Căn hộ được biết đến với tên “studio”
Và từ bây giờ được gọi là “hiện trường số năm”
Ngày tháng
Mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước đây được nữa.
Với bóng ma ám ảnh ấy, họ rút vào phòng ngủ tập thể trong khi chờ đội của Chang và Krepp đến tìm dấu vết trong căn hộ. Sau khi nhanh chóng được báo cáo, thanh tra Roche đã trao đổi với Goran từ gần một tiếng đồng hồ nay.
Stern nằm trên chiếc giường gấp, tay kê sau đầu, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Nom anh như một gã cao bồi. Các nếp là thẳng thớm trên bộ comlê của anh không hề hấn gì sau những giờ căng thẳng vừa qua, thậm chí anh cũng không cảm thấy cần phải nới lỏng nút thắt càvạt. Boris đang nằm nghiêng, nhưng rõ ràng là anh chàng không ngủ. Chân trái của anh bồn chồn gõ nhịp trên tấm vải phủ giường. Rosa thì đang cố gọi điện thoại cho ai đó, nhưng không bắt được sóng.
Mila lần lượt quan sát đồng đội của mình, trước khi nhìn xuống màn hình máy tính xách tay đặt trên đầu gối. Cô đã yêu cầu gửi các tấm ảnh chụp trong buổi hội chợ mà Sabine bị bắt cóc. Chúng đều đã được xem xét, nhưng cô muốn quan sát lần nữa, dưới ánh sáng của giả thiết mà cô đã trình bày với Goran, trong đó kẻ bắt cóc nhiều khả năng là một phụ nữ.
- Tôi rất muốn biết làm thế quái nào gã đã mang được thi thể của Caroline đến tận đây... - Stern buột miệng thốt ra câu hỏi đang ám ảnh tất cả bọn họ.
- Phải, tôi cũng muốn biết điều đó. - Rosa đồng tình.
Tòa nhà gần như trống rỗng và các hệ thống an ninh đã bị tháo gỡ, nhưng lối duy nhất vào căn hộ là cánh cửa chính, và nó đã được bọc thép.
- Hắn đã đi qua cửa chính. - Boris nói vỏn vẹn có thế sau khi thoát ra khỏi tình trạng uể oải giả tạo của mình.
Nhưng có một điều khiến họ tức tối hơn hẳn những thứ khác. Lần này thông điệp mà Albert muốn gửi đến là gì? Tại sao gã lại quyết định phủ một bóng ma nặng nề đến thế lên vai những người truy lùng gã?
- Theo tôi, gã chỉ muốn làm chúng ta chậm bước. - Rosa nói. - Chúng ta đã đến quá gần, nên gã đã xáo trộn các lá bài thêm lần nữa.
- Không, Albert không làm điều gì một cách ngẫu nhiên. - Mila xen vào. - Gã đã dạy chúng ta rằng tất cả mọi điều gã làm đều có căn nguyên của nó.
Sarah Rosa liếc xéo cô.
- Vậy thì sao? Ý cô là thế nào? Một trong số chúng ta là một con quỷ à?
- Đó không phải là điều cô ấy muốn nói. - Stern đáp. - Mila chỉ nói là nguyên do của chuyện này phải gắn liền với kế hoạch của Albert: nó là một phần của trò chơi mà gã đã buộc chúng ta chơi cùng ngay từ khi bắt đầu… Nguyên nhân có thể gắn với chỗ này, với công năng của nó trong quá khứ.
- Nó có thể liên quan tới một vụ án cũ. - Mila nói thêm khi nhận thấy giả thiết đưa ra không được hiểu đúng.
Trước khi cuộc nói chuyện tiếp diễn thì Goran đã bước vào, khép cửa lại sau lưng.
- Tôi cần tập trung sự chú ý của mọi người.
Giọng điệu của ông có vẻ khẩn cấp. Mila rời mắt khỏi màn hình. Tất cả đều nhìn về phía nhà tội phạm học.
- Theo lý thuyết, chúng ta vẫn còn đang phụ trách cuộc điều tra này, nhưng tình hình đang phức tạp lên.
- Nghĩa là sao? - Boris thốt lên.
- Các bạn sẽ hiểu ra sớm thôi, nhưng từ bây giờ tôi yêu cầu mọi người giữ bình tĩnh. Tôi sẽ giải thích sau...
- Sau cái gì chứ?
Goran chưa kịp đáp thì cánh cửa đã bật mở.
Thanh tra Roche bước vào phòng. Tháp tùng ông ta là một người đàn ông vạm vỡ, tuổi trạc năm mươi, áo vét nhàu nhĩ, chiếc càvạt quá mỏng manh so với cái cổ đồ sộ. Trên môi ông ta là một điếu xì gà không cháy.
- Bình tĩnh ngồi xuống nào. - Thanh tra Roche nói, mặc dù chưa ai kịp đứng lên chào. Ông cố nặn ra một nụ cười đáng lẽ mang tính trấn an nhưng lại chỉ càng gây thêm lo lắng.
- Các bạn, tình hình đang rất phức tạp, nhưng chúng ta sẽ tháo gỡ được nó. Tôi sẽ không để cho một gã điên gieo rắc sự nghi ngờ vào nhóm điều tra của tôi! - Ông nói và nhấn khá mạnh ở hai chữ cuối cùng, như thường lệ. - Chính vì lẽ đó mà tôi đã dùng một biện pháp đề phòng, vì lợi ích của mọi người, và đưa thêm một người vào cuộc cùng các bạn. - Ông thông báo mà không hề giới thiệu người đang đứng bên cạnh. - Hãy hiểu cho tôi, vì những lý do hiển nhiên tôi đã định rút mọi người ra khỏi vụ này. Tình hình không còn gì rối rắm hơn: chúng ta không tài nào tìm ra được Albert, trong khi gã mò được đến tận đây! Vậy nên, theo sự nhất trí của giáo sư Gavila, tôi đã giao phó cho đại úy Mosca đây trách nhiệm hỗ trợ các bạn cho đến khi cuộc điều tra kết thúc.
Không ai nói gì, dù họ thừa hiểu sự “hỗ trợ” mà họ nhận được ở đây là gì. Mosca sẽ nắm quyền kiểm soát và chỉ để cho họ một lựa chọn duy nhất: hoặc theo phe ông ta và cố vớt vát phần nào sự tin tưởng, hoặc là biến đi.
Terence Mosca là người khá nổi danh trong ngành cảnh sát. Ông ta được biết đến sau một chiến dịch nằm vùng trong một ổ buôn ma túy kéo dài sáu năm. Bảng thành tích của ông ta có hàng trăm cuộc bắt bớ và nhiều chiến dịch nằm vùng khác. Tuy nhiên, ông ta chưa bao giờ phụ trách các vụ giết người hàng loạt, hay các tội ác bệnh hoạn khác.
Roche đã nhờ đến Terence Mosca chỉ vì một lý do duy nhất: nhiều năm trước đây, Mosca đã tranh giành chiếc ghế chánh thanh tra với ông. Căn cứ vào diễn biến tình hình, ông thấy đây là cơ hội để ép đối thủ hứng lấy phần nào gánh nặng của một thất bại đã khá rõ rệt. Một quyết định liều lĩnh, cho thấy ông cảm nhận được tình thế cấp bách, của mình đến mức nào: nếu như Terence Mosca phá được vụ Albert này, thanh tra Roche sẽ phải nhường cho ông ta thâu tóm quyền lực.
Trước khi lên tiếng, ngài đại úy tiến lên một bước như thể muốn gạt Roche qua một bên và chứng tỏ sự chủ động của mình.
- Phía bệnh học và cảnh sát khoa học vẫn chưa tìm được điều gì có ý nghĩa. Điều duy nhất mà ta biết là để vào được trong căn hộ này, thủ phạm phải mở được cánh cửa bọc thép kia.
Khi mở cửa lúc quay trở về studio, Boris không nhận thấy dấu vết phá hoại nào.
- Gã đã cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết: gã không muốn làm hỏng sự ngạc nhiên của mọi người.
Mosca tiếp tục nhay nhay điếu xì gà trong lúc dò xét mọi người, hai tay vẫn đút túi. Xem vẻ ông đại úy này không phải là một người sẵn sàng tính sổ ai, nhưng ông ta vẫn tạo ra được ấn tượng đó.
- Tôi đã cử nhiều cảnh sát viên đi điều tra quanh vùng với hy vọng tìm được một nhân chứng. Biết đâu chúng ta sẽ thu được một số đăng ký xe... Còn về động cơ thúc đẩy đối tượng đem cái xác đến đây, chúng ta buộc phải tự nghĩ ra. Nếu các anh chị nghĩ được điều gì thì đừng ngần ngại. Hiện tại tôi chỉ nói được có thế thôi.
Terence Mosca quay gót, và không để cho ai kịp phản ứng hay đối đáp gì, ông ta đi thẳng ra hiện trường.
Thanh tra Roche không nhúc nhích.
- Các bạn không còn nhiều thời gian. Cần phải tìm ra được một suy đoán, thật nhanh.
Rồi đến lượt mình ông cũng rời phòng. Goran đóng cửa lại, những người khác vây quanh ông.
- Tin sốt dẻo này là thế nào đây? - Boris hỏi đầy nghi hoặc.
- Tại sao chúng ta cần phải có một con chó giữ nhà ngay lúc này? - Rosa hùa theo.
- Bình tĩnh nào, mọi người không hiểu rồi. - Goran nói. - Đại úy Mosca là người thích hợp nhất tại thời điểm này. Chính tôi là người đề nghị sự can thiệp của ông ta.
Mọi người không tin nổi ở tai mình.
- Tôi biết tất cả đang nghĩ gì, nhưng với cách này, tôi đã cho thanh tra Roche một lối thoát và giữ lại được vai trò của chúng ta trong cuộc điều tra.
- Chính thức ra thì chúng ta vẫn còn đang tham gia, nhưng ai cũng biết là Terence Mosca thích đơn thương độc mã. - Stern nhận xét.
- Vì thế mà tôi đã tiến cử Mosca: do đã biết rõ ông ta, chúng ta sẽ không bị ngáng trở, ông ta sẽ không thể biết những gì chúng ta làm. Chúng ta chỉ cho ông ta biết những điều cần biết, thế thôi.
Đây có vẻ là một giải pháp tối ưu, nhưng nó không loại bỏ được mối nghi ngờ đang đè nặng trên mỗi người.
- Mọi người sẽ dồn mắt vào chúng ta. - Stern vừa lắc đầu vừa nói, vẻ khó chịu.
- Còn ta, ta sẽ để cho Mosca tiếp tục tìm kiếm Albert trong lúc ta tập trung vào nạn nhân số sáu...
Một chiến thuật hay, có vẻ như vậy: nếu họ tìm ra cô bé còn sống, họ sẽ xua tan sự nghi ngờ vây quanh mình.
- Tôi cho rằng Albert đã đặt thi thể của Caroline tại đây để chơi xỏ chúng ta. Bởi lẽ, dù chưa có gì chống lại chúng ta, mối nghi ngờ nhắm vào chúng ta vẫn tồn tại.
Mặc cho ông tìm mọi cách để giữ vẻ bình tĩnh, Goran vẫn thừa biết những nhận định của ông sẽ không đủ để xoa dịu tình hình: kể từ lúc thi thể thứ năm được phát hiện, từng người trong số họ đã bắt đầu nhìn người kia bằng con mắt khác. Họ biết nhau đã lâu, nhưng không ai có thể loại trừ việc mỗi người trong số họ đều đang che giấu một bí mật nào đó. Đây chính là mục đích thực sự của Albert: gây chia rẽ nội bộ. Nhà tội phạm học tự hỏi còn bao lâu trước khi hạt giống nghi ngờ nảy mầm trong bọn họ.
- Cô bé cuối cùng không còn nhiều thời gian. - Ông nói một cách quả quyết. - Albert đã gần như hoàn thành kế hoạch của mình. Gã đang chuẩn bị cho hồi kết. Nhưng gã cần được rảnh tay, nên gã đã gạt chúng ta khỏi cuộc đua. Hiện tại ta chỉ có một cơ may duy nhất để tìm thấy gã, cơ may đó ở trong tay một cá nhân nằm ngoài mọi mối nghi ngờ, vì người này tham gia vào nhóm khi Albert đã lập kế hoạch xong.
Đột ngột nhận mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, Mila cảm thấy không thoải mái.
- Cô có thể hành động tự do hơn chúng tôi nhiều. - Stern khích lệ cô. - Nếu - Phải nghe theo linh cảm của mình, cô sẽ làm gì?
Thật ra thì Mila đã có một suy đoán, nhưng cô muốn giữ nó cho riêng mình.
- Tôi biết tại sao gã chỉ chọn các bé gái.
Họ từng đặt ra câu hỏi đó trong phòng suy tưởng, khi vụ việc chỉ mới bắt đầu. Tại sao Albert không bắt cóc các cậu bé trai? Hành vi của gã không nhằm mục đích tính dục, vì gã không xâm hại các bé gái.
“Không, gã chỉ dừng lại ở việc giết chúng”.
Vậy tại sao gã có sự lựa chọn như vậy. Mila tin là cô đã có một giả thiết.
- Các nạn nhân đều phải là nữ, do nạn nhân số sáu là nữ. Tôi gần như chắc chắn gã đã chọn cô bé này đầu tiên, chứ không phải cuối cùng như gã muốn chúng ta tin. Việc những đứa còn lại là bé gái chỉ để che đậy chi tiết này. Số sáu là đối tượng đầu tiên ám ảnh của gã. Vì sao thì ta chưa biết. Có thể số sáu có một đặc điểm nào đó nổi bật hơn những đứa khác. Chính vì thế mà gã muốn che giấu tung tích của cô bé đến cùng. Việc cho chúng ta biết một trong các cô bé vẫn còn sống vẫn chưa đủ với gã. Không, ta cần phải hoàn toàn không biết cô bé đó là ai.
- Bởi điều đó có thể cho phép ta lần ra gã. - Goran kết luận.
Nhưng phỏng đoán thú vị này chẳng giúp ích gì cho ai trong đội.
- Trừ phi... - Mila nói, dường như cô đã đoán trước suy nghĩ của mọi người. - Trừ phi vẫn luôn có một mối liên hệ giữa chúng ta và Albert.
Bây giờ thì không còn gì để mất nữa, nên Mila không ngần ngại nói với mọi người rằng cô từng bị theo dõi.
- Việc đó xảy ra hai lần. Mặc dù tôi chỉ tuyệt đối chắc chắn ở lần thứ hai. Tại nhà nghỉ, nó giống với một ảo giác hơn...
- Vậy thì sao? - Stern thắc mắc. - Chuyện đó có liên quan gì ở đây?
- Ai đó đã theo dõi tôi. Có lẽ nó đã diễn ra nhiều lần khác mà tôi không biết và không nhận ra… Nhưng vì sao? Để kiểm soát tôi à? Với mục đích gì kia chứ? Tôi không nắm giữ bất cứ thông tin gì có tầm quan trọng cốt yếu, tôi luôn là cái bánh xe thừa trong nhóm.
- Có thể để làm ta lạc lối. - Boris phỏng đoán.
- Cũng vậy cả thôi: thật ra làm gì có lối nào, trừ phi tôi đã tiến rất gần đến một phát hiện gì đó, và tôi tự nhiên trở thành quan trọng mà không hề hay biết.
- Nhưng lúc ở khu nhà nghỉ, cô chỉ vừa mới đến. - Goran nói. - Điều này phủ nhận giả thiết trên.
- Tôi chỉ còn một cách giải thích... Kẻ theo dõi tôi muốn dọa cho tôi sợ.
- Vì lẽ gì? - Sarah Rosa hỏi.
Mila phớt lờ cô ta.
- Trong cả hai lần, kẻ bám theo tôi không phải vô tình để lộ mình. Ngược lại, tôi cho rằng hắn cố tình làm thế.
- Thôi được, chúng tôi đã hiểu. - Rosa nói. - Nhưng hắn làm thế thì được gì? Chuyện này thật vô nghĩa.
Mila đột ngột quay sang Rosa, dùng chiều cao của mình để áp đảo đối phương.
- Bởi vì ngay từ đầu, tôi là người duy nhất trong số các anh chị có thể tìm ra được nạn nhân số sáu. Đừng hiểu lầm tôi, nhưng những kết quả mà tôi có được cho đến ngày hôm nay cho thấy tôi có lý. Mọi người rất giỏi trong việc chặn đứng những tên sát nhân hàng loạt. Còn tôi, tôi chuyên đi tìm người mất tích: tôi luôn tìm được và tôi biết cách để làm điều đó.
Không ai phản bác Mila. Đứng ở góc độ này, Mila là nguy cơ rõ ràng nhất đối với Albert, vì cô là người duy nhất có khả năng làm đổ bể kế hoạch của gã.
- Ta tóm tắt lại nhé: gã bắt cóc bé gái số sáu đầu tiên. Nếu tôi phát hiện ra ngay cô bé đó là ai, kế hoạch của gã sẽ sụp đổ tan tành.
- Nhưng cô đâu có tìm được. - Rosa nói. - Có lẽ cô không giỏi đến thế.
Mila phớt lờ câu nói xóc của Rosa.
- Khi tiếp cận tôi ở khoảng cách gần như vậy, tại khu nhà nghỉ, Albert có thể đã phạm một sai lầm. Chúng ta cần phải quay lại khoảnh khắc đó.
- Bằng cách nào? Đừng có nói là cô có máy quay ngược thời gian nhé!
Mila mỉm cười: dù không biết, Rosa đã ở rất gần sự thật. Vì có một cách để quay về quá khứ. Một lần nữa cô phớt lờ hơi thở nồng mùi thuốc lá của cô ta để quay sang Boris.
- Anh giỏi ở mức nào, trong việc thẩm vấn bằng phương pháp thôi miên?
- Cô thư giãn nào...
Giọng nói của Boris chỉ còn là một lời thì thầm. Mila đang nằm trên chiếc giường gấp, tay xuôi theo thân mình, hai mắt khép lại. Boris ngồi bên cạnh cô.
- Bây giờ, tôi muốn cô đếm đến một trăm.
Stern đã phủ một cái khăn lên ngọn đèn để khiến cho căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo. Rosa tách ra, ngồi trên giường mình. Goran cũng đang ngồi trong một góc và quan sát tỉ mỉ những gì đang diễn ra.
Mila chậm rãi đếm từng số. Hơi thở của cô bắt đầu đều đặn. Khi cô đếm đến một trăm, cô đã hoàn toàn thả lỏng cơ thể mình.
- Bây giờ, tôi muốn cô quan sát trong đầu. Cô sẵn sàng chưa?
Mila gật đầu.
- Cô đang ở trên một thảo nguyên. Đang là buổi sáng, mặt trời sưởi ấm khuôn mặt cô, không khí tràn ngập mùi hương hoa cỏ. Cô bước đi với đôi chân trần: cô có thể cảm nhận được mặt đất mát mẻ dưới chân mình. Tiếng suối róc rách mời gọi cô. Cô tiến đến và cúi xuống trên mặt đất mềm nhão. Cô nhúng tay xuống nước, rồi vốc một ngụm lên uống. Nước có vị rất ngon.
Hình ảnh này được lựa chọn là có lý do của nó: Boris đã đánh thức các cảm quan này để làm chủ năm giác quan của Mila. Như vậy sẽ dễ dàng hơn trong việc đưa cô quay trở lại thời điểm ở nhà nghỉ.
- Bây giờ cô đã thỏa cơn khát, tôi muốn cô làm một việc. Hãy quay lại vài ngày trước đây, vào buổi tối...
- Được. - Mila đáp.
- Đang là ban đêm, một chiếc xe hơi vừa đưa cô trở lại nhà nghỉ.
- Trời lạnh. - Cô nói ngay.
Goran có cảm giác cô đang rùng mình.
- Còn gì nữa không?
- Người cảnh sát đã đưa tôi về gật đầu chào, rồi quay xe. Tôi chỉ còn một mình tại chỗ đó.
- Chỗ đó như thế nào? Cô hãy miêu tả đi.
- Trời khá tối. Chỉ có tấm bảng đèn kêu kèn kẹt trong gió. Trước mắt tôi là những căn nhà nghỉ, nhưng không có ô cửa nào sáng đèn. Tôi là khách trọ duy nhất đêm nay. Phía sau dãy nhà là một hàng cây rất cao đang xào xạc. Mặt đất được rải sỏi.
- Tiến lên đi...
- Tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Cô gần như nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo.
- Giờ thì cô ở đâu?
- Tôi đang tiến về nhà nghỉ của mình, tôi đi ngang qua chốt gác của bảo vệ. Không có ai ở đó, nhưng ti vi đang bật. Tôi cầm trên tay một túi giấy có hai cái bánh kẹp phô mai. Đó là bữa tối của tôi. Tôi thở ra khói trong bầu không khí lạnh lẽo. Thế nên tôi tăng tốc. Nhà nghỉ của tôi là căn ở xa nhất.
- Rất tốt, tiếp tục đi.
- Tôi chỉ còn cách đó vài mét, tôi đang nghĩ ngợi rất nhiều. Có một cái lỗ trên mặt đất, tôi không nhìn thấy và bị hụt chân... Thế là tôi nghe thấy.
Bất giác Goran nghiêng người về phía chiếc giường Mila đang nằm, như thể ông có thể đến tận chỗ đó cùng cô và bảo vệ cô khỏi mối nguy mà cô đang gặp phải.
- Cô nghe thấy gì?
- Một bước chân trên lớp sỏi, phía đằng sau. Ai đó đã bắt chước các bước chân tôi. Hắn muốn tiến đến gần mà không để tôi phát hiện. Nhưng hắn đã lỡ nhịp.
- Cô đã làm gì?
- Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng tôi sợ. Tôi tiếp tục giữ nguyên tốc độ khi tiến về phía nhà nghỉ, mặc dù tôi chỉ muốn chạy. Trong lúc đó, tôi suy tính.
- Cô suy tính chuyện gì?
- Việc rút súng chỉ vô ích bởi lẽ, nếu hắn có vũ khí, hắn có thừa thời gian để khai hỏa trước. Tôi nhớ đến cái ti vi đang mở trong chòi gác, tự nhủ nhân viên bảo vệ đã bị hạ thủ. Và giờ đến lượt tôi... Tôi phát hoảng.
- Phải, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh.
- Tôi lục trong túi tìm chìa khóa, vì khả năng duy nhất là vào trong phòng... Nếu hắn để tôi làm thế.
- Cô tập trung vào cánh cửa. Nó chỉ còn cách cô vài mét, đúng không?
- Đúng. Đó là thứ duy nhất trong tầm mắt của tôi, những thứ còn lại đã biến mất.
- Nhưng bây giờ, cần phải đem chúng trở lại...
- Tôi đang cố...
- Mạch máu cô đang đập nhanh, adrenaline chảy mạnh, tất cả mọi giác quan của cô đang trong trạng thái báo động. Tôi muốn cô tả lại vị giác...
- Miệng tôi khô khốc, nhưng tôi có thể cảm thấy vị chua của nước bọt.
- Xúc giác…
- Độ lạnh của chùm chìa khóa phòng trong bàn tay phải của tôi.
- Khứu giác...
- Gió mang theo mùi rác rưởi. Ở bên phải tôi có mấy cái thùng rác. Có cả mùi lá thông, và mùi nhựa cây.
- Thị giác...
- Tôi nhìn thấy bóng mình trên đất.
- Và rồi?
- Tôi thấy cửa nhà nghỉ, nó vàng và bị tróc sơn. Tôi thấy bậc tam cấp dẫn lên đó.
Boris đã cố tình để dành giác quan cốt yếu nhất lại sau cùng, vì cảm nhận duy nhất của Mila về kẻ theo dõi mình là âm thanh.
- Thính giác...
- Tôi không nghe thấy gì, ngoại trừ tiếng những bước chân của mình.
- Lắng nghe kỹ hơn đi.
Goran nhìn thấy một nếp nhăn xuất hiện ngay giữa hai mắt Mila, do cô đang cố nhớ lại.
- Tôi nghe thấy chúng! Giờ thì tôi nghe thấy từng bước chân mình rõ mồn một!
- Tốt lắm. Nhưng tôi muốn cô tập trung hơn nữa...
Mila làm theo. Rồi cô lên tiếng:
- Cái gì vậy nhỉ?
- Tôi không biết. - Boris đáp. - Ở đó chỉ có mình cô, tôi thì không nghe thấy gì.
- Nhưng có một cái gì đó!
- Cái gì vậy?
- Tiếng động này.
- Tiếng động nào?
- Một tiếng... kim loại. Phải rồi! Một thứ bằng kim loại vừa rơi xuống đất, trên lớp sỏi!
- Cố gắng nói rõ hơn đi.
- Tôi không biết...
- Cố lên...
- Đó là... một đồng xu!
- Một đồng xu à? Cô có chắc không?
- Chắc! Một đồng tiền vàng! Hắn đã làm rơi nó, nhưng hắn không nhận ra!
Đó là một dấu vết không ngờ tới. Nếu tìm được đồng tiền, họ sẽ có được dấu vân tay và lần ra kẻ theo dõi. Với hy vọng đó là Albert.
Mila vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng miệng cô cứ nhắc đi nhắc lại:
- Một đồng xu! Một đồng xu!
Boris lại kiểm soát tình hình.
- Tốt rồi, Mila. Giờ thì, tôi sẽ đánh thức cô. Tôi muốn cô đếm đến năm, rồi tôi sẽ vỗ tay và cô mở mắt nhé. Một, hai, ba, bốn... và năm!
Mila mở mắt. Cô có vẻ bối rối và ngơ ngác. Cô cố ngồi dậy, nhưng Boris nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô cản lại.
- Chưa được đâu. - Anh nói. - Cô sẽ chóng mặt đấy.
- Có kết quả không? - Cô hỏi.
Boris mỉm cười.
- Dường như ta có một manh mối.
Mình cần phải tìm cho ra nó, cô nhủ thầm trong lúc sục tay vào lớp sỏi. Sự tín nhiệm của mình phụ thuộc vào nó... và cả cuộc sống của mình nữa.
Cô dồn mọi sự chú ý vào mặt đất, nhưng phải làm thật nhanh. Không còn nhiều thời gian nữa.
Cô chỉ phải tìm có vài mét vuông thôi. Diện tích nằm giữa cô và nhà nghỉ tối hôm đó. Cô bò trên đất, mặc kệ chiếc quần jean bị bẩn. Cô sục tay vào giữa những viên sỏi trắng, các khớp tay cô đã bắt đầu bị trầy xước vì lớp bụi bám trên chúng. Nhưng cơn đau không làm cô khó chịu, thậm chí nó còn giúp cô tập trung hơn.
Một đồng xu, cô tiếp tục nhắc lại trong đầu. Sao mình lại không nhận ra nhỉ.
Rất có thể ai đó đã tìm thấy nó. Một khách trọ, hoặc là người bảo vệ.
Cô đã đến khu nhà nghỉ trước những người khác, vì cô không thể tin một ai. Cô có cảm giác các đồng đội cũng không còn tin mình.
Mình phải làm thật nhanh!
Cô hất tung các viên sỏi, ném chúng ra sau lưng, răng cắn chặt môi. Cô đang rất cuống. Cô căm tức bản thân, và tức bực với mọi người. Cô hít thở thật mạnh nhiều lần, cố trấn át cơn kích động.
Lạ một điều là cô nhớ đến chuyện xảy ra khi cô mới rời trường cảnh sát. Cô có một tính cách khép kín và khó tiếp xúc với người khác. Người ta ghép cô vào cùng đội với một đồng nghiệp nhiều tuổi hơn, và người này không thể chịu nổi cô. Họ đã bám theo một nghi can trong các hẻm hóc của một khu phố Tàu. Hắn chạy rất nhanh, họ không thể bắt kịp hắn, nhưng đồng đội của cô cho rằng hắn đã vứt cái gì đó vào bể hàu khi chạy vòng ra đằng sau một nhà hàng. Vậy là anh ta đã bắt cô quỳ xuống trong chỗ nước tù đọng đó và lục tìm giữa những con hàu nhớp nháp. Dĩ nhiên là chẳng có gì. Có lẽ anh ta đã bắt cô làm chuyện mà tân binh nào cũng phải học qua. Từ lúc đó, cô không ăn món hàu nữa. Nhưng cô đã học được một bài học quan trọng hơn.
Và những viên sỏi nhám mà cô điên cuồng vứt qua một bên cũng là một phép thử.
Một điều gì đó để tự chứng tỏ mình vẫn còn khả năng tháo gỡ mọi chuyện. Điều đó từng là tài nghệ của cô trong một thời gian dài. Nhưng trong khi tự chúc mừng mình, một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu cô. Cũng như lần ấy, hôm nay một người khác đã chơi xỏ cô.
Chẳng có đồng tiền nào, sự thật là thế. Đó chỉ là một chiêu lừa đảo.
Ngay khi Sarah Rosa hiểu ra điều đó, cô ta ngước mắt lên và trông thấy Mila tiến đến gần mình. Bị lột mặt nạ và hoàn toàn bất lực trước nữ đồng nghiệp ít tuổi hơn mình, sự tức giận của cô rơi rụng mất và đôi mắt cô nhòa lệ.
- Gã đã bắt con gái chị, có phải thế không? Con bé chính là nạn nhân số sáu.