Con đường phía trước một màu tối om, cánh tay lạnh lẽo thô ráp kia vẫn đang nắm chặt tay Ly Thanh.
Chợt người kia dừng lại, Ly Thanh va vào vai đối phương, trong bóng tối cô chẳng nhìn thấy gì, chỉ đành dừng bước theo.
Một đốm sáng lờ mờ xuất hiện từ trong lòng bàn tay còn lại của người kia.
Ly Thanh nhìn ra người đang nắm tay mình là một người con trai, tóc tai bờm xờm, quần áo rách rưới.
Ánh sáng mỗi lúc một rõ, Ly Thanh nhận ra trong lòng bàn tay hắn là một lá bùa đang phát sáng.
Hắn cầm lá bùa rồi nắm lòng bàn tay lại, sau đó giơ nắm tay lên vẽ vào không trung một biểu tượng kỳ lạ gồm hai vòng tròn và một ngôi sao lớn bên trong, rồi hô lớn: "A Lan Kha! A Lan Kha! A Lan Kha!"
Ngay lập tức, biểu tượng phát ra ánh sáng mạnh mẽ, bức tường đá phía trước mặt hai người rung chuyển rồi biến mất.
Người kia thu nắm tay về trước mặt mình, ánh sáng từ trong lòng bàn tay hắn toả ra như một tấm khiên lớn.
Lập tức, hắn kéo Ly Thanh chạy về phía trước.
Sau khi chạy được vài bước, bức tường đá lại xuất hiện phía sau lưng hai người, ánh sáng trên tay người kia nhỏ dần, hắn hỏi Ly Thanh: "Còn đèn dầu không?"
Ly Thanh không nhiều lời liền lấy đèn dầu trong túi đưa cho hắn.
Ngay lập tức, cô phát hiện trong túi mình có ngọc thạch nhỏ màu nâu đang phát sáng.
Cô cầm lên xem xét, người kia nói: "Ta thấy ngươi rất lạ, vương gia cử ngươi đến sao?"
Ly Thanh nhìn người đứng bên cạnh mình rồi gật đầu.
Thấy Ly Thanh mân mê ngọc thạch, người kia hỏi: "Sao vậy?"
Ly Thanh đưa ngọc thạch lên trước mặt đối phương.
Hắn nhìn Ly Thanh đầy vẻ nghi hoặc, hỏi: "Ngươi không biết?"
Ly Thanh lắc đầu, người kia cũng không truy hỏi.
Hắn không trả lời thắc mắc của Ly Thanh mà chỉ hỏi: "Lương thực, có không?"
Ly Thanh gỡ túi khỏi người rồi đưa cho hắn.
Lúc này, cô bỗng nhiên có cảm giác cô đơn lạ thường, cô liền đi đến một góc rồi thu người ngồi thành hình tròn, gục đầu trên đầu gối sau đó mơ màng thiếp đi.
Trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang, mưa rơi tầm tã, Ly Thanh thấy mình nằm bất động trên đất.
Một người con trai với dáng vẻ ngờ nghệch, đang quỳ trước mặt cô, xoa má cô, nhìn cô đầy dịu dàng và nói: "Kim Yến, xin lỗi muội."
Ly Thanh cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt, đau đớn.
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng cơ thể như bị tê liệt, nhìn người trước mặt mà nước mắt cô không ngừng rơi: "Yên Thanh, định chàng làm gì?"
Người con trai trước mặt nhìn cô mỉm cười, thoáng một hơi thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, tay mân mê môi cô và nói: "Ta muốn cùng muội đi hết cuộc đời này, nhưng...không được rồi."
Nói xong, người con trai ấy đứng lên, tay cầm kiếm bước ra khỏi căn nhà tiến vào trong màn mưa đen đặc.
Mặt Ly Thanh càng lúc càng đỏ, cô cố gắng giãy giụa, không ngừng nói trong nước mắt: "Đừng đi, đừng đi mà..."
"Đừng đi, phu quân..."
"Đừng đi...."
Ly Thanh giật mình tỉnh giấc, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Cô cảm thấy cổ mình đau nhói, lúc quay đầu lại thấy người đàn ông kia đang cắn cổ mình hút máu.
Ly Thanh dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh đối phương ra, đồng thời mắt cô cũng hoa lên ngay sau đó.
Ly Thanh nheo mắt nhìn gã đàn ông như kẻ địch, nói: "Ngươi!"
Cơ thể mệt mỏi, hơi thở đứt quãng, máu tanh lởn vởn quanh mũi, Ly Thanh cảm thấy khó hiểu, cô nói: "Tại sao?"
Gã kia cười bảo: "Ngươi trước sau cũng chết, hỏi lắm làm gì?"
Nói xong, gã chỉ tay vào một cái bóng đen nằm trên đất cách đó xa xa và nói: "Thấy hắn không? Đó là sát thủ đến hành thích vương gia, bị ta rút cạn máu chết rồi."
Ly Thanh nhíu mắt, đến gần bóng đen, nhận ra đó là một cái xác, mùi hôi thối bốc lên, cô cảm thấy có chút buồn nôn liền lùi lại, nói: "Tôi không phải thích khách."
Gã kia cười: "Không phải thích khách? Vậy sao ngươi không biết ngọc thạch này dùng để làm gì?"
Ly Thanh lạnh lùng đáp: "Tôi mới đến, làm hộ vệ."
Gã kia cười: "Vương gia không bao giờ chấp nhận nữ hộ vệ."
Gã ngồi dựa vào tường đá, thông thả nói: "Ta là hộ vệ thân cận của vương gia, gọi là Lão Nhị.
Cách đây hơn nửa tháng, bọn ta bị đột kích.
Trong lúc nguy cấp, ta dụ bọn chúng vào trong này nhưng không phải kẻ nào cũng vào được đây."
Ly Thanh hỏi: "Đây là đâu?"
Gã ngồi dựa tường, cười ngờ nghệch, mắt nhìn Ly Thanh nói: "Đây là một trong những hang Chiêu Hồn của Bạch Thần."
Ly Thanh có chút mơ hồ hỏi tiếp: "Bạch Thần của Bạch Tộc?"
Gã thở dài nhìn sang ngọn đèn dầu nói: "Phải! Chủ của vùng đất Bạch Lĩnh Phong, vì giải lời nguyền mà lấy người con gái phàm trần, còn được gọi là Bạch Nương Tử.
Chớ trêu hắn lại chán ghét con người.
Hài...!Chỉ kẻ nào có một phần mảnh hồn phách của Bạch Nương Tử trong người mới có thể bước qua cánh cửa.
Tiếc là ta chỉ dụ được chín đứa."
Ly Thanh nghe đến đây càng thấy khó hiểu: "Cánh cửa nào?"
Gã nói: "Chính là cánh cửa có các thanh sắt đứng được xếp cạnh nhau.
Bất kỳ ai mang mảnh hồn của Bạch Nương Tử trong người đều có thể vào đây.
Một khi bước ra khỏi đây đều sẽ sức sống mãnh liệt hơn người thường, còn nếu không qua có thể sẽ mất mạng."
Ly Thanh nhìn Lão Nhị cảm thấy người này không giống như ban đầu cô nghĩ, liền hỏi: "Họ không phải phu thê sao?"
Lão Nhị đứng dậy đi về phía Ly Thanh, nói: "Ngươi muốn biết sao?"
Ly Thanh thoáng chần chừ rồi gật đầu.
Lão Nhị nắm lấy tay cô nói: "Bước khỏi khu vực an toàn này, sống chết phải tự thân giành lấy, nhớ đừng buông tay ta."
Dứt lời, Lão Nhị cầm một lá bùa giơ lên, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú, lá bùa liền tự bốc cháy.
Gã cầm lá bùa đang cháy vẽ thành vòng tròn rồi hô lớn lớn: "A Lan Kha! A Lan Kha! A Lan Kha!"
Vòng tròn ánh sáng mở rộng ra, Lão Nhị nắm tay Ly Thanh kéo qua vòng tròn.
Bước chân Ly Thanh nhẹ bẫng, có gì đó xốp xốp dưới chân cô lại có chút đàn hồi.
Cô bước một bước, chân lún xuống một chút lại nảy nhẹ lên, gió nhẹ thổi bay tóc cô.
Lúc này, Lão Nhị đang nắm tay cô, tay còn lại đang giơ hai ngón tay lên trước mắt, các vòng ánh sáng lập tức tỏa ra bủa vây quanh hai người.
Lão Nhị nói: "Đây là gối mây do ta tạo ra, sẽ không giữ được lâu đâu."
Ly Thanh nhận ra tóc Lão Nhị được buộc gọn từ lúc nào, mái tóc dài, mày đậm mà thanh tú, sống mũi cao, mắt nâu toát lên vẻ nghiêm nghị.
Lão Nhị kéo tay cô chạy lên thang mây, vô số hình ảnh liên tục hiện ra hai bên bậc thang, rồi mờ dần, rồi lại hiện ra.
Thông qua các hình ảnh, Ly Thanh nhìn thấy Bạch Nương Tử đi quanh Bạch Lĩnh Phong, trồng loài hoa hai sắc màu, mỗi cánh hoa nửa trắng nửa đỏ đan xen hòa quyện vào nhau.
Gần như chiều nào nàng cũng đến thư viện.
Không ít lần, nàng đứng ngoài cửa phòng làm việc của Bạch Thần, không dám bước vào cũng không rời đi.
Đợi đến khi Bạch Thần bước ra, nụ cười trên môi Bạch Nương Tử mới xuất hiện.
Nhưng đổi lại, Bạch Thần chỉ cùng nàng nói vài ba câu, đến ánh mắt nhìn nàng cũng ngày càng hời hợt.
Đêm đến, rõ ràng hai người họ ngủ chung phòng nhưng chỉ được một lúc Bạch Thần liền bước ra.
Mỗi lần bước ra, ánh sáng quanh người Bạch Thần thần lại sáng hơn lúc trước.
Ly Thanh chợt thấy một chân của mình như bị kéo lại, không thể nào bước tiếp, cô vô thức nắm lấy tay Lão Nhị chặt hơn.
Lão Nhị quay đầu lại, thấy có làn khói đen đang quấn lấy một chân Ly Thanh liền nói: "Đừng sợ, lát ta tìm ngươi."
Dứt lời, Lão Nhị buông tay Ly Thanh ra, ném một lá bùa lên không trung, hai tay hắn kết ấn, lá bùa bốc cháy.
Ly Thanh rơi nhanh xuống, dường như có một hố đen ở phía dưới đang hút cô vào, cùng lúc đó Lão Nhị ném vô số lá bùa về phía khói đen.
Một làn khói trắng lập tức xuất hiện quấn lấy người Ly Thanh, tách cô khỏi khói đen, bay khỏi khu vực đang hút cô vào.
Sau đó, làn khói trắng bao bọc cả người Ly Thanh rồi từ từ rơi xuống.
Đồng thời Ly Thanh cảm thấy khó thở vì vừa rồi bị lao nhanh xuống dưới, ý thức cô dần mơ hồ rồi thiếp đi ngủ lúc nào không hay.
Ly Thanh mở mắt, thấy người trước cô là Bạch Thần.
Cô nghe thấy ngực mình đang không ngừng vang lên tiếng tim đập, cơ thể nóng bừng, nước mắt rơi trên má.
Cô nhìn xung quanh, nhận ra mình đang đứng ở chính căn phòng mà cô đã chạy vào khi những bậc thang biến mất.
Chợt, Ly Thanh thấy mình không tự chủ mà lao tới ôm Bạch Thần, mặt vùi vào hõm vai y, người không ngừng run lên.
Ngay sau đó, cô bị đẩy mạnh, ngã văng ra ngoài cửa phòng, cả người đập vào lan can cầu thang.
Ly Thanh thấy cơ thể run rẩy, vừa chạy đi vừa khóc, mọi người nhìn theo cô nhưng không ai ngăn lại.
Cô chạy đến trước ranh giới ngăn cách Bạch Lĩnh Phong với bên ngoài rồi dừng lại.
Cô bước thêm một bước qua ranh giới, phía trước hoá thành hư không, cô đổ cả người ngã xuống, gió không ngừng thổi bên tai, ý thức trong cô mất dần.
Ly Thanh cảm thấy như mình bị bật ra khỏi cơ thể, cô lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh chỉ toàn cỏ cây.
Cách đó không xa, Bạch Nương Tử nằm trên đất, Ly Thanh tiến lại gần định lay nàng ta dậy nhưng lại phát hiện bản thân không thể chạm vào.
Một chàng tiều phu nhìn thấy Bạch Nương Tử liền lại gần.
Ngây ngẩn trước sắc đẹp của nàng, anh ta ngồi ngắm đến lúc trời sắp hoàng hôn mới sực tỉnh, sau đó cõng nàng về nhà.
Ly Thanh nhìn thấy các mảnh ánh sáng như những mảnh gương vỡ xuất hiện xung quanh mình.
Cô chạm vào một mảnh khi thấy hình ảnh Bạch Thần trong đó.
Cảnh vật biến đổi, Ly Thanh thấy mình đang đứng trong một căn nhà gỗ rơm nhỏ, Bạch Nương Tử ngồi chăm sóc cho chàng tiều phu đang nằm trên giường, cả người chàng ta bầm tím, mặt mày sưng húp, hai mắt nhắm lại.
Một toán thanh niên mặt mày bặm trợn, mắt đảo liên tục, xộc vào nhà nắm lấy cổ áo Bạch Nương Tử kéo giật ra ngoài, cả một đám quây quanh nàng, cười nham hiểm.
Lúc này, một chú chó trắng lông xù lao ra cắn từng tên một, nó vô cùng nhanh nhẹn, hết từ đạp cổ tên này lại cắn tay tên kia.
Cả đám vung gậy đánh mãi nhưng đều không trúng chú chó.
Hoảng sợ, bọn chúng cắm đầu chạy đi.
Bạch Nương Tử kéo lại vạt áo của mình, nước mắt rơi không ngừng rồi đứng lên đi lấy cháo cho mang chàng tiều phu ăn.
Đến lúc nàng quá mệt, nàng tựa vào thành giường rồi ngủ thiếp đi, chú chó lông trắng liếm liếm mặt nàng một hồi rồi cuộn tròn vào trong ngực nàng ngủ.
Ly Thanh đến gần Bạch Nương Tử rồi ngồi xuống đất, một cơn đau tim bất thình lình ập tới.
Cô đau đớn cắn răng nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, hai hàm răng nghiến vào nhau.
Qua một lúc lâu, Ly Thanh mở mắt, cô thấy chú chó trắng đang nằm bên cạnh Bạch Nương Tử ở trên một chiếc giường khác, căn phòng này không giống căn phòng lúc trước.
Ly Thanh bước ra ngoài, thấy phòng bên cạnh giống với căn cô nhìn thấy trước đó, có điều vị trí vài đồ vật đã thay đổi.
Lúc này, chàng tiều phu đang nằm ngủ, các vết bầm khắp cơ thể đã mờ dần, còn các vết sưng trên mặt cũng gần như biến mất.
Ly Thanh quay lại chỗ Bạch Nương Tử, cô thấy chú chó trắng đang phát ra ánh sáng xung quanh thân mình rồi biến đổi dần thành Bạch Thần.
Bạch Thần lúc này toàn thân trắng toát, cả người tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ như ánh trăng.
Bạch Thần nhìn chằm chằm vào Bạch Nương Tử, ngón tay khẽ chạm vào mũi nàng.
Gương mặt của Bạch Thần tuy không biểu lộ một chút biểu cảm nào nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng vô bờ bến.
Bạch Thần nằm bất động nhìn Bạch Nương Tử, đến lúc gần sáng liền trở lại hình dạng một chú chó trắng, yên lặng ngủ trong tay nàng..