Sau khi cậu rời đi, để lại một cô gái đang thản nhiên nở nụ cười trong khi uống trà, bỗng một lúc, có một cô với mái tóc tím trải dài từ đâu bước ra.
"Làm như vậy.. với.. cậu ta.. hà.. liệu.. có ổn.. không phù..?" cô nói trong thở dài.
"Một ứng cử viên Hiền Nhân, mang trong mình nhân tố Phù Thủy. Tôi nghĩ mình có hơi vô lễ, nhưng có nhiều thứ mà cậu ta làm tôi cảm thấy hiếu kỳ, kích thích nhân tố phù thủy bên trong cậu ta đôi chút cũng có sao đâu nhỉ?"
"Lại .. là.. Sách Thế.. Giới.. à.."
"Không hẳn. Sắp tới sẽ có nhiều thú vị đây."
"Nhưng nói dối cậu ta.. phù...về vụ.. không có.. Đố Kị.. có quá.. không hà..?"
"Việc đó là dựa vào cậu ta thôi, dù gì người đời cũng có câu 'đừng tin vào Phù Thủy' mà."
Cô nói trong khi nở nụ cười thỏa mãn, một nụ cười tựa như vừa có một thí nghiệm khiến cô hài lòng.
---------------------------------
Sau khi Dark Ougi trở thành loli, hắn như bản song sinh của Sages vậy, như vậy, cậu có hai hệ điều hành trong người.
"Này Dark, liệu tôi có thể sử dụng sức mạnh hình thái của cô không?"
'Đừng có mà 'cô' với ta!. Tất nhiên là có rồi, dù gì ta cũng là ngươi mà, sức mạnh hình thái của ta chắc ngươi cũng có thể sử dụng được, nhưng khá khó để kiểm soát nó lắm đấy."
Với con mắt có chút tức giận, Dark Ougi nói với cậu, từ khi hắn bị loli hóa, cậu không biết phải dùng đại từ nào để gọi hắn cả, và gọi hắn bằng Dark Ougi cũng khá phiền phức nên cậu chỉ gọi mỗi từ Dark.
"Cũng đã lúc tỉnh dậy rồi nhỉ?"
-----------------------------------
"Onii-chan đừng bỏ em mà nữa mà.."
Tỉnh dậy, có một thứ gì đó đang đè lấy tay trái cậu, cậu chợp đôi mắt mình một lúc rồi nhìn xuống, Hibi đang đè chật tay trái cậu khóc, thấy tay cậu có cử động, cô bé bất ngờ đưa mắt lên.
"Onii-chan!?"
Cô bé đẩy người về gần phía mặt cậu, đến nổi cả có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
"Mm.."
Cô bé nhắm mắt lại chờ một nụ hôn từ cậu, nhưng đời không như mơ.
"Anh biết em buồn, nhưng hôn môi thì vẫn không được."
Nói xong, cậu hôn lên trán cô bé, điều này cũng đã khiến cô bé hạnh phúc vì anh mình chủ động hôn mình rồi.
"Vậy, anh bất tỉnh bao lâu rồi?"
"Cả buổi sáng rồi ạ.. Bây giờ sắp gần giờ rồi.."
"Hả? Em không định đi học à?"
"Em lo cho anh nên đã xin nghỉ học..Em không muốn thấy anh mình rời đi mãi mãi.." Cô bé nói với khuôn mặt còn nước mắt trên má.
"Yên tâm đi, anh sẽ không bỏ em lần nào nữa đâu."
Cậu xoa đầu cô bé, cô bé nhẹ nhàng chấp nhận bản thân mình cho cậu xoa đầu. Sau một lúc, Zebel từ viên pha lê trên cổ cậu bỗng biến lại chân thể.
"Có vẻ ngài đã vất vả nhỉ, Chủ nhân. Tôi nghĩ vậy?"
Cậu nhìn cô bé đứng kế bên mình, cô đang nhìn cậu với khuôn mặt vô cảm.
"Tôi nghĩ chúng ta nên xưng hô khác hơn." cậu nói.
"Đã hiểu, vậy ngài muốn tôi xưng hô như thế nào? Chồng yêu?"
"Hả?"
Nghe thấy lời Zebel vừa nói ra, Hibi cau mày nhìn cô.
"Dù biết ngài là Đại Tinh Linh-sama nhưng xin hãy bỏ qua vụ chồng yêu dùm con!" cô bé nói với ánh mắt có pha đôi chút khó chịu trong đó.
"Gọi tên nhau không được sao? tôi nghĩ vậy?" cậu hỏi.
"Tất nhiên là không, chúng ta mối quan hệ mật thiết với nhau, thậm chí dính vào nhau cả đời, không thể lấy vài cái tên ra để gọi nhau được. Vậy.... Papa thì sao? Dù gì ngài cũng sẽ nuôi tôi suốt phần đời còn lại mà. Tôi nghĩ vậy?" cô nói với giọng mỉa mai ở đoạn cuối.
"Thôi, hãy xem tôi là anh trai cô đi." cậu thở dài trong khi nói.
"Đã hiểu thưa cha."
"..."
Có một số điều cậu nhận ra khi Zebel ở bên cạnh cậu, cô là một tinh linh nhân tạo nên không thể hấp thụ mana của bầu khí quyển như bình thường được, khi giao ước hợp đồng với cậu, cô đã hấp thụ một lượng lớn mana của cậu, mỗi lần cô xuất hiện dưới dạng cơ thể là cậu sẽ mất đi một lượng mana nhất định để cô duy trì cơ thể của mình, tuy nhiên cô cũng có trở nên mệt mỏi khi ở trạng thái đó quá lâu nên lúc cô trở nên mệt mỏi, cô sẽ trở lại vào Tinh thể Pyroxene để nghỉ ngơi, phục hồi sức mạnh.
(Tinh thể Pyroxene : Tinh thể để chứa Zebel trong đó, nó không phải tự có mà do có người đưa cho cô, các chap sau sẽ rõ.)
(Zebel thường kết thúc câu với "tôi nghĩ vậy" "tôi giả sử" "có lẽ vậy.")
----------------------------
Cậu đi xuống ăn trưa cùng cha mẹ mình, khi thấy cậu đã ổn lại, họ có vẻ rất hạnh phúc, nhưng nhìn thấy người theo sau cậu, Zebel, gương mặt họ trở nên hoảng sợ.
"Đại Tinh Linh-sama!?"
Vì một lý do nào đó, họ có thể nhận biết được đâu là Tinh linh, đâu là con người. Lý do đó là do Tinh Linh luôn tỏa ra một khí chất khác người, một lượng khí tinh khiết. Thấy Zebel, họ nhanh chóng quỳ chân xuống để thể hiện sự kính trọng.
"Tại sao người vĩ đại như Đại Tinh Linh lại ở đây?"
Cha cậu nói với chất giọng có đôi chút run rẩy làm cậu khó hiểu, bộ Đại Tinh Linh có gì đó khác bọt lắm sao? là những gì cậu nghĩ.
"Hm.. Xem ra ngươi cũng khá tốt đấy con người. Ta quả thật là Đại Tinh Linh, hiện giờ đang giao ước với người này."
Cô nói trong khi chỉa tay về phía cậu.
"C-Cái gì? Ngài giao ước với con chúng tôi!? Quả thật là một diễm phúc không nói thành lời!" cha cậu nói.
Sau một lúc, cuối cùng cũng đã tới giờ ăn, mọi người đều ngồi chuẩn bị thức ăn, hiện giờ đã mất đi người là Yujin và Yuji hiện đang đi học, thay vào đó là Himi và Zebel. Zebel thật sự không cần thức ăn, nhưng ăn cũng là một thú vui tao nhã của cô hoặc các Tinh linh.
"Ougi, ta muốn hỏi về mái tóc của con.." Cha cậu nói.
"Mái tóc con?"
"Onii-sama không nhận ra hm? Mái tóc của anh vừa có màu đen vừa có màu trắng đó." cô giải thích cho cậu khi thấy cậu có vẻ không hiểu.
"À nó à.. Không có gì đâu ạ."
Vì cậu chấp nhận Dark Ougi, nên cả hai đã hòa làm cùng nhau, chia sẽ cho nhau sức mạnh, mái tóc cậu cũng đã thay đổi nhờ vào sự hòa hợp đó, quyền lợi khi cậu hòa làm với Dark Ougi là vì sức mạnh hình thái của hắn(cô) ta, và vì sự đồng cảm với hắn(cô). Mục đích của hắn là trả thù cho cha mẹ mình, mục đích bây giờ của cậu cũng vậy.