Trên mặt hồ, nước lạnh liên tục bốc hơi, có một người con trai mặc gấm thêu hạc trắng, toàn thân toát lên vẻ cao quý, ôm trong lòng một người con gái.
Người con gái ấy có nước da trắng nhợt, toàn thân được bao phủ bởi một áo choàng lông da báo.
Xa xa, có một người tóc bạc, gương mặt cương nghị, đứng trên ngọn một cây đại thụ, hai mắt nhắm nghiền, tay áo bay phần phật, dáng vẻ ung dung tựa như một vị tiên nhân.
Thực ra, cả ba người họ đang ở trong một trận pháp cổ do Bạch Thần để lại.
Vị tiên nhân tóc bạc kia còn được người đời gọi là Bạch công tử.
Người ấy không phải đang đứng hóng gió, mà là đang dùng pháp thuật của mình để phá giải trận pháp của Bạch Thần.
Vì thế, tay áo của Bạch công tử bay trái bay phải thực ra là do ảnh hưởng của pháp thuật.
Còn hai mắt Bạch công tử nhắm nghiền là do sức ảnh hưởng của trận pháp quá mạnh mẽ quá, để tránh tổn thương mắt nên Bạc công tử nhắm mắt lại, rồi vận dụng thần nhãn để nhìn trận đấu.
Còn người con trai mặc gấm kia chính là Huyền vương Ly Quân.
Nơi hắn đang ngồi thực ra không phải mặt hồ, đó thực chất là một chiếc gương khổng lồ được tạo nên từ sức mạnh của Bạch Thần.
Đây là trận pháp Tâm Kính Trận, nó có thể soi chiếu được nội tâm sâu nhất của người ở trong trận pháp, khiến người đó đối diện với chính lòng mình.
Huyền vương ngồi giữa Tâm Kính Trận, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, máu từ khóe môi không ngừng chảy ra, rơi lên má người con gái đang nằm trong lòng hắn.
Người con gái đó chính là Ly Thanh.
Huyền vương đột ngột mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trong bóng tối, bên tai văng vẳng tiếng của Ly Thanh: "Vương gia..."
"Vương gia..."
Huyền vương chạy theo tiếng gọi, thấy xa xa có một người mặc váy trắng.
Đoán là Ly Thanh, hắn liền chạy đuổi theo.
Nhưng kỳ lạ thay, Huyền vương càng cố gắng tới gần, khoảng cách giữa hai người càng xa.
Ly Thanh vẫn không ngừng, vừa đi vừa gọi: "Vương gia..."
"Vương gia..."
Cuối cùng, Huyền vương đứng im tại chỗ.
Tiếng Ly Thanh vọng lại, khoảng cách giữa hai ngươi cũng không tăng thêm nữa.
Nhưng dù Huyền vương có đáp lại bao nhiêu lần, Ly Thanh cũng không nghe thấy lời hắn.
Trái tim Huyền vương chợt đau nhói, hắn đứng ngẩn người trong bóng tối.
Sức lực đột nhiên tan rã, Huyền vương quỳ trên đất, hắn ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng Ly Thanh nữa, âm thanh cũng biến mất.
Huyền vương điên cuồng đi tìm nhưng đáp lại hắn chỉ là bóng đen im lặng.
Không rõ đã qua bao lâu, Huyền vương tỉnh lại thấy Lão Nhị, Lão Tam và các tỳ thiếp đang vây quanh mình.
Diễm Ca ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn, hắn vui vẻ nhận lấy.
Chợt, một người con gái bước tới, bên hông nàng còn đeo một thanh kiếm.
Hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn nhận ra đây là thuộc hạ mình mới nhận về, tên là Ly Thanh.
Hắn giơ chén rượu lên, cười nhìn với nàng.
Nàng ngang nhiên ngồi đối diện trước mặt hắn, nói: "Hóa ra người ở đây."
Ánh mắt Ly Thanh tràn đầy thất vọng và mệt mỏi.
Nàng tự rót cho mình một chén rượu, một hơi uống cạn, sau đó đứng dậy rời đi.
Huyền vương vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, ấn đường nhăn lại, cảm thấy Ly Thanh vô cùng bất kính.
Hắn định mắng Ly Thanh nhưng không rõ vì sao lồng ngực lại thấy khó thở.
Cuối cùng, hắn trơ mắt nhìn Ly Thanh bỏ đi.
Huyền vương chợt thấy đau đầu, hắn nhắm hai mắt lại, tay đưa lên xoa thái dương.
Rất nhiều ký ức và hình ảnh hỗn loạn đan xen trong đầu hắn khiến hắn càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Hắn mở mắt, tất cả những người hắn quen biết đều đứng vây quanh hắn, nhìn hắn với muôn vàn ánh mắt.
Sau đó, từng người, từng người một quay lưng bỏ đi.
Hắn nhìn bóng lưng của Diễm Ca, vội nắm lấy cánh tay nàng ta.
Diễm Ca liền hất tay hắn ra.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Diễm Ca nhìn hắn, nói với giọng đầy oán trách: "Là chàng phụ ta trước.
Sao bắt ta phải chịu tội?!"
Sau đó, hắn nhìn thấy mẫu thân cũng đang quay bước.
Hắn liền níu lấy tay áo bà.
Bà giật mạnh tay áo, quay người lại mắng hắn: "Con là người mang dòng dõi hoàng tộc, không được chơi với đám trẻ đó.
Không nghe lời thì hôm nay đừng ngủ nữa!"
Nói xong, mẫu thân hắn xoay người rời đi.
Tiếp đó, phụ thân hắn quất roi liên tiếp vào người hắn, mắng: "Khóc cái gì mà khóc.
Ai cho khóc?! Hôm nay khỏi ăn cơm!"
Hắn nhìn thấy Bát hoàng tử, người bạn lúc nhỏ của hắn.
Hắn nắm lấy vai Bát hoàng tử, nói: "Điện hạ đi đâu vậy?"
Bát hoàng tử quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: "Nhiệm vụ này ngươi nhất định phải hoàn thành!"
Ngay sau đó, sư muội của hắn là Danh Anh, nhìn hắn đầy chán nản, nói: "Nếu sư huynh đã không muốn yêu muội, chẳng thà nói rõ từ đầu.
Một lời nói khó đến vậy sao?"
Nói xong, Danh Anh khoác lấy tay sư đệ của hắn là Lý Túc, rồi cả hai lạnh nhạt bỏ đi.
Huyền vương nhìn xung quanh, từng người một quay lưng với hắn.
Hắn gọi khản cổ nhưng không quay dừng lại.
Hắn ôm ngực, cảm thấy kiệt sức, ruột đau thắt lại.
Hắn cúi mặt xuống, không còn sức đứng tiếp hắn quỳ sụp trên đất, miệng không ngừng nói: "Đừng đi..."
"Mọi người đừng đi...."
"Đừng bỏ đi..."
"Sư phụ..."
"Ở lại..."
"Sư muội..."
"Đừng đi..."
"Diễm Ca..."
"Lão Tam..."
"Đừng..."
Khi tất cả những người đứng xung quanh Huyền vương đều lần lượt bỏ hắn, một đôi chân trần từ phía sau bước tới.
Huyền vương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ly Thanh đang giơ tay về phía mình.
Hắn chợt nhận ra Ly Thanh đã đứng ở sau lưng hắn rất lâu nhưng hắn lại không hề để ý tới.
Huyền vương giơ tay ra nắm lấy tay Ly Thanh, trái tim đang tràn ngập sợ hãi đột nhiên cảm thấy ấm áp và an tâm lạ thường.
Hắn ôm chầm lấy Ly Thanh, để mặc cả người mình dựa vào cô.
Ly Thanh không ngừng vuốt vuốt lưng hắn, vỗ về an ủi hắn.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh quen thuộc giữa hai người nhưng hắn lại mơ hồ, không nhớ rõ.
Hắn ôm Ly Thanh chặt hơn, trong tràn ngập nỗi bất an.
"Ngươi thật may mắn.
Thật ra...!ta ghét cô độc."
.
"Từ nay Ly Thanh theo chủ nhân, sống chết tùy ngài."
.
"Làm gì vậy?"
"Lấy kiếm."
"Ngươi điên à?"
.
"Hoàng Liên cô nương có tốt không?"
"Vương gia muốn làm gì?"
"Muốn em trở về cùng tôi."
.
"Lão Tam giờ đâu rồi?"
"Chết rồi."
Chợt Huyền vương nghe thấy tiếng thở dài, trái tim hắn giật thót.
Ly Thanh nhẹ nhàng kéo người hắn ra, để cho hắn đứng thẳng.
Sau đó, cô xoay người rời đi.
Hắn vội vàng ôm chặt lấy cô, liên tục nói: "Đừng đi!"
"Thanh Thanh, đừng đi!"
Ly Thanh gỡ tay hắn ra, chầm chậm bước tiếp về phía trước, không hề quay đầu lại đến một lần.
Hắn hoảng loạn lao tới nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Huyền vương mệt mỏi quỳ trên đất, cả người đổ xuống, chìm vào giấc ngủ.
"Vương gia..."
Huyền vương mở mắt, nhìn thấy Ly Thanh ngồi bên cạnh đang lau trán cho mình.
Hắn không nén được vui mừng liền nắm lấy bàn tay cô, đặt lên ngực mình.
Ly Thanh có chút khó hiểu, hỏi: "Vương gia cần gì sao?"
Huyền vương mỉm cười, nói: "Thì ra là mơ."
Ly Thanh không nói gì thêm, cô đứng dậy lấy một bát thuốc ở trên bàn đưa đến cho Huyền vương.
Huyền vương có cảm giác nguy hiểm.
Khi nhìn vào bát thuốc, trong đầu hắn hiện lên dòng suy nghĩ: Bát thuốc có độc.
Huyền vương ngồi dậy, nhận bát thuốc từ tay Ly Thanh, lòng do dự.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Thanh Thanh, nếu một người lợi dụng em, em sẽ làm gì?"
Ly Thanh hơi cúi đầu đăm chiêu, đáp: "Thuộc hạ không biết."
Huyền vương dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Ly Thanh, hỏi: "Nếu giữa em vừa người đó chỉ có một người để sống....!Thanh Thanh, em sẽ làm gì?"
Ly Thanh không đáp lại.
Huyền vương ngắm nhìn cô một lúc rồi đưa bát thuốc lên miệng uống sạch.
Ngay sau đó, tim hắn đau đớn, hắn nhìn xuống dưới thấy Ly Thanh đang cầm trâm đâm vào tim hắn.
Ly Thanh nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng: "Giết hắn, thưa vương gia."
Một câu nói dài tựa ba thu, vô số hình ảnh hỗn loạn xâm chiếm tâm trí Huyền vương.
Hắn nhìn thấy Ly Thanh toàn thân ướt sũng, dập đầu trước mặt mình.
Hắn nhìn thấy Ly Thanh toàn thân run rẩy, ngồi trong góc phòng ẩm mốc.
Hắn nhìn thấy Ly Thanh vật lộn trong hồ nước lạnh, sức sống dần mất đi.
Hắn nhìn thấy Ly Thanh nằm trên tuyết, máu chảy không ngừng.
Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm trâm của Ly Thanh.
Sau đó, hắn dùng tay còn lại kéo Ly Thanh vào lòng, mặc kệ trâm đâm sâu hơn vào da thịt.
Hắn gục đầu lên vai Ly Thanh, mỉm cười rồi nhắm mắt.
Ta đã từng hối hận rồi.
Lần này em có thể vì ta mà đau lòng không?
Thanh Thanh....
Toàn bộ căn phòng bốc cháy ngùn ngụt.
Không rõ đã qua bao lâu, Huyền vương mở mắt.
Không có đám cháy nào cả, cũng không có Ly Thanh ở bên cạnh hắn.
Hắn nhìn thấy Bạch Thần ngồi giữa khoảng đất trống, bao quanh y là hai vòng tròn ánh sáng.
Vòng tròn trong cùng có màu vàng.
Bên trong đó có các đốm sáng tựa như hàng ngàn vì tinh tú, đang không ngừng chuyển động xoay quanh Bạch Thần.
Dưới đất là biểu tượng mặt trăng và mặt trời đứng đối diện nhau, chầm chậm di chuyển theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
Vòng tròn bên ngoài có màu trắng.
Ở giữa hai vòng tròn chính là Bát Quái, gồm tám quẻ đại diện cho: Trời - Đất - Nước - Lửa - Gió - Sấm - Núi - Hồ.
Bát Quái phát ra các màu sắc khác nhau, chầm chậm xoay theo chiều kim đồng hồ.
Bạch Thần điềm tĩnh ngồi tọa thiền, phía trước y là bộ hỷ phục và một cơi trầu.
Trên trán y lấm tấm mồ hôi, đang dần chảy xuống hai gò má.
Da y dần trắng bệch, khóe môi rỉ máu.
Sau một lúc, mũi của Bạch Thần cũng bắt đầu chảy máu.
Bạch Thần vẫn ngồi tọa thiền không chút nhúc nhích, trông hắn càng lúc càng giống như một bức tượng.
Tiếp đó, hai khóe mắt của Bạch Thần bắt đầu nhỏ lệ, rồi lệ chuyển chảy máu, quanh người y như xuất hiện một làn gió nhè nhẹ, tóc và tay áo không ngừng lay động giữa không trung.
Huyền vương cảm thấy có một áp lực lớn khiến hắn khó thở.
Trong vòng ánh sáng vàng, xuất hiện gió lốc cuồn cuộn.
Hắn nhìn thấy một làn khói trắng đang dần tụ lại trước mặt Bạch Thần.
Hình ảnh Bạch Nương Tử mặc hỷ phục lơ lửng giữa không trung hiện ra từ làn khói trắng.
Nhưng không được bao lâu, khói trắng tan biến, Bạch Nương Tử biến mất.
Bạch Thần phun ra một ngụm máu, tay run run đưa ra chạm vào bộ hỷ phục.
Không gian chợt tối sầm lại, ngay sau đó vài ngọn lửa đỏ được thắp lên, Huyền vương nhìn xung quanh nhận ra hắn đang đứng trên mảnh đất Bạch Lĩnh Phong.
Gió thổi lá cây bay, những ngọn cỏ dưới chân hắn nhẹ nhàng lay lay trong gió, các sinh vật ở đây đều mang vẻ mặt buồn rười rượi.
Xa xa, Bạch Thần mặc hỷ phục, ôm Bạch Nương Tử chậm rãi tiến về phía lâu đài.
Hỷ phục trên người Bạch Thần trải trên đất, sau mỗi bước chân của y để lại vệt máu kéo dài.
Một cánh hoa rơi xuống người Bạch Nương Tử, cánh hoa không dừng lại mà bay xuyên qua nàng.
Huyền vương sững sờ, theo hắn được biết, không chỉ con người mà cả linh hồn cũng có thể chạm vào cây cối ở Bạch Lĩnh Phong, vậy mà Bạch Nương Tử bằng xương bằng thịt lại bị một cánh hoa dễ dàng xuyên qua.
Ngay sau đó, Huyền vương chợt nhớ đến truyền thuyết về Bạch Thần do Bạch sư phụ kể lại.
Linh hồn của Bạch Nương Tử bị tan vỡ, Bạch Thần tìm lại vợ mình suốt hàng ngàn năm.
Cuối cùng Bạch Thần cũng thành công tìm được linh hồn của Bạch Nương Tử nhưng linh hồn đó không hoàn chỉnh.
Bởi linh hồn Bạch Nương Tử bị Quỷ Kiếm đâm, khiến cho một phần linh hồn bị tan biến.
Hơn nữa, bởi vì không có trụ hồn nên linh hồn của nàng ta không ngừng tan vỡ.
Do đó, linh hồn của Bạch Nương Tử vô cùng yếu ớt, không thể tỉnh lại.
Thời gian càng trôi đi, linh hồn Bạch Nương Tử càng vỡ vụn, những mảnh vỡ linh hồn tựa như vô vàn hạt bụi nhỏ, hòa tan vào không khí.
Bạch Thần chỉ đành để Bạch Nương Tử vào luân hồi để linh hồn của nàng không bị tan ra.
Nhưng điều đó chỉ làm giảm tốc độ tan rã linh hồn Bạch Nương Tử, nên Bạch Thần buộc phải tạo ra các trận pháp ở khắp nơi để thu thập lại các mảnh vỡ linh hồn.
Do đó, những kẻ nào bị mảnh linh hồn của Bạch Nương Tử nhập đều có thể bước vào pháp trận.
Huyền vương hiểu ra rằng Bạch Nương Tử đang ở trên tay Bạch Thần vốn dĩ không phải Bạch Nương Tử thật, đó chỉ là ảo ảnh do Bạch Thần tạo nên.
Nhìn thấy Bạch Thần, toàn bộ thần dân ở Bạch Lĩnh Phong đều quỳ rạp xuống.
Bạch Thần ôm ảo ảnh bước vào hỷ phòng.
Hỷ phòng được bài trí giống như ở nhân gian, trên bàn là một bình rượu nhỏ và hai cái chén bằng vàng, bên cạnh đó là một cơi trầu bằng gỗ.
Bạch Thần bước vào, cánh cửa khép lại, Huyền vương không vào được.
Bất chợt, tiếng hát của Bạch Nương Tử vang lên:
"Đèn nào sang sông?
Sen nào sáng nhất?
Hỡi người tôi yêu
Đừng làm thinh nữa..."
Đột nhiên, toàn bộ Bạch Lĩnh Phong sáng rực, kết giới của Bạch Lĩnh Phong bỗng lấp lánh những đốm sáng bạc.
Một người con gái hô to: "Không xong rồi!"
Ngay sau đó, cô ta và hai người khác lao vào hỷ phòng.
Cánh cửa mở ra nhưng bên trong hỷ phòng đã chẳng còn ai.
Mọi người trong phòng sững lại một lúc.
Sau đó, tất cả thần dân của Bạch Lĩnh Phong đồng thời khóc nức nở.
Chợt, tiếng Bạch Thần vang lên khắp Bạch Lĩnh Phong, giọng điệu kiên định và mạnh mẽ tựa như một lời thề vĩnh cửu.
"A Lan Kha, trái tim ta vĩnh viễn chờ nàng!"
Huyền vương nhìn thấy hàng ngàn ngọn lửa lơ lửng giữa không trung tựa như những ngọn nến nhỏ.
Chúng bay nhấp nhô khắp thần quốc Bạch Lĩnh Phong.
Bên cạnh đó là những tiếng khóc vô cùng thương tâm thần dân nơi đây.
Huyền vương tỉnh mộng, hắn mở mắt nhìn Ly Thanh đang nằm trong lòng mình.
Ngay sau đó, một hàng máu từ khóe môi Huyền vương tuôn chảy ra, hắn vội mím chặt môi lại, nuốt ngụm máu xuống.
Huyền vương nhìn vào lòng bàn tay mình, hắn thấy một sợi chỉ đỏ đang tỏa sáng.
Huyền vương buộc một đầu sợi chỉ lên cổ tay hắn rồi buộc đầu còn lại lên cổ tay Ly Thanh.
Sợi dây đỏ lúc trong suốt, lúc hiện đỏ, lặp đi lặp lại vài lần rồi phần thân dây biến mất, chỉ còn lại trên cổ tay hai người là vòng chỉ đỏ đã thắt nút.
Huyền vương thử kéo tay hai người ra xa, thấy vòng đỏ không hề biến dạng hắn mới cười thỏa mãn.
Một làn gió dần tụ lại trước mắt Huyền vương, hắn nhìn thấy linh hồn Ly Thanh đang nhẹ nhàng rơi từ trên cao xuống thân xác, hai mắt đang nhắm nghiền.
"Uỳnh!"
Làn gió biến mất, hình ảnh trước mắt Huyền vương tan biến.
Bạch công tử xuất hiện, gấp gáp nói: "Đi mau!"
"Sư phụ chờ chút!"
Bạc công tử nhìn cổ tay Huyền vương, sau đó nắm vai hắn kéo dậy.
Huyền vương thấy hành động này liền biết nguy hiểm cận kề, hắn vội ôm lấy cơ thể Ly Thanh, vừa chạy theo Bạc công tử vừa nói: "Bạch sư phụ, có chuyện gì vậy?"
"Có người khác xông vào Tâm Kính Trận khiến trận pháp ta bày ra bị nhiễu loạn.
Đừng lo, ngươi đã lấy được chỉ Tơ Hồng, chỉ cần cô ta muốn trở về thì sẽ trở về."
"Muốn trở về...."
Huyền vương cúi xuống nhìn Ly Thanh, im lặng không nói.
Ở Huyền Vương Phủ.
Huyền vương đắp chăn cho Ly Thanh, nằm xuống bên cạnh cô.
Hắn nhìn cô thật lâu không rời mắt.
Đêm tuyết rơi hôm đó, hắn phóng ngựa không ngừng nghỉ đến phòng trọ của Bạch sư phụ.
Lúc bình minh dần lên, hắn ôm cô xuống ngựa rồi ngất trên đất.
Vốn dĩ cơ thể hắn không yếu như vậy, nhưng từ khi sử dụng ngọc thạch để liên kết với Ly Thanh khiến hắn ngày càng cảm nhận được rõ cảm giác của cô.
Suốt quãng đường dài phóng ngựa, hai mắt hắn đã có lúc hoa lên không nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt, cánh tay cầm dây cương ngựa không còn cảm giác, toàn thân hắn rã rời.
Và rồi hắn cảm thấy sợ, hắn hiểu rằng nếu như hắn bỏ cuộc lúc này hắn sẽ mất đi người hắn yêu mãi mãi.
Đêm đó, tuyết rơi dày đặc, toàn thân Huyền vương lạnh tới nỗi không thể chớp mắt, các khớp tay cứng như nắm phải đá.
Huyền vương cắn chặt môi để lấy lại tỉnh táo, kiên cường thúc ngựa đến khi gặp được Bạch công tử.
Sau khi ôm Ly Thanh xuống ngựa, hai chân Huyền vương không còn sức lực liền quỳ sụp trên đất, rồi cả người ngất lịm.
Đến lúc tỉnh lại, Bạch sư phụ nói với hắn: "May cho tên nhóc nhà ngươi về kịp.
Nếu không, quá bốn thời thần ta cũng không cứu được."
Bạch sư phụ đã kịp thời giữ một hơi thở còn sót lại của Ly Thanh, giúp cô có cơ hội sống trở lại.
Để kéo hồn Ly Thanh về thân xác, Huyền vương cùng Bạch sư phụ đến Tâm Kính Trận.
Bạch sư phụ có thể giúp Huyền vương nhanh chóng đến mắt trận.
Nhưng để vượt qua được trận pháp, lấy được chỉ Tơ Hồng Tình Duyên thì Huyền vương phải tự mình tìm lấy.
Trước khi bước vào Tâm Kính Trận, Bạch sư phụ nhìn Huyền vương, nghiêm túc nói: "Ta nhắc lại lần nữa.
Người này vốn dĩ đã chết.
Cho dù con cứu được thì cô ta cũng chỉ sống được nhiều nhất năm năm, còn con sẽ mất đi ít nhất là mười năm dương thọ.
Nếu như con thất bại, không lấy được Tơ Hồng, con sẽ uổng phí dương thọ của chính mình, còn cô ta cũng không cứu được."
Khi đó, Huyền vương ôm chặt Ly Thanh, cảm thấy người cô rất nhẹ, hắn không do dự đáp: "Chỉ cần có một cơ hội, con tuyệt đối không từ bỏ!"
Còn giờ đây, ở trong phòng của Huyền vương, cơ thể của Ly Thanh trông giống như đang ngủ nhưng thực chất chỉ là cái xác không hồn.
Bạch sư phụ có thể giữ lại một hơi thở trong cơ thể Ly Thanh nhưng không thể khiến cô tỉnh lại.
Ngày nào Huyền vương cũng tự mình chăm sóc vào cơ thể của Ly Thanh, nằm cạnh cô, thi thoảng trò chuyện với cô.
Huyền vương vòng tay ôm lấy người Ly Thanh, thì thầm bên tai cô: "Trước đây, ta luôn cho rằng tình yêu dù lớn đến đâu, khi đứng trước lợi ích của bản thân đều sẽ trở thành thứ yếu.
Ta từng yêu Diễm Ca, cho rằng đó là tình yêu sâu đậm nhất của mình.
Cho đến khi...ta đánh mất em."
"Thanh Thanh, ta không muốn như Bạch Thần, tuyệt vọng chờ đợi."
"Ta...yêu em.
Làm vợ ta, được không?"
"Tha thứ cho ta...được không?"
Huyền vương nhắm mắt.
Những lời giữa hắn và Bạch sư phụ sau khi hai người rời khỏi Tâm Kính Trận văng vẳng bên tai hắn.
"Trong Tâm Kính Trận, con nhìn thấy Bạch Lĩnh Phong được thắp sáng, còn Bạch Thần biến mất.
Bạch Thần đã đi đâu?"
"Bạch Thần chán ghét con người, đêm tân hôn bỏ mặc Bạch Nương Tử.
Bạch Nương Tử sau này yêu Bạch Thần nên mỗi ngày đều dùng một ngọn nến ở nhân gian thắp trong phòng mình, chờ đợi Bạch Thần.
Sau khi Bạch Nương Tử chết, suốt ba ngàn năm Bạch Thần tìm đủ mọi cách cứu nàng nhưng đều thất bại.
Cuối cùng, Bạch Thần bóp nát tim mình, biến nó thành chín ngàn chín trăm chín chín ngọn lửa vĩnh viễn không bao giờ tắt.
Thân thể của Bạch Thần hòa tan vào kết giới của Bạch Lĩnh Phong.
Còn Bạch Thần nhập luân hồi tìm kiếm tàn hồn của Bạch Nương Tử.
Àiii.....!Một ngày tựa ba thu, ba ngàn năm dài đằng đẵng.".