Như các độc giả mong muốn, Hibi sẽ không die.
----------------------------------------------------------------------------
"Đó có phải là sự thật?"
"Đúng thưa ngài! Khi tôi định tiến tới để giải quyết tên còn sống cuối cùng thì tôi phát hiện, ở con hẻm đó, vô số xác chết nằm rải rác khắp nơi! Quan trọng hơn là chúng như bị đâm bởi hàng nghìn cây kiếm vậy!"
"Thật kinh ngạc.. mà vậy cũng tốt. Người chết thì sẽ không thể mở miệng được."
"Ngài không muốn điều tra xem kẻ đã tàn sát cả khu đó là ai sao?"
"Chắc chỉ là vài ba tên mạo hiểm gia hạng cao thôi. Lo lắng làm gì?"
"Vâng."
----------------------------------------------------------
Cậu quyết định trở về trường, lúc đó đã là buổi chiều giờ , tất cả học sinh điều không còn học nữa mà thay vào đó là đi về.
"Ougi?"
Khi cậu đang đứng đợi em mình, một giọng nói phát ra từ phía sau cậu.
"?"
"Tại sao cậu lại không vào học mà bỏ đi thế kia?" người đang hỏi cậu là Yujin, phía sau cô là Yuji đang e ngại nhìn cậu.
"... Không hứng thú?"
"Cậu thật là!? Nghĩ mình là ai hay sao mà nói không có hứng là không đi học chứ? Hibi rất buồn đấy."
"Thế, Hibi đâu rồi?" cậu hỏi.
"Hibi đang ở hội học sinh ấy."
"Hội học sinh?"
"Đừng nói cậu không biết nhé!"
"ừm.."
"Haiz.. Được rồi, để chúng tớ dẫn cậu đến chỗ Hibi cho, đi theo tớ." Cô thở dài rồi nói với cậu, sau đó bước đi ngược lại về phía trường.
"..."
----------------------------------------------------------
"Hiểu chứ? Chúng ta cần giải quyết tất cả những vấn đề đó."
Hiện tại trong phòng hội học sinh, có tổng cộng người, ít hơn mọi lần người, người đó chính là tên bị đốt cháy tả tơi khi đấu với cậu.
Crock Crock (tiếng gõ cửa)
"Cậu ra mở đi Hibi-chan." hội trưởng.
"Vâng."
Hibi, người không vì anh mình bơ mà buồn mãi, hay vào đó cô đang nghĩ tối nay có nên chạy qua phòng anh mình ngủ không và cười thầm, hiện cô đang từ mở cánh cửa bên cánh cửa.
"Ah, Hibi đây rồi!"
"Yujin? Cậu có việc gì đến đây à?"
"À không, thật chất là người này."
Nói xong, Yujin tránh sang một bên để Hibi có thể thấy cậu, cậu đang mãi nhìn khắp xung quanh nơi mà mình đi ngang nên không để ý.
"Nii-sama?" cô bé gọi cậu.
"Huh?"
"Tại sao anh lại không vào học thế?"
"Bận một số thứ."
"Ah, thì ra thế, làm em cứ mãi lo lắng."
Cô bé đưa một tay lên ngực mình cười mỉm.
"Ai đấy Hibi-chan?" Hội trưởng gọi cô.
"Ah, là anh trai mình ~!" Cô quay sang trả lời với khuôn mặt vui vẻ, khi thấy cậu, cô bé hội trưởng cau mày.
"Ra là cậu à! Cậu đến đây có việc gì?"
"Về thôi, hết hứng thú rồi."
Cậu bơ luôn cô gái hội trưởng và quay trở về, nhưng đi được vài bước, cậu bị ai đó nắm lại khiến cậu quay người lại.
"Cậu dám bơ tôi sao!? lần rồi đấy!? Cậu nghĩ có quá đáng không khi bơ một thiếu nữ!?"
(Thiếu nữ à..) cậu nhìn xuống bờ ngực phẳng lì của cô bé rồi nghĩ.
"Vậy, có việc gì?" cậu hỏi.
"Vì lời nói của tôi lúc mà thành viên của tôi thách đấu với cậu, nên tôi không thể cho cậu ta vào hội học sinh nữa! Tại vì cậu thắng, tôi muốn cậu chịu trách nhiệm!"
"Hả?"
Cậu vô tình hốt lên một từ và nhíu mày khó chịu. Tại sao cậu lại phải chịu trách nhiệm thay cho hắn chứ? Kẻ nào làm thì kẻ đó chịu thôi? Liên quan gì đến cậu?
"Trách nhiệm?" cậu hỏi.
"Đúng! Cậu sẽ thay thế cho cậu ta làm thành viên của hội học sinh!"
Cậu đứng bất động vài giây vì lý do đó, sau đó
"Nhảm nhí."
Cậu với khuôn mặt vô cảm nghoảnh mặt bước đi, bỏ lại cô gái với cái ý tưởng đó rồi rời đi. Đi được vài bước chân, bỗng có một thứ khiến cậu khó chịu tiếp theo nhưng cậu chẳng quay đầu lại để nhìn.
"Nghe tiếng gọi của ta, cuốn trôi kẻ thù! Thủy Triều!"
Một lượng nước không quá to để được gọi là 'thủy triều' lao đến chỗ cậu, nhưng cậu vẫn đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Thôi chết! Mình vô thức tức giận quá mới sử dụng phép thuật. Hắn không định né sao!? Hay hắn không biết!?" Cô hốt lên.
Khi lượng nước chỉ còn cách cậu khoảng cm, nó bị chặn lại bởi một thứ gì đó vô hình khiến nó không thể chạm lấy cậu, sau đó nó biến mất. Cậu quay người về phía các cô gái đang bất ngờ, những chàng trai lúc đầu ở trong phòng cũng đi ra và chứng kiến cảnh đó.
"Vậy, đó là cách làm của hội học sinh sao? Tốt hơn nên dẹp luôn cái thứ đó đi."
Mắt cậu lạnh lùng nhìn họ, giọng nói của cậu thì lạnh như băng, nó không quá lớn nhưng đủ để họ có thể nghe, cô gái hội trưởng đó ngồi khụy xuống dãy hành lang, nhưng cậu chả quan tâm mà bước đi.
"Uoaaa huhuhu..tê-tên.. khốn..chết..đi!..hic"
(Mình buồn ngủ quá đi mất. Có lẽ mình phải nhờ cha mua cho một thanh kiếm rồi.) cậu ngáp dài khi đi ngang các dãy phòng bên dưới, vì hội học sinh nằm ở trên, nó mất khá dài khi đi lên đi xuống.
Đúng lúc đó, một cô bé không mặc đồng phục của trường này, thay vào đó là một cái đầm dài với mái tóc bạch kim đi đến và đi qua cậu.
"Ma Vương cuối cùng cũng tỉnh giấc. Một sự khởi đầu mới được dẫn dắt bởi sự Thống Trị. Liệu ngươi là hiền nhân? hay ngươi là ác thần?."
Lời cô nói khiến cậu bất ngờ và quay về phía sau nhìn cô. Lúc đó, cô đã một khoảng cách khá xa.
(Một cảm giác ớn lạnh chạy ngang cơ thể mình? Lần đầu tiên mình cảm thấy như thế?)
Tuy cậu trở ra một mình, nhưng cậu đã đứng đợi em gái mình và cô gái kia ở ngoài cổng.
"Ah, Onii-sama vẫn còn ở đây sao?"Cuối cùng sau một lúc chờ đợi, cả cùng bước ra, nhìn thấy cậu đang dựa người vào tường trông có vẻ mệt mỏi.
"Xong rồi à? cô ta có sao không?"
"À, Yumi hả? Cô ấy khóc suốt, nhưng tạm thời thì cô ấy đã nín rồi, cô ấy còn lăng mạ anh rất nhiều đó!"
Nghe những từ cuối, cậu thở dài.
"Mà này, thứ gì đã chặn phép thuật của cô ấy vậy?" Yujin tò mò hỏi.
"Một phép thuật nào đó mà lớn lên các cô sẽ có dịp học, còn giờ thì không có khả năng đó đâu. Về thôi."
"Ý cậu là sao khi không có khả năng hả!?" Yujin hét lên nhưng khi nhìn lại, Hibi đang trong vòng tay cậu bước đi.
"Này đợi đã!" Yujin.
"ưm.." Yuji.