"Sau khi cô đi không lâu thì Uyển nương cũng rời khỏi đây."
"Cô nương có biết Uyển nương đi đâu không?"
"Uyển nương không nói.
Nghe giọng điệu hôm đó thì có lẽ sẽ không trở lại."
"Ta đã đem câu chuyện của em và Phi Ảnh sao chép thành nhiều bản đưa cho các văn nhân và thuyết thư.
Đây là cuốn sách bán chạy ở kinh thành, được viết dựa trên câu chuyện của hai người."
"Ly Thanh khấu đầu tạ ân điện hạ."
"Đừng như vậy...!Chúng ta......!À, đây là món quà ta làm tặng cho Ly Quân."
"Vương gia sắp về rồi, điện hạ có thể...."
"Ta cố ý đến lúc này để đưa cho em.....khiến hắn ghen."
"Khì.
Vậy....!Ly Thanh thay phu quân đa tạ Thái tử điện hạ."
"....Đừng nhúc nhích.
Một lúc thôi.
Ta muốn cảm nhận được em thực sự còn sống..."
"..."
"Cô bé của ta, cảm ơn em.
Nếu...nếu hắn làm em tổn thương.....hãy đến tìm ta."
"Điện hạ..."
"Ta...!Chúc em hạnh phúc."
"Cạch!"
Xe ngựa dừng lại, Ly Thanh đang mơ màng ngủ liền mở mắt.
Hôm nay là ngày hôn lễ của cô và Huyền vương, cô cảm thấy có chút mệt vì xe đã đi suốt từ sáng đến chiều.
Dưới khăn trùm đầu, Ly Thanh nhìn thấy bàn tay Huyền vương đưa về phía mình.
"Thanh Thanh."
Ly Thanh đưa tay nắm lấy.
Huyền vương nhẹ nhàng siết lại.
Vì ngồi quá lâu khiến đôi chân bị tê cứng, lúc Ly Thanh bước xuống liền không cẩn thận bị trượt chân.
Huyền vương lập tức ôm cả người cô vào lòng, mỉm cười nói: "Phu nhân nóng lòng vậy sao?"
Huyền vương đặt Ly Thanh xuống, cẩn thận chỉnh lại trang phục cho cô rồi cúi người bế lên, chậm rãi bước qua chậu than hồng.
"Hu ra, hu ra, hu raaaa...."
Ly Thanh khẽ nhấc tay nâng một phần khăn, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cô thấy Chiêu Nhiên đang reo hò nhiệt tình.
Nhìn Chiêu Nhiên khoác tay nải trên vai, phía sau là Tư Mã, Ly Thanh bất giác bật cười.
Mấy hôm trước Chiêu Nhiên vừa mới trở về, náo nhiệt trò chuyện cùng cô suốt hai ngày, không ngờ hôm nay đã sẵn sàng lên đường lần nữa.
Chợt Ly Thanh nhìn thấy chiếc váy đỏ quen thuộc.
Cô nâng cao khăn trùm đầu lên, phát hiện người mặc váy đỏ đang nhìn cô mỉm cười, ngón tay đặt trước môi.
Đây là lần đầu tiên Ly Thanh trực tiếp gặp người ấy, cô muốn bước đến cảm ơn nhưng lại không tiện.
Lúc Huyền vương đặt cô xuống, cô quay đầu nhìn lại về phía người đó.
Lúc này, màu váy đỏ đang lùi dần về phía sau, chìm vào đám đông rồi quay người lặng lẽ rời đi.
Ly Thanh nhìn theo một lúc, tay nâng khăn từ từ hạ xuống.
Huyền vương nắm tay Ly Thanh rồi dùng tay còn lại vỗ nhẹ mu bàn tay cô, kề tai cô và thì thầm: "Chúng ta đi lễ bái tổ tiên."
Khi đến nơi, Huyền vương và Ly trước lạy gia tiên, sau lạy phụ mẫu.
Song thân của Huyền vương cầm một chiếc hộp vàng đặt vào tay Ly Thanh.
Họ cầm tay Ly Thanh rồi đặt vào lòng bàn tay Huyền vương và nói những lời chúc phúc.
Theo sau đó, mọi người cũng bắt đầu nâng chén chúc mừng đôi uyên ương trẻ.
Trên đường đến động phòng, Ly Thanh có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cô hé tấm khăn lên thì thấy Hồng Yến đang mặc chiếc váy mà hai người lần đầu gặp mặt.
Hồng Yến ngồi trên thành tường, vẫy vẫy tay về phía cô.
Ly Thanh chợt thấy lòng mừng rỡ vì cô không ngờ Hồng Yến cũng đến tham dự hôn lễ của mình, cô mấp máy môi: "Cảm ơn cậu, Linh Lan."
Bước vào động phòng, Huyền vương dẫn Ly Thanh đến bên giường ngồi và dặn: "Phu nhân tạm nghỉ trước đi."
Nói xong, Huyền vương khẽ hôn trán Ly Thanh qua lớp vải đỏ thật lâu rồi mới bước ra khỏi phòng.
Một mình trong phòng, Ly Thanh nắm lấy cổ tay.
Chiếc vòng tay thường ngày cô vẫn đeo hôm nay đã được tháo ra.
Giờ không có nó, Ly Thanh cảm thấy có chút không quen.
Cô nằm xuống giường, lòng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Ly Thanh nhớ lại, trên đường trở về, cô đến Tây Lâu tìm gặp Uyển nương, kết quả lại gặp được Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn cho cô biết Uyển nương đã rời đi.
Sau đó, cô gặp lại hai ông cháu nhặt rác lần trước, liền lấy hết tiền còn sót lại trong người đưa cho họ rồi rời đi.
Huyền vương đi bên cạnh cô, suốt cả quãng đường thấy cô luôn im lặng, hắn nói: "Nếu em muốn, có thể nhận họ về làm người hầu cho mình."
"Vương gia nói thật sao?"
"Thanh Thanh, trừ việc rời xa ta, em muốn gì bản vương đều đồng ý."
Quả thật, Ly Thanh đã mang hai ông cháu kia về phủ.
Những ngày sau đó, cô đối với người họ như người thân của mình.
Hai ngày trước khi hôn lễ được diễn ra, Cửu hoàng tử đến gặp cô.
Anh ta đưa cho cô một con khỉ bằng gỗ, nói là tặng cho Huyền vương.
Sau khi Huyền vương vừa trở về, nghe tin Cửu hoàng tử đã ghé qua chơi, hắn liền sầm mặt đến gặp Ly Thanh.
Thấy cô đang ngồi nhìn hồ cá, Huyền vương lại gần hỏi cô nghĩ gì, cô lại đưa cho hắn một con khỉ gỗ.
Huyền vương không chút để tâm, hắn nhìn Ly Thanh, khó khăn nói từng chữ: "Em muốn đi cùng Thái tử sao?"
Ly Thanh lắc đầu, mặt Huyền vương vẫn không giãn ra.
Hai mắt đỏ ngầu, hắn gắt gao ôm lấy cô, hơi thở nồng đậm, lời nào cũng không nói.
Mãi tới tận hôm sau, thấy tâm trạng của Huyền vương đã khá hơn, cô mới hỏi hắn tại sao Thái tử lại tặng con khỉ gỗ.
Huyền vương nhìn con khỉ gỗ trong tay, cười rằng: "Lần đầu tiên ta gặp thái tử là khi đang trèo cây hái vải ăn.
Thái tử thấy thế liền bảo ta là khỉ, ta liền cãi tay đôi với hắn.
Do ấn tượng không tốt nên sau này bọn ta thường khẩu chiến, mỗi lần như vậy hắn đều kêu ta là khỉ."
"Cạch..."
Tiếng kéo cửa đánh thức Ly Thanh khỏi dòng suy nghĩ.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình, người đối diện nắm lấy tay cô và nói: "Mệt rồi sao? Gắng thêm chút nữa, chúng ta sắp xong rồi."
Ly Thanh gật đầu rồi bước theo Huyền vương ra ngoài sân.
Giữa sân, có một bàn thờ nhỏ, cả hai người quỳ xuống.
Có một người đã đứng trang nghiêm ở đó từ trước bắt đầu đọc văn tế.
Văn tế đọc xong, Huyền vương và Huyền vương phi khấu đầu lạy tạ.
Sau đó, Huyền vương lấy một miếng trầu đưa cho vương phi.
Ly Thanh còn chưa cắn xong Huyền vương đã áp vào môi cô, cắn nửa miếng trầu còn lại.
Ly Thanh lập tức đỏ mặt sau tấm khăn trùm đầu.
Huyền vương rót hai ly rượu, rồi đưa cho vương phi của mình một ly.
Ly Thanh nhận lấy ly rượu rồi xoay người đứng đối diện với Huyền vương, tay nâng rượu lên ngang mi, cùng Huyền vương cúi đầu đối bái.
Trong khoảnh khắc ấy, sợi Tơ Hồng buộc ở cổ tay hai người lóe sáng thành một sợi dây đỏ rồi trở lại trạng thái ban đầu.
Nghi lễ kết thúc, Huyền vương bế Ly Thanh trở về động phòng.
Ly Thanh ngồi trên giường.
Huyền vương từ từ vén khăn trùm đầu lên, gương mặt phiếm hồng của Ly Thanh hiện ra.
Huyền vương nuốt khan một ngụm khí rồi đến bên bàn lấy bình rượu.
Sau đó, hắn bước tới trước mặt Ly Thanh, cúi người, mặt đối mặt.
Huyền vương cười, nói giọng trêu chọc: "Uống không? Rượu Bạc Chi này chỉ có mình phủ ta có thôi đấy."
Không chờ nghe trả lời, Huyền vương dốc bình lên uống rồi ôm eo Ly Thanh, cúi người hôn cô.
Ly Thanh sững sờ rồi khép hờ mắt nuốt xuống từng ngụm rượu.
Một hồi lâu sau, Huyền vương mới rời khỏi môi Ly Thanh, sau đó lại cúi xuống hôn tiếp.
Ly Thanh giơ tay lên chặn lại, Huyền vương liền thuận thế cắn nhẹ ngón tay cô.
Ly Thanh quay mặt đi, hai má đỏ ửng.
Huyền vương nhếch môi cười, đứng dậy thổi tắt nến.
Mưa rơi nhè nhẹ ngoài cửa sổ.
Vài ngày sau.
Ly Thanh đang ngồi trên dây xích đu, Huyền vương đứng ở phía sau đẩy cho cô.
Một cơn gió thổi tới, cuốn theo vài chiếc lá bay bay, rồi lá rơi lả tả trên đất.
Ánh mặt trời chiếu sáng cả một khoảng sân nhưng không hề nóng gắt.
Lúc này, phu thê Huyền vương đang cùng nhau trò chuyện.
Huyền vương vừa đẩy xích đu vừa nói: "Lúc nãy Tư Mã gửi thư đến, thông báo hắn và Chiêu Nhiên đã đến Hy Lương và ghé thăm trang viên riêng của chúng ta xem voi."
Ly Thanh ngồi trên xích đu, đung đưa hai chân, mắt nhìn về phía trước: "Chính là hai con voi chàng mới mang về từ Bản Đôn sao?"
"Ừ, trang viên đấy rất rộng, hôm nào chúng ta có thể tới đó xem."
"Vâng."
"Việt quốc công nói nhờ bức tranh của em, sức khỏe của quốc công khá lên rất nhiều."
"Phấn tiên và mực em mang về có thể tự tạo ra gió và điều hòa không khí trong khoảng thời gian dài.
Lần trước chúng ta để lại một phần ở Ly Phủ, hy vọng phụ mẫu sẽ thích."
"Ừm."
"Em vẫn còn một ít, chàng có muốn đề chữ lên bức tranh nào không?"
Huyền vương híp mắt cười, hắn kề tai Ly Thanh, im lặng một lúc rồi nói: "Có."
Ly Thanh đỏ mặt quay đi, Huyền vương tiếp tục công việc đẩy xích đu của mình.
Một lúc sau, Huyền vương nói: "Lão Nhị lát nữa sẽ đến đây, nghe nói Phong Linh cũng đến.
Em muốn gặp họ không?"
"Lão Nhị và Phong Linh đi cùng nhau sao?"
"Đúng vậy.
Nghe Lão Tam nói họ giờ là một đôi."
Ly Thanh hơi cúi đầu trầm tư, Huyền vương mỉm cười, nâng cằm cô lên: "Lát nữa họ sẽ đến.
Nếu phu nhân muốn, phu quân sẵn sàng giúp phu nhân thay đồ."
Ly Thanh lắc đầu: "Họ biết em là vợ chàng rồi sao?"
"Bạch sư phụ không biết em quen Lão Nhị, hẳn sẽ không nói.
Thời điểm Lão Tam gặp lại Lão Nhị thì em vẫn chưa tỉnh lại.
Phu nhân muốn dành cho họ bất ngờ sao?"
"Em có thể không xuất hiện được không?"
"Tại sao?"
Ly Thanh quay đầu nhìn mặt hồ, không có ý trả lời.
Huyền vương thấy vậy thì không nói gì thêm rồi tiếp tục đẩy xích đu.
Một canh giờ sau, Ly Thanh và Huyền vương đang ngồi bên hồ nghịch cá thì thấy hộ vệ đi vào thông báo Lão Nhị đến.
Huyền vương hôn trán Ly Thanh: "Phu nhân ở đây đợi ta."
Ly Thanh ngồi một mình bên hồ, lấy chân nghịch nước chơi với cá.
Thi thoảng, cô thả thính xuống mặt hồ khiến cả đàn cá nhao nhao lao tới.
Không lâu sau, Ly Thanh đứng dậy đi về phía chính sảnh, nơi Huyền vương, Lão Nhị và Phong Linh đang ngồi nói chuyện với nhau.
Một hộ vệ canh gác gần đấy nhìn thấy Ly Thanh liền định hành lễ nhưng bị cô ngăn lại.
Ly Thanh đứng bên ngoài, do dự mãi không bước vào.
Mãi đến khi cô nghe tiếng bước chân rời đi của Lão Nhị và Phong Linh thì gấp rút bước về phía trước được hai bước rồi ngừng lại.
Gặp rồi thì sao?
Chúng ta sẽ thế nào?
Ly Thanh nhớ lại lúc cô cùng Lão Nhị ngồi trên mái nhà.
Cô nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Phong Linh lúc xoay người rời đi.
Ly Thanh đứng như bị đóng đinh tại chỗ, tiếng bước chân dần không còn nghe thấy nữa.
Đột nhiên, Ly Thanh quay người chạy về phía hồ, sau đó dùng khinh công nhảy lên mái nhà cao nhất.
Bởi vì gân chân của cô đã không còn tốt như trước nên cô chỉ kịp chạm tay vào mái nhà liền rơi xuống.
Một người lao tới kịp thời đỡ Ly Thanh lúc đáp đất.
Hai người đồng thời ngã ra, Ly Thanh ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt của Tư Chiến đang chăm chú nhìn mình.
Cô chỉ tay lên mái nhà, nói: "Cậu đưa tôi lên."
"Vâng, vương phi."
Tư Chiến lập tức bế Ly Thanh nhảy lên mái nhà.
Sau khi đặt Ly Thanh xuống, hắn lùi lại một bước.
Đúng lúc này, Huyền vương xuất hiện.
Hắn phi người đạp lên các cành cây rồi nhảy xuống trước mặt Tư Chiến, nói: "Ngươi đi được rồi."
Ly Thanh ngồi trên mái, cô vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, nói: "Chàng ngồi đây."
Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía Phong Linh và Lão Nhị ở đằng xa.
Không rõ vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy có chút cô đơn.
Huyền vương ngồi xuống bên cạnh Ly Thanh, vuốt tóc cô và nói: "Nếu đã muốn gặp, sao lại không chịu xuất hiện?"
Ly Thanh lắc đầu đáp: "Có đôi khi...hai người không gặp nhau không phải vì hết tình cảm.
Mà vì...hai người đó chẳng thể nào đối với nhau như lúc trước."
Ly Thanh khẽ thở dài, nhìn theo Lão Nhị và Phong Linh đến khi không còn nhìn thấy họ nữa.
Sau đó, cô tựa đầu lên vai Huyền vương từ từ nhắm mắt.
"Phu quân..."
"Ừm?"
"Em hơi mệt."
"Chúng ta về phòng nhé?"
Ly Thanh lắc đầu.
Huyền vương vòng tay ôm cô vào lòng để người cô dựa vào người mình.
Hắn khẽ hôn lên má cô, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
_Hết_
Tâm sự: Mình viết bộ này kỳ công lắm, bên cạnh đó mình cũng nhờ một người bạn ngành y kiểm tra lỗi truyện và những tình tiết phi lý để sửa lại.
Truyện được lồng ghép kiến thức thực và những câu chuyện có thật trong đó, nên mọi người đọc sẽ thấy có chiều sâu rất nhiều.
Mình đang định viết bộ dài nữa, sẽ có liên quan tới nhân vật phụ trong truyện này nhưng cần nhiều thời gian để có thể ra lò.
Ai yêu thích truyện có thể ủng hộ tác giả qua stk:
Ngân hàng: Tiên Phong bank (Tpbank)
Stk: capukimcuong
Cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện.
.