Kẻ Mù – Người Điếc

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

.

Sau chuyến du lịch ngắn hạn của Miêu tiên sinh và Tiểu Trương, thời gian lại trôi qua một tháng. Cái gọi là phiền não khi yêu, đây là lần đầu tiên Miêu tiên sinh được trải nghiệm. Ngày qua ngày, phiền não lại ngày càng tăng.

Miêu tiên sinh phát hiện mình là một gã đồng tính luyến ái, là chuyện sau khi y ly hôn. Thật ra, Miêu tiên sinh là một người rất biết chìu chuộng vợ, dù tai y nghe không được, nói chuyện cũng không xong, nhưng những chuyện y có thể làm, y sẽ cố gắng làm tốt, để mang lại cuộc sống tốt nhất cho đối phương.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, thì vợ y vẫn cứ ly hôn với y. Miêu tiên sinh nghĩ, đây cũng là hết cách rồi, không thể trách người ta được. Y làm người rất đơn giản, mục tiêu lớn nhất đời này của y cũng chỉ là làm tốt công việc ở tiệm bánh ngọt mà thôi. Trong mắt người khác, y là một thằng đàn ông không có chí lớn, còn là một người tàn tật, đi theo y, e là không có hi vọng gì rồi. Nhưng Miêu tiên sinh cảm thấy con người ai cũng có tính cách khác nhau, với y mà nói, chỉ cần có một cuộc sống tốt đẹp là đủ, cũng không phải thằng đàn ông nào cũng phải lập chí làm Bill Gates thì mới có tiền đồ.

Nhưng về sau, y phát hiện chuyện vợ trước của y bỏ y là có nguyên nhân khác. Phụ nữ rất nhạy cảm, họ sẽ cảm nhận được ai thật lòng với mình, dù khi ấy Miêu tiên sinh luôn thấy mình rất thật lòng. Kết hôn hai năm, số lần hai người họ làm tình có thể dùng ngón tay trên hai bàn tay để đếm, khụ khụ…Đến ngay cả Miêu tiên sinh cũng cảm thấy như vậy có hơi ít. Ban đầu, y cứ cho là mình lãnh đạm trong chuyện đó, nhưng trong một dịp tình cờ, y mới phát hiện, nha…Thì ra là tính hướng không thích hợp.

Miêu tiên sinh cảm thấy thật có lỗi với vợ trước, hơn nữa, y là một người cổ hủ, sau vài lần tản bộ trong giới đồng chí, y quyết định không lăn lộn nữa. Cứ phó thác cho duyên phận đi, y nghĩ.

Nhưng, lúc duyên phận tới, Miêu tiên sinh đã gặp phải một phiền não mà hầu như bất kỳ người nào trong giới đồng chí cũng đều gặp phải – Nếu đối phương không thích nam giới, vậy thì phải tính saođây?

Suốt một tháng, y vẫn còn buồn bực cho xúc động hôm ở dưới chân núi của mình, y cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện rồi. Tiểu Trương còn nhỏ như vậy, đến giờ mà ngay cả bàn tay con gái còn chưa nắm được, sao cậu có thể lập tức…Miêu tiên sinh thở dài, lăn lộn trên giường.

Đột nhiên, y cảm thấy tai mình nhột nhột. Tiểu Trương nhét máy trợ thính vào tai y, còn sờ sờ, bật công tắc lên.

“Miêu tiên sinh, anh không ngủ được à?” Trong bóng đêm, Tiểu Trương ở sau lưng y, hỏi khẽ.

“Ừ…Khụ, khụ!”

Đối tượng khiến y mất ngủ bỗng quan tâm y, hỏi y có ngủ được hay không, đúng thật là một cảm giác kỳ lạ.

Tiểu Trương: “Tôi nói chuyện với anh chút nha!”

Miêu tiên sinh thầm vuốt ngực, Tiểu Trương luôn rất hiểu chuyện, mấy cậu nhóc ở trạc tuổi này, còn có ai đáng yêu hơn cậu?

“Ừm!” Miêu tiên sinh dịu dàng nói: “Tôi làm ồn tới cậu, sao?”

Tiểu Trương: “…”

Miêu tiên sinh: “?”

Tiểu Trương: “Miêu tiên sinh, lúc anh hôn tôi, anh có cảm thấy ghê tởm không?”

Miêu tiên sinh: “Khụ, khụ!…Cái gì?”

Tiểu Trương: “…”

Tiểu Trương lại chui vào trong chăn.

Miêu tiên sinh không ngờ là Tiểu Trương lại hỏi chuyện này, trong một tháng qua, y đều cố vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Y xoa mặt, cố làm cho mình thật bĩnh tĩnh, sau đó quay qua nhìn Tiểu Trương, nói một câu không mấy rõ ràng: “Sao, cậu lại nghĩ, là ghê tởm?”

Tiểu Trương, “Ừ thì…” Cậu chui chui trong chăn một hồi, mới nói tiếp: “Thì là, không phải anh từng nói, nam mà thích nam, là biến thái hay sao?”

Miêu tiên sinh chợt nhớ tới cái lần mình buột miệng nói ra câu ấy, y chán nản, cảm thán một tiếng, nói đỡ: “Thích…thích thì, không biến thái!”

Tiểu Trương, “Ừm!”

Miêu tiên sinh đợi một hồi, nhưng không thấy Tiểu Trương có động tĩnh gì. Y nghĩ là Tiểu Trương ngủ rồi, định tháo máy trợ thính xuống, thì Tiểu Trương lại nhúc nhích. Cậu kéo chăn, lộ cái mặt ra ngoài, theo ánh trăng, Miêu tiên sinh thấy cậu mím môi, giống như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.

“Miêu tiên sinh, vậy anh còn có thể,” Tiểu Trương ngập ngừng, hít vào một hơi như cố lấy dũng khí, “Còn có thể hôn tôi không?”

Miêu tiên sinh mở to hai mắt, diễn cảm có chút buồn cười. Sau đó, y mới chợt nhận ra là đang xảy ra chuyện gì, đây là, cậu nhóc ấy tỏ tình sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio