Một đêm dài qua đi, ngày mới chuẩn bị đón ánh bình minh.
Đêm tối yên tĩnh trôi qua, căn phòng bệnh lại khôi phục huyên náo như ngày hôm qua. Cái này đến tột cùng là phúc, hay là họa?
Bạch Vân Bằng nằm trên giường bệnh, bất đắc dĩ nhìn cả nhóm ‘Bằng hữu’ vây quanh cậu ồn ào không ngớt. Ngay chính giữa hai người, có một giường bệnh còn trống, đám hồ bằng cẩu hữu này trắng trợn không kiêng dè ngồi lên, dẫn tới có rất nhiều người hiếu kỳ đi ngang qua đều nhìn vào trong dòm ngó xung quanh.
“Thằng nhóc này mày có bệnh đâu, cả ngày hôm nay nắng to như thế mà còn đeo khẩu trang làm gì!” Nam nhân một thân trang phục sặc sỡ lôi kéo người đeo khẩu trang bên cạnh, ý cười xấu xa hiện lên rõ ràng.
“Đừng quậy!” Nam nhân đeo khẩu trang kia mặc nguyên bộ áo da màu đen bó sát người, nhưng trên mặt lại mang khẩu trang màu trắng, xem ra nhìn có chút buồn cười.
“Sao lại mang theo cái này?”
“Mẹ tao bảo đeo lên, không biết lí do.”
“Từ lúc nào mày biết nghe lời thế?”
Giọng nói nam nhân đeo khẩu trang hạ thấp: “Mẹ tao gần đây thân thể bả không tốt lắm, bà nói cái gì, tao cứ nghe theo là được rồi.”
“Lê… Nhiên… Sao tao cảm thấy cái tên này nó quen quen kiểu gì ấy?” Nam tử một thân trang phục Hip-Hop nói không ngừng.
Có người bên cạnh lập tức vỗ đầu cậu một cái thật mạnh, cậu bất mãn quay đầu lại: “Thằng nào đánh tao? Mày muốn gì?”
“Câm miệng.” Nam nhân một thân thủy lam đánh cậu một cú, đồng thời hướng về cậu liếc mắt ra hiệu.
Thằng nhóc Hip-Hop nghi hoặc, nhưng không hỏi lại.
“Mày không biết Lê Nhiên, là do tao chưa từng đề cập về hắn.” Bạch Vân Bằng rất khẳng định, nhưng có người không nhịn được liền cười lên.
“Cười cái gì?” Bạch Vân Bằng nhíu mày.
“Không có gì, không có gì.”
Bạch Vân Bằng đang muốn hỏi lại, nhưng không ngờ bị một cô gái bận đồ màu đen tên là Hiểu Oánh ôm chặt lấy: “Bằng, cho em chăm sóc anh nha.”
“Không cần, không cần.” Cậu vội vàng đẩy cô ra, liên tục lắc tay, Hiểu Oánh chỉ nhìn đã biết là một cô bé nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, kêu nhỏ tới chăm sóc chính mình, má ơi, cả nhà nhỏ không lột da cậu ra mới là lạ.
“Anh vì cứu em mà bị thương, em làm sao có thể mặc kệ anh được!”
“Tôi không phải…” Bạch Vân Bằng cho dù có trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, lúc đó chỉ nhìn thấy một đám người bắt nạt một người liền phản xạ có điều kiện xông tới, ai ngờ bởi vì uống rượu quá nhiều rồi còn vận động mạnh nên đột nhiên nôn ra máu!
“Để người khác chăm sóc cho anh, em khó lòng yên tâm!” Hiểu Oánh rơi nước mắt nói.
“Cô mà tới chăm sóc cho nó, người khác càng khó yên lòng hơn.” Lê Nhiên không biết từ khi nào đã trở về, mặt lãnh đạm nghiêng người dựa trên cửa, lạnh lùng nói.
Hiểu Oáng sửng sốt: “Ông là ai?”
Lê Nhiên không đáp.
“Bằng, hắn là ai?”
Bạch Vân Bằng trừng mắt nhìn Lê Nhiên: “Hắn là tên khốn kiếp.” Câu nói này ở một trình độ nào đó, cho dù không nói cũng không có gì khác nhau.
Nhưng Hiểu Oánh lại không rõ ràng cho lắm.
Bạch Vân Bằng quay đầu đi không lên tiếng, Lê Nhiên vẫn duy trì tư thế cũ, trong lúc nhất thời Hiểu Oánh cũng không biết phải làm thế nào.
Nhất thời bầu không khí trở nên sốt sắng hẳn lên.
“Cái kia…” Nam nhân thủy lam đúng lúc mở miệng giải vây, “Tao thấy lão Tam mệt rồi, cần được nghỉ ngơi, tụi tao không nên đi quấy rầy mày nữa.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Một đám người nhanh chóng rút đi, chỉ để lại hai người trong phòng.
“Sao tụi bây không cho tao mở miệng, lẽ nào tụi mày không thấy cái tên Lê Nhiên đã từng nghe qua nơi nào sao?” Đi trong hành lang bệnh viện, thằng nhóc Hip-Hop hỏi.
Nam nhân thủy lam quay đầu lại nhìn một chút, rốt cục mới chịu mở miệng: “Cái tên Lê Nhiên này đương nhiên nghe quen tai, lão Tam đã từng nhắc đến hắn.”
“Nhưng mà chính hắn không phải nói…”
“Có khả năng chính hắn cũng không biết chính mình thường hay nhắc đến tên người ta đi.” Bên cạnh có người có mái tóc ngắn hơn chút so với Lê Nhiên, nhưng rõ ràng chỉnh tề hơn rất nhiều trả lời vấn đề của nam nhân.
“A?”
Nam nhân thủy lam nhún nhún vai: “Bởi vì lão Tam mỗi lần nhắc đến Lê Nhiên, đều trong trạng thái xỉn quắc cần câu.”
Thằng nhóc Hip-Hop huýt sáo: “Hóa ra là vậy.”
“Lần đầu lão Tam tới quán bar, tao cảm thấy có gì đó không đúng, hắn không giống như dân chơi, mà dường như có tâm sự giải quyết không được mới mượn rượu giải sầu, bây giờ nhìn lại, cái người tên Lê Nhiên này, chính là tâm sự của hắn.” Nam nhân thủy lam tuổi tác lớn nhất trong nhóm thở dài.
Thằng nhóc Hip-Hop suy nghĩ một chút mới nói: “Ý mày là, hắn đối với cái tên Lê Nhiên nhớ mãi không quên, rồi lại không thừa nhận? Nhưng mà… Hắn không phải đàn ông sao?”
Người đàn ông tóc dài gật đầu: “Tụi mày không cảm thấy Lê Nhiên rất giống một người sao? Không đúng, phải nói là người kia giống Lê Nhiên đi.”
“Là ai?”
“Hiểu Oánh, tóc dài, mặc đồ đen, cao lớn, thân gầy, không khác biệt mấy.”
“Ý mày là lúc đó lão Tam còn chưa kịp thấy mặt Hiểu Oánh liền xông lên là bởi vì…”
“Đại khái chính là như vậy đó.” Nam nhân thủy lam quay đầu lại, nhìn người bên cạnh vẫn im lặng không nói, “A Phi, mày sao thế, sao hôm nay lại thành thật đến như vậy, cổ họng không thoải mái sao?”
Cái người bị gọi là ‘A Phi’ chính là nam tử đẹp trai ngày hôm qua có đến thăm bệnh, cậu chỉ mới gia nhập không lâu, nhân duyên cũng rất tốt, chỉ là do bệnh viêm họng, thỉnh thoảng cổ họng sẽ không nói thành lời. Đầu chỉ giơ lên rồi hạ xuống, A Phi khẽ mỉm cười: “Không có gì, theo mày… Cái người tên Lê Nhiên kia ổng hiện tại bao nhiêu tuổi?”
“So với chúng ta không kém bao nhiêu đâu, cũng có thể là lớn hơn chúng ta một chút, có gì sao?”
“Như vậy cũng không phải …” A Phi đăm chiêu.
“Không phải gì?”
A Phi cười lên: “Không phải người yêu lý tưởng của tôi!”
Mọi người cười ngất.
“À… Có đúng không?” Nam nhân thủy lam vẫn bình tĩnh, chẳng qua chỉ cảm thấy phía sau lưng mình hơi lạnh, tại sao mọi người bên cạnh mình, đều là loại người cổ quái khó dò?
Haizz!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mười sáu tuổi, lần đầu tiên Bạch Vân Bằng ngồi trên xe lửa.
Nói đến cái “Lần đầu tiên” không khỏi có trễ chút, nhưng trước mười hai tuổi đó Bạch Vân Bằng chỉ áo đưa đến tay cơm bưng đến miệng, ra ngoài có xe đưa đón, nếu lộ trình có xa một chút, xe lửa không thể sánh được so với phương tiện máy bay, lại không thể so sánh được với ca nô tiêu dao, đương nhiên là không đáng được cân nhắc đến. Sau này khi mười hai tuổi và đi theo Lê Nhiên, sinh hoạt có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, cơm còn ăn không đủ no, nào có nhàn rỗi dùng tiền để đi xe lửa?
“Thật sự có người muốn xuất bản truyện của ông? Còn kêu ông đi đàm phán? Lộ phí là do bên kia chi trả?” Bạch Vân Bằng không tin, mấy truyện kinh dị của Lê Nhiên cậu đọc còn không thấy sợ, thế mà có người lại thưởng thức, đến cùng người này thưởng thức cái gì đây ta?
“Mỗi năm đều có người ngu ngốc, chỉ có điều năm nay đặc biệt hơi nhiều hơn thôi.” Lê Nhiên cười nhạt. Thật ra Lê Nhiên là người rất thích cười, chẳng qua đa số thời điểm đều mỉm cười lạnh thôi.
Bạch Vân Bằng làm mặt quỷ.
Đang nói, xe lửa đã đến trạm, rất nhiều người điên cuồng hồ hởi chen vào, còn không chờ hai người kịp phản ứng, bên người Lê Nhiên cùng Bạch Vân Bằng đã có ba nam nhân tướng mạo không quen chen vào.
Bạch Vân Bằng nhíu mày lại, chính mình thì không sao, nhưng mà Lê Nhiên… Nói thật, cậu không muốn để cho người khác ngồi bên cạnh anh, sớm biết như thế không bằng ngồi cùng một chỗ với anh. Ơ? Lê Nhiên ngồi kế bên ai mắc mớ gì đến cậu? Bạch Vân Bằng dùng sức lắc lắc đầu, đem ý nghĩ vừa nãy quẳng ra sau đầu.
Đúng là Lê Nhiên không sao cả, chỉ giương mắt ngó lên giá để hành lý.
Lê Nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ, lúc đó đã là giờ khuya, nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy Bạch Vân Bằng. Đứng dậy vượt qua ba người bên cạnh mới vừa rồi còn chén chú chén anh, hiện tại đã ngủ say như chết, Lê Nhiên đi rửa mặt. Còn hành lý… Thôi kệ, bên trong cũng không có vật giá trị, huống hồ nếu đem cái valy từ trên giá để hành lý xuống, trong thời gian ngắn khó có thể làm được.
Phẩy tay từ WC trở về, Bạch Vân Bằng vẫn chưa trở về. Không biết thằng nhóc này lại chạy đi đâu rồi? Lê Nhiên đứng tại chỗ nhìn bốn phía, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông lén la lén lút cũng hướng về anh nhìn sang. Lê Nhiên theo thói quen lạnh lùng quay sang nhìn lại, đột nhiên người đàn ông rút ra một đoản đao vọt tới, Lê Nhiên lắc mình tránh thoát, thuận lợi túm lấy cái bàn mấy ông bợm nhậu khi nãy dùng để đựng bia, đang muốn quăng, nhưng có người nhanh hơn anh một bước, hướng về sau gáy người đàn ông đập mạnh một cái.
“Rắc rắc!” Một tiếng động thật lớn. Người đàn ông ngừng một chút, sau đó từ từ ngã xuống đất.
Lúc này, Lê Nhiên thấy rõ người đã đánh lén sau lưng người đàn ông, đó là Bạch Vân Bằng, trong tay cậu nắm chặt một nửa chai bia, thở hồng hộc nhìn anh.
“Cháu…” Lê Nhiên còn chưa kịp nói, Bạch Vân Bằng liền vọt tới, dùng sức ôm lấy bờ vai anh: “Ông có sao không, bị thương chỗ nào?”
“Yên tâm, chú không có chuyện gì.” Lê Nhiên trong nụ cười không có lạnh lẽo cũng không hề châm biếm, nhưng lại thêm một phần khiến lòng người ấm áp.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Bạch Vân Bằng nở nụ cười vui vẻ, đem Lê Nhiên ôm vào trong lòng ngực. Lê Nhiên nhíu mày đẩy cậu ra, Bạch Vân Bằng đỏ mặt, liền thả tay xuống.
Các lữ khách từ từ tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt này, cảnh sát cũng chạy tới, nghe Lê Nhiên thiếu kiên nhẫn nói ra tình huống, anh lật qua lật lại dò xét trong túi áo người đàn ông kia, móc ra một gói bột màu trắng, xé túi ra, lấy một ít vê vê trên tay.
“Ma túy.” Lê Nhiên thấp giọng nói, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp.
“Ma túy?” Bạch Vân Bằng sợ hết hồn, lớn tiếng lặp lại.
Xung quanh vang lên một tràng nghị luận đầy thổn thức.
“Đúng vậy, người anh em lá gan của cậu cũng lớn thật, bây giờ lập công lớn rồi đấy!” Cảnh sát cười híp mắt nhìn về phía Bạch Vân Bằng, “Sao cậu biết hắn là kẻ buôn bán ma túy?”
Bạch Vân Bằng lắc đầu: “Không phải tôi, ông ta là người đầu tiên gặp được tên này.”
“Sao anh lại biết tên này?” Cảnh sát nhìn về phía Lê Nhiên.
“Tôi cái gì cũng không biết.” Lê Nhiên lạnh lùng ném câu nói, sau đó đi tới chỗ ngồi bên cạnh, “Tránh qua một chút, tôi muốn đi vào.”
Cảnh sát vẻ mặt mờ mịt, Bạch Vân Bằng đuổi theo sau: “Lê Nhiên, khi nãy có người bán vé giường nằm, tôi có mua một vé, chúng ta đến chỗ đó đi.”
Lê Nhiên gật đầu, chuyển hành lý xuống.
Bạch Vân Bằng như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi Lê Nhiên: “Không phải vì chuyện ma túy mà ông đi đến đó?”
“Phải thì thế nào?” Lê Nhiên nhíu mày.
Bạch Vân Bằng cười càng lợi hại: “Nhìn vẻ mặt của ông, người ta còn cho rằng ông chính là cảnh sát muốn bắt hắn, mới tính đi giết ông để diệt khẩu.”
Lê Nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Nếu muốn bị đánh thì cứ nói thẳng.”
Bạch Vân Bằng cũng không tức giận, vui cười hớn hở đi theo.
“Đúng rồi.” Lê Nhiên dừng bước chân, “Sao cháu lại có tiền?”
Sắc mặt Bạch Vân Bằng không được tự nhiên: “Tôi…”
Ánh mắt Lê Nhiên lạnh xuống, anh suy nghĩ một chút, Bạch Vân Bằng không phải là đứa nhỏ học thói hư tật xấu, vì lẽ đó… Anh rõ ràng: “Đáng lẽ chú nên đưa cho cháu một ít tiền để tiêu xài.”
“Ừm.” Bạch Vân Bằng cúi đầu.
Lê Nhiên liếc cậu, nghĩ khi về nhà phải giáo huấn lại thằng nhóc con này, liền dời đi đề tài: “Chỉ mua một vé giường nằm?”
“Đúng đó, có gì sao?”
“Một vé giường nằm chỉ có một giường nha, vậy cháu nói xem có sao không?”
“Ơ? Thật sao?” Bạch Vân Bằng cười bẽn lẽn, “Tôi còn tưởng họ sẽ cho chúng ta một phòng.”
Lê Nhiên thở dài: “Cháu cho rằng đây là nhà trọ sao, được một phòng? Thôi đi trả vé lấy lại tiền đi!”
“Tôi không muốn!” Bạch Vân Bằng khẩu khí kiên định, “Chỉ cần một giường là đủ ngủ ngon rồi.”
Lê Nhiên liếc cậu, trong lòng âm thầm suy tư, thằng nhóc này gần đây càng ngày càng quái lạ, có một số thời điểm còn tốt tính, một số thì lại đặc biệt mạnh mẽ, anh không thể làm gì khác hơn là lấy vali trong tay đưa tới tay Bạch Vân Bằng: “Cầm lấy, đi thôi.”