Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

chương 22: tại sao phải đi học?.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chào buổi sáng Shinobu, xem ra mày đã làm tốt nhiệm vụ cuối tao giao nhỉ?"

"Gugu !"

Shinobu lao vào lòng cậu, nó không còn là chú cún nữa, thay vào đó là thân hình to lớn khiến cậu xém nữa bị nó đè.

"Đủ rồi, tránh ra." Nghe lời cậu, nó nhảy ra khỏi người và đứng kế bên cậu. Cậu xoay người về phía cha mẹ mình.

"Lâu không gập, thưa cha, thưa m-"

"Con trai của taaa"

Chưa nói dứt câu, mẹ cậu chạy đến ôm cậu vào lòng và bật khóc, để Himi lại cho cha cậu, người cũng đang khóc khi cuối cùng con mình cũng dậy.

(Chật quá..)

"Đ-Đau.." cậu nói.

"Ah, ta xin nhỗi hic.. Vì cuối cùng con cũng tỉnh lại.. Không biết con bé sẽ vui đến thế nào" Mẹ cậu vừa khóc vừa nói như một đứa con nít, có lẽ Hibi còn bé đã thừa hưởng đặc điểm đó từ người mẹ này.

(Con bé hôn môi mình lần, hôn má lần trong năm..)

Cậu có ý thức về những thứ cô bé nói, cũng như cô bé đã làm khi ở cạnh cậu. Cậu cũng chả quan tâm ai sẽ là nụ hôn đầu mình cả, hay vào đó người quan tâm lại là Houka, cô gái rất tức tưởi thì lần đầu cậu nói rằng Hibi đã hôn môi cậu lúc bất tỉnh.

Cậu xem xét lại cơ thể mình, tất cả cơ quan điều trở nên rắn hơn khi cậu tỉnh giấc, tóc cậu không dài đi vì Hibi luôn cắt nó. Đảo mắt đi xung quanh, khu vườn vẫn không thay đổi từ hồi đó đến giờ, nhưng có một sự hiện diện khiến cậu chú ý.

"Mẹ, nhóc đó là?" Cậu nói trong khi đưa mắt về cha mình, à không, Himi, người mà cha cậu đang giữ trên tay.

"Em gái con đấy. Chúng ta đã có thêm một thành viên từ lúc con bất tỉnh."

Nghe mẹ cậu nói xong, cậu đứng dậy vận động cơ thể mình một lúc rồi tiến tới chỗ cô bé. Cô bé và cậu chạm mắt nhau.

"u..u..uoaa.. đáng sợ quá.."

Và thế là cô bé bật khóc. Cô bé khi thấy cậu ngủ trong rất là dễ thương, nhưng khi đối mặt nhau, có cảm giác đáng sợ khi cô bé nhìn mặt cậu, đó là khuôn mặt vô cảm, nhưng đối với cô bé thì đó là khuôn mặt đáng sợ.

Cậu bối rối khi thấy những chuyện xảy ra, nó như lần đầu cậu gập Hibi, gương mặt cậu đáng sợ với trẻ em đến vậy sao?

"Ah.. anh xin lỗi."

Cậu xoa đầu cô bé kèm với một nụ cười.

"?" Cô bé đã ngưng khóc và nhìn cậu cười.

"Hông đáng sợ chút nào! Papa thả con ra!"

Cô bé vung vẫy kêu cha mình thả ra, cha cậu đành thả cô bé ra. Khi thả ra xong, cô bé chạy đến ôm lấy người cậu.

"Onii-chan hổng đáng sợ chút nào, đúng như lời onee-sama nói, cỗng em đi~!" Cậu gãi đầu một lúc biểu hiện bối rồi cỗng cô bé trên tay. Cậu chỉ cao hơn cô bé đâu đó từ cm đến cm, khi cậu cỗng cô bé, điều người khác thấy vào là sự dễ thương.

----------------------------

"Cha muốn con vào trường học sao?"

"Đúng, con cũng có thể gây bất ngờ cho Hibi. Cô bé từ lúc đó đến giờ không còn cười nhiều như trước nữa."

"Nhưng con không cần học cũng được." (Mình muốn giết bọn chúng càng sớm càng tốt..)

"Không được! Cho dù con là thiên tài đi chăng nữa, ta vẫn muốn con đi học!"

"..Vâng."

Cậu định dành thời gian này để tìm kiếm thông tin về bọn chúng, nhưng có vẻ sẽ mất khá lâu khi phải đi học.

"Ý cha là sao khi nói cha nói đã cho con nhập học rồi?"

"Đúng, ta sợ bỗng một ngày nào đó con sẽ trở lại nên đã chuẩn bị trước. Bây giờ con chỉ cần đến đó và học thôi. Ta sẽ cho người chở con đi, mau thay đồ đi."

Trường học, nơi mà Hibi đang học mang tên Musirion, một ngôi trường đào tạo các pháp sư và các kiếm sư. Hiện tại trong một căn phòng mang tên Hội Học Sinh/, nơi mà những học sinh là những người nắm quyền lực, những kẻ mạnh có ý thức, Hibi, hiện đang là hội phó của Hội học sinh. Ngôi trường phân định rất ra lẽ, học phép thuật,kiếm thuật thì ra học phép thuật, kiếm thuật; học để bổ sung kiến thức thì ra học để bổ sung kiến thức.

"Mọi người đã hiểu chưa?" Hội trưởng?

"Rõ." Tất cả mọi người trong phòng.

"Vậy tới đây kết thúc, giải tán." Hội trưởng?

Trong cái phòng này, gồm nam và nữ, trong đó nữ là trưởng hội học sinh, cùng khối với Hibi.

"Này Hibi-chan, cậu rảnh không? Trưa rảnh thì đi ăn với mình nhé?"

"Thứ lỗi nhưng mình bận, và làm ơn đừng gọi tên mình như chúng ta thân thuộc đến thế."

"Ah, xin lỗi. Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà."

"Bạn cũng lớp là được gọi tên nhau à? tôi không biết đấy." Nói xong, Hibi bước đi về lớp mình

Một chàng trai với mái tóc vàng, khi cả hội điều thảo luận xong và chuẩn bị lớp, cậu đã rủ Hibi nhưng bị đá.

Trong lớp, mọi điều vào chỗ ngồi trước khi bắt đầu học. Giờ học là h đến h nghỉ, thời gian còn lại là đi đến club hoặc về thẳng nhà.

Hibi hôm nay đến rất sớm để thảo luận về các vấn đề của hội học sinh. Cô đang ngồi ở kế bên cửa sổ, phía bên kia là Yujin và Yuji đang đứng nói chuyện với cô bé.

"Giáo viên chủ nhiệm đến kìa tụi bây!"

Nghe thấy ai đó nói, mọi người bắt đầu trở về chỗ ngồi của mình một cách đoàng hoàng. Riêng Hibi thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt buồn bã, lần nào cô bé cũng như thế, như đang trông đợi một thứ gì đó xa xôi. Giáo viên có bước vào thì cô bé cũng không quan tâm..

"E hèm.. được rồi, cô có một thông báo muốn nói với các em. Các em biết chỗ dư đó chứ? Hôm nay chúng ta sẽ có học sinh ngồi."

Nghe thấy những lời cô nói, Hibi đứng bật dậy đập bàn trong tư thế phẫn, xung quanh bắt đầu trở nên lạnh hơn khiến ai cũng thấy đáng sợ.

"Đây là chỗ của Onii-sama tôi! Không ai có quyền được ngồi cả!" cô bé hét lên.

"Bình tĩnh nào em Hibi. Nào vào đây đi cậu bé." Cô giáo viên nói giọng ra ngoài, như thể có ai đang chờ đợi ở đó vậy.

Một cậu bé với mái tóc trắng, đôi mắt gồm màu, da trắng như bạch bước vào khiến Hibi, Yujin và Yuji sửng sốt. đứng bật dậy khỏi ghế.

"Tôi là Owari Ougi. Mong giúp đỡ." ( phải nói thế không nhỉ?). Cậu nói với một khuôn mặt vô cảm, lời nói lạnh như băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio