Người gác nhà thờ đã đợi sẵn ngài Nicholas ở phòng áo lễ. Ông ta khẽ nghiêng mình trước khi cùng người đứng đầu dòng họ đi dọc theo lối đi tới hàng ghế trên cùng bên tay phải. Pascoe và Jenkins ngồi ở ngay đằng sau.
Nick quay sang trái, nơi cả gia đình đang ngồi ở ba hàng ghế đầu của dãy bên kia. Không ai trong số họ liếc về phía anh, rõ là tất cả đều đã nghe lời dặn của chú Hugo phớt lờ anh đi. Nhưng họ không ngăn được ông Munro lên ngồi cùng Nick. Đàn organ rải những hợp âm đầu tiên, và linh mục, cùng đoàn giáo sĩ, dẫn ca đoàn vào và hát bài “Thiên chúa là người dẫn dắt.”
Hàng đầu tiên của ca đoàn hát giọng kim, theo sau là giọng nam cao và giọng bass. Một lát sau quan tài tiến vào, trên vai sáu binh sĩ thuộc trung đoàn Cameron Highlanders, rồi được đặt nhẹ nhàng trước bệ thờ. Tất cả những bài thánh ca ưa thích của ngài đại tá đều được hát rất hùng tráng trong suốt buổi lễ, kết thúc bằng bài “Ngày ngươi xa Thiên chúa đã kết thúc.” Nick cúi đầu cầu nguyện cho người đã đặt hết đức tin vào Thiên chúa, Nữ hoàng và tổ quốc.
Khi cha sở lên nói lời ca tụng đại tá Angus, Nick nhớ lại một trong những cách diễn đạt của bố, mà ông thường nhắc đi nhắc lại mỗi khi tham dự đám tang của một ai đó trong trung đoàn - “cha tuyên úy mang lại cho anh ta sự hãnh diện.”
Một trong các giáo sĩ lên tiếng yêu cầu ngừng cầu nguyện và linh mục bắt đầu lần ban phúc cuối cùng, rồi đề gia đình, bạn bè, những người đại diện trung đoàn và cư dân địa phương cùng tập trung ở nghĩa trang để chứng kiến việc mai táng.
Lần đầu tiên Nick nhận thấy một vóc dáng đồ sộ, có lẽ còn nặng hơn hai mươi lăm hòn đá tảng, chắc chắn anh chưa hề gặp lúc còn ở Scotland. Ông ta mỉm cười. Nick cười đáp lễ, và cố nhớ xem mình đã gặp ngươi này ở đâu. Rồi: Washington DC, hôm mở màn một cuộc triển lãm ở bảo tàng Smithsonian kỷ niệm sinh nhật thứ tám mươi của ông nội anh, khi bộ sưu tập tem huyền thoại của ông được đưa ra cho công chúng chiêm ngưỡng. Nhưng Nick vẫn không thế nhớ nổi tên người này.
Sau khi quan tài được đưa xuống huyệt và những nghi lễ cuối cùng đã xong, họ nhà Moncrieff ra về, không người nào thèm tới gửi lời chia buồn với con trai và cũng là người thừa kế của đại tá Angus. Một vài người dân địa phương có nghề nghiệp không phải dựa vào chú Hugo đến bắt tay Nick, trong khi viên sĩ quan đại diện cho trung đoàn đứng nghiêm và giơ tay chào. Nick khẽ nhấc mũ lên bày tỏ lòng biết ơn.
Khi rời khỏi mộ bố, Nick thấy Fraser Munro đang nói chuyện với Jenkins và Pascoe. Munroe đi lại phía anh. “Họ đã đồng ý cho ngài một tiếng để bàn thảo với tôi về các vấn đề của gia đình, nhưng họ không cho ngài về văn phòng tôi bằng xe của tôi.”
“Tôi hiểu.” Nick cảm ơn giáo đoàn và lại ra ngồi ở ghế sau xe cảnh sát. Một lát sau Pascoe và Jenkins cũng vào ngồi ở hai bên cạnh anh.
Khi chiếc xe chuyển bánh, Nick nhìn ra cửa và thấy con người to lớn kia đang châm thuốc.
“Hunsacker,” Nick nói to. “Gene Hunsacker.”
“Tại sao anh muốn gặp tôi?” Craig hỏi.
“Tôi hết hàng rồi,” Leach nói.
“Nhưng tôi đã đưa đủ số lượng có thể dùng trong sáu tháng mà?”
“Không đủ sau khi cai ngục lấy phần của mình.”
“Vậy thì anh nên tới thư viện.”
“Tại sao tôi phải tới thư viện, hả ông Craig?”
“Hãy mượn ấn bản mới nhất cuốn Phê bình Luật, bản bọc da, anh sẽ thấy tất cả những thứ anh cần được giấu ở gáy cuốn sách. Craig đóng cặp hồ sơ, đứng dậy và đi về phía cửa.
“Không sớm thế được đâu,” Leach nói, không buồn nhúc nhích.
“Ý anh là sao?” Craig hỏi khi tay chạm vào chốt cửa.
“Người bạn của dì Maisie đã đăng ký chương trình khử độc.”
“Vậy thì anh phải làm ông ta bỏ chương trình đó đi, phải không.”
“Thế không giải quyết được vấn đề của ông đâu,” Leach bình tĩnh nói.
Craig chậm chạp quay lại bàn, nhưng không ngồi xuống. “Thế nghĩa là sao?”
“Một chú chim nhỏ cho tôi biết người bạn của dì Maisie lại bắt đầu hót như khướu vậy.”
“Thế thì bắt nó ngậm mỏ vào,” Craig đốp.
“Có thể quá muộn rồi.”
“Đừng đùa nữa, Leach, cho tôi biết ý anh là thế nào.”
“Tôi được báo là có cuộn băng ghi âm.”
Craig ngồi sụp xuống ghế, nhìn chằm chằm vào Leach. “Cuốn băng đó ghi những gì?” gã hỏi khẽ.
“Thú nhận hoàn toàn... tên, ngày giờ, địa điểm.” Leach dừng lại, nhận ra Craig đã hoàn toàn tập trung vào mình. “Khi tôi được báo lại cái tên, tôi cảm thấy nên hỏi lại luật sư của mình.”
Craig không nói hồi lâu. “Anh có cho rằng mình có thể sờ vào cuộn băng?” Gã đột nhiên hỏi.
“Với một cái giá nào đó.”
“Bao nhiêu?”
“Mười ngàn.”
“Nhiều quá.”
“Nuôi bọn cai ngục tốn lắm,” Leach nói. “Trong mọi trường hợp, tôi cá dì Maisie không có kế hoạc B, nên bà ấy sẽ không có nhiều lựa chọn.”
Craig gật đầu. “Được. Nhưng có thời hạn. Nếu tôi không có được nó trước ngày ba mươi mốt tháng Năm, anh sẽ không có tiền đâu.”
“Không có phần thường cho việc đoán hôm đó là phiên kháng án của ai đâu nhỉ,” Leach nói với nụ cười tự đắc.
“Bố ngài đã viết di chúc, và chắc chắn nó sẽ được thực hiện,” Munro nói, gõ ngón tay xuống bàn. “Việc này đã được chứng kiến bởi Thẩm phán hòa giải, và tôi buộc phải khuyên ngài rằng, dù ngài cảm thấy nội dung của nó thế nào thì cũng là không thông minh nếu nghi ngờ nó.”
“Tôi chưa bao giờ có ý tưởng chống lại di nguyện của bố mình,” Nick nói.
“Tôi cho rằng đó là một quyết định hợp lý, ngài Nicholas. Tuy nhiên, ngài có quyền biết chi tiết bản di chúc. Vì thời gian có hạn, cho tôi giải thích nó ngay.” Ông ta hắng giọng. “Phần lớn đất đai của bố ngài được để lại cho em trai mình, ông Hugo Moncrieff, cùng những phần lợi lộc thường niên nhỏ hơn được chia đều cho các thành viên khác trong gia đình, cho trung đoàn và vài hội từ thiện của địa phương. Bố ngài không để lại bất cứ thứ gì cho ngài ngoài tước hiệu, dĩ nhiên không thuộc quyền quyết định của ông ấy.”
“Chắc chắn, ông Munro ạ, việc này không làm tôi ngạc nhiên chút nào.”
“Nghe vậy tôi cũng thấy nhẹ người, thưa ngài Nicholas. Tuy nhiên, ông nội ngài, một người thông minh và thực tế, tình cờ sao bố tôi lại có đặc ân đại diện cho ông cụ, đã có một điều khoản rõ ràng trong di chúc của mình về việc ngài là người thừa hưởng tài sản duy nhất. Bố ngài đã làm đơn xin hủy bỏ điều khoản này, nhưng tòa án đã bác đơn của ông ấy.”
Munro mỉm cười khi lục lọi đống giấy tờ trên bàn cho tới khi tìm ra thứ ông ta muốn. Ông ta nói, “di chúc của ông nội ngài đây. Tôi sẽ chỉ đọc cho ngài những điều khoản có liên quan.” Ông ta lật thêm vài trang. “A, đây rồi. “Đeo kính vào, Munro đọc chậm rãi. “Tôi để lại vùng đất ở Scotland, thường được biết dưới cái tên Dunbroathy Hall, cũng như tòa nha ở London trong khu Bolton, cho cháu nội tôi là Nicholas Alexander Moncrieff, hiện dang phục vụ trong quân ngũ tại Kosovo. Tuy nhiên, con trai tôi là Angus được tự do hoàn toàn sử dụng những tài sản này đến ngày nó qua đời, khi đó những tài sản này sẽ được chuyển sang quyền sở hữu của cháu nội tôi, người đã được nói ở trên.” Munro đặt bản di chúc xuống bàn. “Trong các trường hợp thông thường,” ông ta nói, “thế là đủ đảm bảo phần thừa kế khổng lồ của ngài, nhưng không may, tôi phải thông báo một điều, bố ngài đã lợi dụng cụm từ tự do hoàn toàn, và đã thế chấp những tài sản đó để vay mượn rất nhiều, cho tới vài tháng trước ngày ông ấy qua đời.
Với Dunbroathy, ông ấy nhận được tổng số tiền là...” một lần nữa Munro lại đeo kính lên để xem chi tiết “...một triệu bảng, và căn nhà ở khu Bolton, hơn một triệu tí xíu. Phù hợp với di chúc của bố ngài, khi phần chứng thực được thông qua, só tiền đó sẽ được chuyển trực tiếp sang chú Hugo của ngài.”
“Vậy là bất chấp ý nguyện của ông nội,” Nick nói, “rốt cuộc tôi vẫn không có gì.”
“Không hẳn vậy,” Munro nói, “vì tôi tin ngài có lý do chính đáng để kiện chú ngài và lấy lại số tiền ông ta kiếm được bằng thủ đoạn gian trá đó.”
“Nhưng, nếu đó là di nguyện của bố tôi, tôi cũng sẽ không chống lại nó.” Nick nói.
“Tôi nghĩ ngài nên cân nhắc lại vị trí của mình, thưa ngài Nicholas,” Munro nói, và lại gõ ngón tay xuống bàn. “Sau cùng, một số tiền lớn đang có nguy cơ bị đánh cướp và tôi tự tin...”
“Có thể ông đúng, ông Munro, nhưng tôi vẫn sẽ không nghi ngờ quyết định của bố.”
Munro tháo kính ra, nói với vẻ miễn cưỡng, “Đành vậy. Tôi cũng phải thông báo,” ông ta tiếp tục, “rằng tôi đã nhận được thư từ chú ngài, Hugo Moncrieff, người chắc chắn hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của ngài, và ông ta đã đề nghị tôi lấy hết tài sản khỏi tay ngài, cộng thêm trách nhiệm với hai văn tự thế chấp. Ông ta cũng đồng ý trả mọi chi phí, bao gồm các chi phí về pháp luật, chi phí giao tiếp với các bên giao dịch.”
“Vậy ông có đại diện cho chú Hugo không?” Nick hỏi.
“Không, tôi không,” Munro quả quyết nói. “Tôi cũng đã khuyên bố ngài không nên đem thế chấp những tài sản đó. Thực ra, tôi đã bảo ông ấy, tôi cho thế là đi ngược lại tinh thần của luật pháp nếu cứ tiến hành những giao dịch đó mà không nhận được sự chấp thuận của ngài.” Munro ho khẽ. “Ông ấy không đếm xỉa gì đến lời khuyên của tôi, mà thay vào đó, ông ấy đi tìm một luật sư khác.”
“Trong trường hợp đó, ông Munro, liệu tôi có thể biết, ông có sẵn lòng đại diện cho tôi không?”
“Tôi rất mừng vì ngài đã hỏi vậy, thưa ngài Nicholas, và tôi chắc chắn với ngài, công ty luật này vô cùng tự hào có thể tiếp tục mối hợp tác lâu dài với gia đình Moncrieff.”
“Hãy nhớ tất cả các hoàn cảnh của tôi, ông Munro, và ông sẽ khuyên tôi nên bắt đầu thế nào?”
Munro khẽ gật đầu. “Đoán trước khả năng ngài sẽ cần đến sự tư vấn của tôi, tôi đã đã nhân danh ngài đi điều tra trước đó.” Nick mỉm cười khi cặp kính trở lại trên mũi viên luật sư già. “Tôi được biết giá căn nhà ở khu Bolton rơi vào khoảng ba triệu bảng trong thời điểm hiện tại, và em trai tôi, đang là hội đồng viên, nói với tôi rằng chú Hugo của ngài gần đây đã lên Tòa thị chính xin giấy phép sửa chữa, xây dựng để phát triển Dunbroathy, bất chấp sự thật là ông nội ngài hi vọng sau này ngài sẽ giao nó lại cho National Trust for Scotland()”.
“Đúng, ông đã nói nhiều về chuyện này với tôi,” Nick nói. “Hồi đó tôi có ghi lại cuộc trò chuyện này trong nhật ký.”
“Nhưng cũng không ngăn được chú ngài tiếp tục kế hoạch này, và tôi đã hỏi một người em họ trong ngành nhà đất. Cậu ta cho biết, theo điều khoản mới nhất về xây dựng của Chính quyền địa phương năm , bất kỳ phần đất đai nào có công trình xây dựng trên đó, bao gồm nhà, kho, nhà phụ hay chuồng ngựa đều có khả năng được nhận giấy phép xây dựng tạm thời. Cậu ta cũng nói tổng diện tích có thể lên tới mười hai mẫu. Bên cạnh đó là thông tin hội đồng địa phương cũng đang tìm đất để xây căn hộ giá rẻ hoặc nhà dưỡng lão, và thậm chí còn cân nhắc cả các đơn xây khách sạn.” Munro bỏ kính ra. “Ngài có thể tìm hiểu tất cả những thông tin này bằng cách đọc các văn bản của ủy ban xây dựng, hiện đang để trong thư viện địa phương, vào các ngày cuối cùng mỗi tháng.”
“Em họ ông có thể định giá được số đất đai đó không?” Nick hỏi.
“Chính thức thì chưa, nhưng cậu ta nói một mảnh đất tương tự như thể hiện đang được rao bán với giá hai trăm năm mươi ngàn bảng một mẫu.”
“Vậy là tất cả có giá khoảng ba triệu,” Nick gợi ý.
“Tôi nghĩ phải gần bốn triệu rưỡi, nếu ngài tính cả mười hai ngàn mẫu đất ở nông thôn. Nhưng, luôn luôn có chữ nhưng khi chú Hugo của ngài dính vào. Đừng quên đất đai đó cùng căn nhà ở London hiện đang bị đe dọa bởi hai khoản vay quá lớn.” Nick đã đoán trước nên không tỏ ra thất vọng. “Căn nhà ở London ngốn mất, cả tiền thuế, tiền dịch vụ và lãi thế chấp, khoảng ba ngàn bốn trăm bảng một tháng, còn Dunbroathy là hai ngàn chín trăm bảng, như vậy một năm đi tong gần bẩy mươi nhăm ngàn bảng. Tôi phải nhắc nhở ngài, thưa ngài Nicholas, nếu hai khoản thế chấp này không được trả xong trong vòng ba tháng nữa, các công ty chủ nợ hoàn toàn có quyền rao bán chúng ngay lập tức. Khi đó, tôi tin chắc rằng họ sẽ tìm thấy ngay người sẵn sàng mua, là chú của ngài.”
“Và tôi cũng phải nói, ông Munro, lương của tôi trong tù chỉ nhõn mười hai bảng một tuần.”
“Vậy sao?” Munro nói, và ghi lại. “Không đủ chỗ lẻ của con số bảy mươi nhăm ngàn bảng nhỉ,” ông ta nói, hơi có chút hài hước.
“Có thể trong trường hợp này chúng ta lại phải nhờ đến một người em họ khác của ông,” Nick gợi ý, không thể giấu nụ cười trên mặt.
“Rất tiếc là không,” Munro trả lời. “Tuy nhiên, em gái tôi đã kết hôn với quản lý chi nhánh của Ngân hàng Hoàng gia Scotland ở đây, và anh ta bảo đảm không có phiền phức gì về việc cho vay nếu ngài sẵn lòng giao việc chăm lo về tài chính sau này của cả căn nhà ở London và Dunbroathy cho ngân hàng.”
“Ông quan tâm tới tôi nhiều quá,” Nick nói, “tôi thực sự biết ơn.”
“Tôi phải thú nhận,” Munro nói, “và mong ngài hiểu những gì tôi sắp nói ra ở đây là riêng tư, rằng tôi thực sự ngưỡng mộ ông nội ngài, và cũng rất vui vì được đại diện cho bố ngài, riêng với chú Hugo của ngài thì tôi chưa bao giờ có được cảm giác như thế...” Có tiếng gõ cửa. “Mời vào,” Munro nói.
Pascoe thò đầu vào phòng. “Xin lỗi vì cắt ngang, thưa ông Munro, nhưng vài phút nữa chúng tôi sẽ phải khởi hành, nếu không muốn lỡ chuyến tàu về London.”
“Xin cảm ơn,” Munro trả lời. “Tôi sẽ cố gắng khẩn trương.” Ông ta không nói gì tới khí Pascoe đóng cửa lại. “Tôi e là bất chấp việc chúng ta chưa thật sự thân quen với nhau, ngài Nicholas, ngài vẫn phải tin tôi,” Munro nói, và đặt lên bàn vài xấp tài liệu. “Tôi sẽ phải yêu cầu ngài ký vào những bản cam kết này, dù ngài không có thời gian xem xét chúng kỹ càng. Tuy nhiên, nếu tôi bắt đầu vụ kiện khi ngài đã kết thúc...” Ông ta ho khẽ.
“Án của tôi,” Nick nói.
“Đúng vậy, thưa ngài Nicholas,” ông luật sư già vừa nói vừa lấy bút ra, đưa cho thân chủ của mình.
“Tôi cũng có văn bản của mình và muốn ông xem,” Nick nói. Anh lôi ra vài mảnh giấy từ túi áo trong, đưa lại cho Munro.