn nhất của cậu là không có đủ tin tưởng vào tình yêu của y, chính vì vậy hiện tại cậu càng phải cố gắng bù đắp lại quãng thời gian bọn họ đã đánh mất.
-Trạch Vũ...Tôi cũng... yêu ông. –Tiểu hồ ly nhút nhát lần đầu tiên chủ động nói lời yêu thương với Trạch Vũ, còn tự động áp môi mình lên môi của y, thật sự khiến tâm trí Trạch Vũ như có quả bom được kích hoạt, nổ tung cùng với những bong bóng màu phấn hồng. Một tay của y đỡ lấy cái gáy trơn láng của cậu, nâng gương mặt xinh đẹp đến vị trí thuận lợi, đem hơi thở cùng đầu lưỡi của mình đến chinh phục tiểu hồ ly ranh ma ấy. Hương vị ngọt ngào đến phát nghiện ngập tràn nơi khoang miệng của cả hai, đem thần trí một lượt quăng đến chín tầng mây. Một bên bá đạo công thành đoạt đất, một bên hăng hái nhiệt tình đón nhận, quấn lấy nhau triền miên không dứt. Trạch Vũ ngậm lấy chiếc lưỡi thơm ngọt còn vương lại hương sữa của vợ, tinh tế hưởng dụng như một thứ trân bảo, lại không quên chừa lại không gian cho hơi thở, thuận lợi cho cả hai dây dưa thật lâu. Y hút hết mật ngọt của người kia vẫn thấy không đủ, đem đầu lưỡi liếm một vòng quanh cánh môi ngọt lịm, mạnh mẽ hút vào như mút một cây kẹo phấn hồng, khiến người kia theo phản xạ ưm khẽ một tiếng đầy khả ái. Ninh Dương bị nụ hôn của Trạch Vũ nuốt hết lí trí, cơ thể mang thai mẫn cảm phản ứng dữ dội, bí bách đến mức khó chịu. Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cậu nắm lấy bàn tay to rộng ấm áp của y dẫn dụ vào trong lớp áo ngủ mỏng tang, phủ lên bầu ngực căng tức khẩn cầu y nhu niết cho bớt đi cảm giác bức bách lúc này.
Bản thân Trạch Vũ cũng bị chấn động, dẫu vậy y vẫn nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, khẩn trương lấy tay còn lại cởi ra nút áo ngủ quăng sang một bên, đem cảnh sắc y lâu rồi không có được thấy bày ra một lượt trước mắt mình. Y hít sâu một hơi, gầm lên một tiếng rồi mạnh mẽ áp vợ yêu lên sofa, ngay cả quần ngủ và quần lót của cậu cũng bị quẳng đi đâu mất. Toàn bộ thân thể trần trụi đẹp đến động lòng của Ninh Dương lõa lồ trước mắt của người đàn ông cấm dục tám tháng, khiêu khích thứ bên dưới chiếc quần thể thao của y sưng trướng thành một túp lều khổng lồ, nhiệt độ nóng rực truyền ra không khỏi khiến người bên dưới sợ hãi.
Ninh Dương xấu hổ tìm cách che đi thân thể mình. Cơ thể mang thai nặng nề xấu xí có gì để y nhìn cơ chứ? Cậu nghẹn ngào lấy tay che gương mặt đỏ ửng của mình, nức nở nói:
-Đừng nhìn, rất xấu a...
Cậu chưa kịp nói hết câu, hai chân đã bị tách sang hai bên, cả hai địa phương bí mật nhất cũng bị phơi bày không một chút che đậy, còn bị ánh nhìn nóng rực của người kia xoáy sâu vào, lại càng làm cậu nóng hết cả mặt. Nơi đầu nhũ nhanh chóng truyền đến cảm giác ngưa ngứa, vật thể ấm áp ướt át ôn nhu đảo vòng quanh, cùng với nhịp xoa nắn xảo diệu ở bên kia từ từ kích thích dục vọng nóng cháy bên trong cậu, để lại một mảng râm ran nơi hậu huyệt. Cũng đã quá lâu rồi cậu không được làm tình cùng Trạch Vũ, hiện tại bị công kích trắng trợn như thế lại càng sinh ra phản ứng mạnh mẽ, hậu đình hư thoát cùng nhũ tiêm căng tức như chọc cậu đến phát điên, cơ thể vặn vẹo trên sofa bày ra bộ dạng dâm đãng đến cực điểm.
Trạch Vũ rời đi khỏi hai khỏa anh đào đã bị y liếm đến ướt nhẹp, hào hứng nhìn tác phẩm của mình, lại không quên vuốt ve đùi non trắng noãn giúp vợ thả lỏng thân mình. Y thật không ngờ, tiểu hồ ly của y lại câu dẫn đến mức này, thân thể mang thai so với trước có vẻ hấp dẫn rất riêng, khiến y càng không thể cưỡng lại được. Làn da mềm mại hồng hào trơn mượt như có nước, bầu ngực sữa hơi nhô lên đem nhũ tiêm bằng trái anh đào lớn bày ra trước mắt, khiêu khích mời gọi con thú bên trong y phá tan xiềng xích, xông đến đem nuốt tất cả vào trong bụng. Tuy ổ bụng đã xuất hiện những vết rạn trông thấy rõ, Trạch Vũ không thấy xấu một chút nào, ngược lại còn cảm thấy yêu chúng nhiều hơn. Những vết rạn đó là minh chứng cho những vất vả của vợ yêu để sinh được bảo bảo cho y, y càng ngắm càng thấy thương cậu bấy nhiêu, nhịn không được hôn lên chúng đầy âu yếm. Y tự nhắc nhớ mình lời thề nguyền sẽ dùng nửa phần đời còn lại bù đắp cho Ninh Dương, dẫu sau này những vết rạn này có không biến mất, y tình nguyện yêu thêm cả chúng nữa. Chỉ cần là một phần của Ninh Dương, y sẽ yêu hết.
Trạch Vũ gầm gừ rải những dấu hôn ngân đỏ chói suốt từ xương quai xanh đến đùi trong của cậu, nói qua thanh âm đã khàn đục đi vì dục vọng:
-Không xấu. Tiểu hồ ly mang thai câu dẫn như vậy, sắc lang tôi còn muốn thao chết em đây này.
-Ân..Trạch Vũ...Thao tôi..
Ninh Dương bật khóc nức nở. Trạch Vũ không chê cậu, y còn muốn làm tình cùng cậu, cậu thực sự rất hạnh phúc. Khi miệng nhỏ bên dưới đón nhận nụ hôn nhiệt thành của Trạch Vũ, Ninh Dương sung sướng mở rộng hai chân, nhẹ nhàng co bóp nội bích hút vào đầu lưỡi nóng rực của y. Cảm giác thoải mái đến co rút những đầu ngón chân quen thuộc đánh úp lên thùy não, hoàn toàn nuốt đi lí trí của cậu. Trong vô thức, cậu luôn miệng kêu tên Trạch Vũ, xen lẫn tiếng nức nở là những tiếng ngâm dài đầy sảng khoái.
-Trạch Vũ...ưm...ân...Thoải mái a...ân...
Nhìn bộ dáng mê loạn của vợ, Trạch Vũ cũng sắp không nhẫn nổi nữa. Đến khi cảm thấy hậu huyệt đã sẵn sàng tiếp nhận, y hôn nhẹ lên miệng nhỏ xinh đẹp rời sofa đi lấy bao. Y cười cười đưa cái gói cho Ninh Dương, ái muội thì thầm vào tai cậu.
-Mang vào cho tôi đi.
"Sắc lang!!"
Cậu mắng thầm trong lòng. Y mua thứ này, không phải là đã biết trước sẽ cùng cậu làm sao? Tên sắc lang mặt dày hơn đường nhựa này, y rốt cuộc còn đang âm mưu trong đầu cái gì nữa?
Ninh Dương mặt đỏ như trái hồng bóc bao ra, nhắm mắt nhắm mũi luồn tay vào trong chiếc quần đắt tiền của người kia lấy ra thứ đang bừng bừng nhiệt khí. Nhiệt độ nóng rực của nó khiến cậu run lẩy bẩy, mặc dù đã nhìn thấy nhiều lần vẫn không khỏi ngượng ngùng, luống cuống mãi mới mang được bao vào cho nó. Trạch Vũ không biết điều còn nhếch mép cười, nhỏ giọng nói với cậu:
-Tiểu gia của tôi nhớ em muốn chết đây này, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ a..
-Trật tự cho tôi.- Ninh Dương không niệm tình lườm nguýt tên mặt dày kia, lại càng khiến y phấn khích hơn. Trạch Vũ khẩn trương ôm vợ yêu nằm xuống sofa, ngay ngắn kê tinh khí của mình nơi cửa huyệt tiêu hồn bên dưới, cẩn thận để không gây áp lực đến ổ bụng của cậu rồi mới dùng lực nhấn vào.
Khoái cảm đến tê dại trong phút chốc nhấn chìm cả hai trong dục vọng điên cuồng. Trạch Vũ được nội bích nóng rực ôm lấy thì sung sướng đến mờ cả mắt, mỗi lần đâm đều cẩn trọng nhắm đúng điểm nhạy cảm trong trí nhớ, không những đi vào đến tận gốc lại còn xảo diệu đảo vòng, thao Ninh Dương đến không biết trời đất gì nữa, chỉ có thể nằm rên rỉ đón nhận cự vật của y. Ở bên này, Ninh Dương được cảm giác nhồi đầy liên tục kích thích, càng lúc càng phóng đãng bản thân, co bóp vách tràng cùng với nhịp đâm rút của Trạch Vũ, ngậm chặt tinh khí của y như tiểu hài tử mút một cây kẹo quyến luyến không chịu nhả ra. Nơi giao hợp chặt chẽ phun ra không biết bao nhiêu là dâm dịch, nhỏ tong tong xuống sofa khiến Trạch Vũ vô cùng hài lòng. Y cúi xuống ngậm lấy vành tai của vợ, theo thói quen nói những lời công kích cậu.
-Tám tháng không làm, sao nơi này lại tiếp nhận được tôi dễ dàng như thế? Nói, có phải nơi này bị người khác thao qua rồi không?
-Tuyệt đối không có... Không cho người khác.. thao, chỉ của.. một mình ông thôi... –Ninh Dương thanh minh qua hơi thở ngắt quãng, âu yếm ôm lấy bả vai dày rộng của người kia. Trạch Vũ gian xảo ngậm lấy đôi môi của Ninh Dương, điên cuồng thao cái động nhỏ bên dưới, không cho nó có một chút ngơi nghỉ. Y gầm lên.
-Vậy là bấy lâu nay em đều tự mình giải quyết sao? Lúc làm nghĩ đến ai, muốn ai thao cái miệng hư hỏng này?
-Ư.. nghĩ đến ông... nghĩ đến tiểu gia của ông đâm vào bên trong tôi..hức...ân...như lúc này vậy...
-Thao như vậy rất thích sao? Chỉ muốn tôi thao em? –Trạch Vũ vẫn mặt dày hỏi tiếp.
-Ân, thích ông thao như vậy. Chỉ cần ông thôi...ưmm...Trạch Vũ...là chỗ đó a....
Ninh Dương đem hết nỗi lòng của mình bày tỏ cho Trạch Vũ. Quả thực cậu muốn y đến phát điên, mỗi ngày đều tham luyến cảm giác y chạm vào mình. Cậu không cần một ai khác, cậu chỉ cần Trạch Vũ. Hiện tại được hôn y, được cùng y làm tình như cách mà cậu cùng y làm trong giấc mơ, cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn choán đầy tâm trí cậu, thôi thúc cậu hòa cùng với nhịp điệu của y, cùng nhau đi đến cực lạc. Cự vật bá đạo xỏ xuyên qua miệng nhỏ, quy đầu no đủ ma sát với vách tràng khiến cả hai hít thở không thông, càng làm càng thấy nghiện. Đem nỗi sợ bị phát giác ném qua một bên, bọn họ dùng tất cả những khát khao tích tụ trong tám tháng trời dồn vào những nhịp đâm rút, yêu thương trao cho nhau những nụ hôn dài bất tận. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết nỗi nhớ nhung của bọn họ dành cho đối phương, bất kì lời nói nào lúc này đều là vô nghĩa, chỉ có cơ thể thành thực nói lên yêu thương chân thành nhất, điên cuồng giao hợp, đem cả hai hòa làm một...
Trạch Vũ vứt chiếc bao đầy tinh dịch vào thùng rác, âu yếm hôn lên đôi môi sưng mọng của vợ. Hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, quấn quít trên sofa. Ninh Dương lim dim đôi mắt đón nhận nụ hôn của Trạch Vũ, tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của y. Hậu huyệt cùng tinh dịch được lau sạch sẽ, thân thể thoải mái thả mình trên tấm nệm mềm mại. Cậu biết như thế này vẫn chưa đủ, cậu muốn y nhiều hơn như vậy và y cũng thế, tuy nhiên bọn họ cũng cần phải biết điểm dừng, nếu bị phát hiện lúc này thì đến hôn nhau cũng không thể. Ninh Dương nhủ thầm, bọn họ còn rất nhiều thời gian, bước lại một bước để tiến thêm ba bước, nhẫn đi một chút vẫn là hơn.
Khi Ninh Dương đã được mặc lại quần áo ngủ, Trạch Vũ liếc đồng hồ, bây giờ cũng là lúc ba mẹ vợ sắp về liền cẩn thận thu xếp, bế vợ yêu về phòng ngủ. Người trong lòng thiu thiu ngủ khả ái quá mức, hại thứ trong quần y vẫn còn nhiều dũng khí lại đứng thẳng một lần nữa. Trạch Vũ thở dài nghĩ đến bồn tắm nước lạnh, nhẹ nhàng xốc vợ lên mang về phòng ngủ. Còn chưa kịp vào đến phòng, tiếng rên rỉ đau đớn của Ninh Dương đánh động đến y.
-Trạch Vũ.. Tôi đau bụng quá...a..
Nhìn gương mặt vì đau méo nhăn nhúm thành một đoàn của vợ, Trạch Vũ sợ hãi đến mức cả đầu trống rỗng, ngay lúc này không biết phải làm gì, chân tay cuống hết cả lên. Ninh Dương dù đau đớn vẫn bị bộ dáng này của y chọc cười, vội vã lên tiếng chỉ dắt y.
-Hình như sắp sinh rồi...Đưa tôi về phòng, gọi cho mẹ đi...
-Tôi.. tôi.. làm ngay đây. –Tổng tài đại nhân rời giường chạy đi tìm điện thoại, luống cuống đến mức chân nam đá chân chiêu, suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Trong lòng y giống như có lửa đốt, tim trong lồng ngực nảy lên thình thịch đến phát đau. Tiếng tút dài trong điện thoại truyền vào tai trái chọc y sốt ruột đến đứng ngồi không yên, tiếng rên rỉ của vợ truyền vào tai bên kia cộng hưởng hình thành nên áp lực đánh vào não bộ của Trạch Vũ, khiến y giống như sắp phát điên lên được. Y thật không ngờ bản thân mình cũng có lúc mất bình tĩnh như lúc này, đại não trống rỗng còn chân tay thì cuống quít, ngay cả hơi thở cũng nặng nề như cá nằm trên thớt vậy. Thời điểm Thẩm phu nhân bắt máy, y cũng lắp bắp không nói nên lời.
-Mẹ.. Ninh Dương.. đau bụng......tiểu màn thầu...sắp sinh... Mẹ..mau về đi...
Thẩm phu nhân còn đang choáng váng cóp nhặt mớ thông tin hỗn độn kia, nghe được từ "sắp sinh" liền hiểu ra vấn đề, vội vã thúc giục chồng mình lái xe nhanh hơn.
May mắn hai người cũng không ở xa nhà lắm, chẳng mấy chốc đã về đến nơi. Thẩm phu nhân sốt ruột mở cửa vào nhà, chạy vội đến phòng của Ninh Dương. Bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, so với Trạch Vũ bình tĩnh hơn nhiều, nhanh chóng làm các bước chuẩn bị thật tốt. Bà đã từng là y tá phụ sản, mấy chuyện này không phải là vấn đề, tuy nhiên trường hợp của Ninh Dương là đặc biệt, bản thân bà cũng không tránh khỏi bối rối. Khi Thẩm phu nhân nhìn những dấu hôn đỏ chói nơi đùi trong của con, bà liếc nhìn đại nam nhân sốt sắng ở bên cạnh, không niệm tình ném cho y cái lườm cháy mặt. Thế nhưng nhìn dáng vẻ luống cuống của y, bà chỉ có thể thở dài, quay sang nói với y.
-Cậu đi đun nước hộ tôi đi. Trong này tôi lo được, cậu khẩn trương như vậy chỉ làm cho tình hình rắc rối thêm thôi.
-Tôi đi ngay đây.
Trạch Vũ không tốn thêm thời gian chạy vọt ra ngoài, khi đổ nước quýnh quáng đổ mãi không xong, nhờ có Thẩm Ninh Viễn vỗ vai trấn an y mới bình tĩnh lại một chút. Thời gian đợi nước sôi giống như dài cả thế kỉ, tiếng la hét thất thanh của Ninh Dương truyền ra khiến hai nam nhân bên ngoài chỉ có thể lấm lét nhìn nhau, âm thầm cầu nguyện. Mãi đến khi trở lại căn phòng, Trạch Vũ liền sà ngay xuống bên cạnh vợ yêu nắm lấy tay cậu, trong mắt là bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn. Y lấy khăn lau bớt mồ hôi cho Ninh Dương, nói những lời khích lệ cậu:
-Cố lên Ninh Dương, em làm được mà. Đau thì bấu lấy tay tôi này.
Trạch Vũ không phải là người sinh, nhưng nhìn qua biểu lộ của Ninh Dương cũng biết cậu đang đau cỡ nào, chỉ hận không thể chịu thay cho cậu. Y chìa tay cho Ninh Dương nắm lấy, những móng tay khảm vào da thịt lộ ra vài tia máu cũng không khiến y bận tâm, chút đau đớn cỏn con này làm sao sánh được với những gì vợ y phải trải qua lúc này. Nếu là nam nhân khác thì không sao, Trạch Vũ đã từng mất vợ một lần vì sinh nở, y hiện tại sợ hãi đến bợt nhạt cả mặt mũi. Ai cũng được nhưng không thể là Ninh Dương, Trạch Vũ nhủ thầm. Y ở trong lòng vô cùng thành tâm cầu nguyện, mỗi một tích tắc đồng hồ trôi qua y lại càng khẩn trương, bàn tay đan chặt vào tay của vợ yêu tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Ninh Dương cảm nhận được Trạch Vũ ở bên cạnh mình, đôi mắt mờ đục vì đau đớn đặt từ khoảng không vô định dời đến thân thể cao lớn của người đó. Trong tầm mắt nhạt nhòa lúc này, tất cả những gì cậu thấy lúc này là gương mặt của Trạch Vũ, những biểu cảm của y thời điểm này, cả đời cậu sẽ nhớ rõ... Cậu ngả mình lên nệm, bao nhiêu đau đớn thể xác chợt biến mất, trong cơn mơ màng, cậu lại thấy trước mắt đoạn kí ức tua lại như một đoạn phim đầy cảm xúc. Ngày cậu cùng Trạch Nghi kết giao bằng hữu, rồi khi cậu nhận được cú điện thoại từ Trạch Vũ kí kết hợp đồng hôn nhân định mệnh..đêm đầu tiên của bọn họ... công viên vắng lặng mùa đông năm ấy y cùng cậu ôm nhau trong cái lạnh buốt...quãng thời gian sống chung đầy hạnh phúc...kế đến lại là khoảnh khắc ly biệt đau thương...
Nước mắt cứ thế tràn ra hai bên khóe mắt, thấm xuống chiếc gối bên dưới ướt đẫm thành một mảng. Bên tai ù ù bất chợt truyền đến tiếng trẻ con khóc, tựa như hồi chuông ngân nga đánh vào tiềm thức của cậu, thôi thúc cậu mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh mình. Hình ảnh đầu tiên thu vào trong tầm mắt là gương mặt hạnh phúc như vỡ òa của Trạch Vũ, trên tay nam nhân ấy bế thêm một đứa nhỏ bé xíu, đôi mắt nhắm nghiền cùng tiếng khóc oa oa của nó không hiểu sao lại mang đến cảm giác thật ấm áp. Ninh Dương chớp chớp mắt, giống như không thể tin nổi vào mắt mình...Trạch Vũ hình như đang khóc... Đại nam nhân ấy đang khóc vì hạnh phúc... Y âu yếm hôn lên cái trán hồng hồng của đứa bé, vội vã bế nó lại gần cậu. Thanh âm nghẹn ngào của y khiến nước mắt của cậu cũng không kìm được tuôn rơi.
-Ninh Dương, cảm ơn em... Tôi yêu em rất nhiều... Tôi thật sự rất hạnh phúc.
Nụ hôn ngọt ngào của Trạch Vũ giống như một phép màu xoa dịu đi hết đau đớn bên trong cậu. Ninh Dương dồn chút sức tàn đáp lại nụ hôn của y, âu yếm nhìn y cùng đứa nhỏ trong lòng, không hiểu sao lại bật cười. Trạch Vũ đặt tiểu bảo bối vào lòng Ninh Dương, vòng tay ôm cả hai người vào cái ôm ấm áp. dịu dàng hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của vợ yêu. Khoảnh khắc này y sẽ khắc tạc trong lòng, khoảnh khắc thiêng liêng khi sợi chỉ số phận của hai người chính thức gắn kết lại với nhau...
-Tôi yêu em...
Trạch Vũ dõng dạc nói ra lời yêu thương, chậm rãi siết chặt vòng tay. Y chợt hiểu ra được rất nhiều điều mà bản thân y suốt năm mươi năm trời chưa từng hiểu thấu. Trạch Vũ dùng ánh mắt yêu thương nhìn hai người trong lòng mình, kể từ giờ phút này họ là tất cả của y, quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Kể từ lúc này... từ nay về sau...không gì có thể cản trở tình yêu của bọn họ nữa...
"Viết lên lại một đoạn kết mới
Trọn vẹn yêu thương như chưa bắt đầu
Ngày ấy anh để em ra đi vội vàng
Giờ đón nhau về trong yêu thương ngập tràn...."
Song: Happy Ending.