“Con đến không thể đúng lúc hơn được đâu,” bà nói.
“Tệ đến vậy sao?” Alex nói.
“Hơn nhiều,” mẹ anh đáp. “Đến lúc nào Bộ Nội vụ mới hiểu ra khi các thẩm phán nghỉ hưu, không những họ được cho về ở yên tại nhà suốt phần đời còn lại, mà đồng thời những kẻ duy nhất họ còn được phép phán xử là những bà vợ vô tội của họ?”
“Vậy mẹ có đề xuất nào không?” Alex hỏi khi hai mẹ con đi vào phòng khách.
“Rằng các ông thẩm phán cần bị bắn bỏ vào sinh nhật thứ bảy mươi của họ, những bà vợ của họ sẽ nhận được ân xá hoàng gia và trợ cấp từ một quốc gia đầy biết ơn.”
“Có lẽ con sẽ tìm ra một giải pháp dễ chấp nhận hơn,” Alex đề xuất.
“Là gì? Coi việc giúp vợ các thẩm phán tự sát là hành vi hợp pháp chăng?”
“Thứ gì đó đỡ khủng khiếp hơn,” Alex nói. “Con không biết ngài thẩm phán đã cho mẹ biết chưa, nhưng con sẽ gửi cho ngài các chi tiết của một vụ án mà con đang tham gia, và thành thực mà nói con có thể thắng kiện nếu có những lời khuyên của bố.”
“Nếu ông ấy dám từ chối con, Alex, mẹ sẽ không nấu ăn cho ông ấy nữa.”
“Vậy thì chắc là con có cơ hội rồi,” Alex nói trong khi bố anh bước vào phòng.
“Cơ hội làm gì cơ?” ông thẩm phán già hỏi.
“Cơ hội được giúp đỡ trong một vụ án mà-”
“Vụ Cartwright chứ gì?” bố anh hỏi, mắt chăm chú nhìn qua cửa sổ. Alex gật đầu. “Phải rồi, bố vừa mới đọc xong bản cáo trạng. Như bố thấy, dường như chẳng còn nhiều điều luật anh chàng này chưa vi phạm: giết người, vượt ngục, đánh cắp năm mươi triệu đô la, ký séc lấy tiền từ hai tài khoản ngân hàng không thuộc về anh ta, bán đi một bộ sưu tập tem mà anh ta không hề sở hữu, ra nước ngoài bằng hộ chiếu của người khác, thậm chí giả xưng một tước hiệu nam tước đáng ra thuộc quyền thừa kế hợp pháp của người khác. Con thực sự không thể trách cứ cảnh sát khi bọn họ hơi nặng tay với anh ta.”
“Như thế có nghĩa là bố không muốn giúp con?” Alex hỏi.
“Bố đâu có nói thế,” thẩm phán Redmayne nói, quay lại nhìn thẳng vào mặt con trai. “Ngược lại. Bố sẵn sàng giúp đỡ con, bởi vì có một điều bố hoàn toàn tin chắc. Danny Cartwright vô tội.”
Phần : Cứu rỗi