Tháng mười, trước khi Lâm Phương Nghi đại hôn, Chu di nương rốt cục trở về từ Vị Nguyệt am.
Vạn Lũ bên người Tô thị cùng vài bà tử đón bà ta về Trung Dũng hầu phủ, Vạn Lũ dẫn Chu di nương đichào Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị.
Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đang Thuận Hoà đường. Chu di nương làm lễ xong, Tô thị hỏi Chu di nương sinh hoạt hằng ngày.
Chu di nương nhất nhất đáp lời. Ở am ni cô qua mấy tháng chịu khổ, Chu di nương rõ ràng có thể thấy đã gầy không ít, người cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
Trung Dũng hầu phu nhân thập phần vừa lòng bộ dáng bà ta bây giờ, nay nữ nhi đã xuất giá, mẹ ruột càng phải có dáng vẻ mới tốt.
nói vài lời, Trung Dũng hầu phu nhân để Chu di nương trở về đoàn tụ với Lâm Phương Nghi.
Chu di nương đi rồi, Trung Dũng hầu phu nhân vỗ bàn tay Tô thị nói: "Nay Bác Chí đã thành hôn, Phương tỷ nhi cũng sắp xuất giá, Chu di nương cũng an phận, sau này con có thể càng thoải mái hơn."
Tô thị đã mang thai hơn tám tháng, lúc này nâng bụng mang thai cười nói: "Ngài nói lời này, giống như con thường phải chịu mệt vậy."
Trung Dũng hầu phu nhân đương nhiên biết nàng mệt nhọc. Nếu không nhiều năm qua Tô thị cũng sẽkhông gầy như vậy. Nhưng gần đây mang thai, nghỉ ngơi mấy tháng, ngưởi cũng mượt mà không ít, nhìnm càng thêm trẻ tuổi.
Trung Dũng hầu phu nhân lại hỏi đến an bày hôn sự cho Lâm Phương Nghi.
Tô thị nói: "Mấy tháng nay đều là tiểu A Cẩm vội trước vội sau thu xếp, hai ngày trước con hỏi qua, nàng nói gọn gàng ngăn nắp, hiển nhiên là đã an bày xong."
nói đến cháu gái nhỏ hơn nửa năm nayn trưởng thành không ít, Trung Dũng hầu phu nhân cũng yên tâm, "Tiểu A Cẩm càng trầm ổn, bây giờ ta nhắm mắt, cũng không lo lắng nàng sau này."
Tô thị vội nói: "Ngài đây là nói gì vậy, hiện nay thân mình ngài đã tốt hơn nhiều, sẽ trưởng mệnh trăm tuổi. Về sau tiểu A Cẩm xuất giá, còn chờ ngài chải đầu đưa gả cho nàng đâu."
nói đến hôn sự của Lâm Cẩm Nghi, Trung Dũng hầu phu nhân không khỏi hỏi: "Gia Định hầu phu nhân gần đây ít đến nhà chúng ta, có phải trong phủ bọn họ có chuyện gì bận rộn?" Lần trước Tô thị ở trước mặt bà đánh tiếng gió cho Gia Định hầu phu nhân, muốn bà an bày đứa nhỏ hai nhà gặp mặt. Đáng tiếc hai hài tử âm kém dương sai bỏ lỡ, về sau cũng không giải quyết được gì. Hôn sự Lâm Cẩm Nghi tuy rằng nhất thời không vội, nhưng Trung Dũng hầu phu nhân vẫn muốn thừa dịp thân thể xương cốt mình còn tốt, định xong cửa hôn nhân này.
Tô thị nói: "Ngài còn không biết, tháng trước công tử Tống gia kia được kim thượng tuyển vào trong cung làm thư đồng cho thái tử, nói là cuối năm sẽ vào cung. Gia Định hầu phu nhân trước mắt đang vội vàng thu xếp đâu."
" thư đồng cho thái tử?" Trung Dũng hầu phu nhân có chút giật mình, " tiểu nhi tử Tống gia kia, ta nhớ không lầm cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi. Đương kim thái tử mới mười tuổi đầu, sao có thể chọn hắn?" Thông thường thư đồng cho thái tử đều sẽ chọn tiểu tử tuổi tác tương đương thái tử, hai người cũng có thể chơi chung.
"Cái này không hiểu được. Đương kim tự mình chọn lựa, tổng cộng chọn ba người. tiểu công tử Tống gia cũng trong số đó."
Bất quá đến cùng là chuyện tốt, Trung Dũng hầu phu nhân cũng không tìm tòi tiếp, chỉ gật đầu cười nói: "Như vậy giá trị con người của tiểu tử Tống gia là nước lên thì thuyền lên. Nhưng việc hôn nhân của hắn và tiểu A Cẩm chúng ta đến cùng còn chưa định, hắn này vừa đi đã vào trung tâm hoàng quyền, không biết sau này như thế nào?"
Ở kinh thành đã lâu, Trung Dũng hầu phu nhân cũng nhìn quen một người khi thăng chức rất nhanh thay lòng đổi tính.
Tô thị cũng gật đầu nói: "Cũng may mà chuyện này còn chưa định, dù sao tiểu A Cẩm tuổi tác còn nhỏ, không vội nhất thời. Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn."
Đến cùng là chung thân đại sự của Lâm Cẩm Nghi, lại xảy ra biến cố như vậy, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị liền cũng không vội thúc đẩy hai người bọn họ.
nói vài lời, Trung Dũng hầu phu nhân mệt mỏi, thường thường lấy tay xoa mi tâm.
Tô thị thấy, đương nhiên hỏi: "Ngài đã nhiều ngày sắc mặt xem ra không được tốt, buổi chiều khôngnghỉ ngơi tốt sao?"
Trung Dũng hầu phu nhân nói: "Công công con đã nhiều ngày sớm đi trễ về, cũng không biết ở bên ngoài làm cái gì. Ta hỏi đến, hắn lại không chịu nói." Làm cho lão phu lo lắng, bà đương nhiên khôngthể nghỉ ngơi tốt.
"Công công rất có chừng mực, ngài không cần lo lắng. Nghĩ đến hiện tại còn không chưa thuận tiện, nếu tìm được lúc thích hợp sẽ nói với ngài." Tô thị trấn an vài câu, liền để nha hoàn đỡ Trung Dũng hầu phu nhân đi nghỉ ngơi.
Chu di nương trở về Phương Hoa uyển, Lâm Phương Nghi một ngày trước đã nghe nói hôm nay bà trở về, sớm bảo nha hoàn chuẩn bị trước đồ ăn bà thích, sốt ruột chờ bà.
Mẹ con hai người tuy rằng lúc trước tranh cãi, nhưng mấy tháng không gặp, đã sớm phai nhạt hết. Lúc này thấy mặt, đỏ hốc mắt, dắt tay nói đến nói đi.
Lâm Phương Nghi hỏi Chu di nương ăn được không, ngủ ngon không.
Chu di nương lau nước mắt, nói: "Am ni cô kia con cũng đã tới, rất buồn chán. không nói cái khác, chỉ nói ta một mình ở đó, đến người nói chuyện cũng khó tìm, hơn nữa về sau xảy ra chuyện với con, phu nhân lại cho người trông giữ ta, ngày ngày chỉ cho ta ở trong phòng niệm Phật chép kinh, con nói ta qua ngày thế nào..." nói xong lại nhỏ giọng khóc nức nở.
Chung quy là mẹ ruột, Lâm Phương Nghi cũng đau lòng bà, ôm lấy vai bà khuyên giải an ủi: "đã qua rồi, dù sao di nương hiện đã trở lại, sau này không cần chịu khổ nữa."
Chu di nương dừng lệ, cầm lấy tay Lâm Phương Nghi khẩn trương hỏi nàng: "Hôn kỳ của con đã định rồi? Vương gia bên kia cho bao nhiêu sính lễ? Phu nhân cho con bao nhiêu của hồi môn, có khắt khe con?"
Nghe Chu di nương liên tiếp đặt câu hỏi, nghĩ mấy tháng nay Lâm Cẩm Nghi và Tô thị khắp nơi vì mình suy nghĩ, Lâm Phương Nghi trong lòng có chút không phải tư vị, kéo tay Chu di nương, nói: "Đều định ra rồi, mùng tám tháng sau. Vương gia nạp sính lễ, tất cả đều đưa đến chỗ con. Phu nhân và muội muội đặt mua rất nhiều đồ cho con, hơn nữa hôm kia phu nhân cho chút vàng bạc tế nhuyễn, tính sơ cũng vài ngàn lượng."
Nghe con số như thế, Chu di nương trên mặt cuối cùng cười lên, nói: "Cái này tốt cái này tốt. Như vậy cho dù Vương gia không có tài lực, con sau này cũng không phải chịu khổ."
Chu di nương tuy rằng hồ đồ, nhưng đến cùng vẫn là tính toán cho nàng. Lâm Phương Nghi cảm thấy mềm nhũn, sắc mặt hòa dịu, nói: "Di nương đừng lo lắng, ta về sau cũng đã gặp Vương phu nhân, họ đều là người tốt, sẽ không bạc đãi ta."
Chu di nương bĩu môi, hiển nhiên vẫn không xem trọng Vương gia. Bất quá ván đã đóng thuyền, bà cũng vô kế khả thi.
Mùng tám tháng mười một, Lâm Phương Nghi đại hôn.
Trung Dũng hầu phủ mọi người vô cùng náo nhiệt đưa nàng ra cửa.
Tô thị hành động thập phần không tiện, lưu tại trong nhà nghỉ ngơi. Những người khác đi phủ Vương Hàn Lâm ăn cưới.
thực lực Vương gia ở kinh thành tuy rằng rất bình thường, nhưng Vương Hàn lâm làm người hòa khí, giao hữu sâu rộng, ở trong quan trường coi như cũng được. Hôm đó phủ Vương Hàn Lâm khách đến như mây, náo nhiệt phi thường. Vương phu nhân rất ân cần chu đáo chiêu đãi bọn họ, tự mình dẫn Trung Dũng hầu phu nhân và Lâm Cẩm Nghi ngồi chủ tiệc.
Lâm Cẩm Nghi vất vả mấy tháng, rốt cục thúc đẩy cửa hôn nhân này, trong lòng thoải mái rất nhiều, trong tiệc lại gặp được Nguyên Vấn Khanh đã gả làm vợ người ta, liền chuyển vị trí, hai người ngồi mộtchỗ nói chuyện uống rượu trái cây, rất khoái hoạt.
Nguyên Vấn Khanh gả cho con trai Binh bộ thượng thư, ngọ yến quá nửa, nàng thần thần bí bí chia xẻ một tin tức lớn với Lâm Cẩm Nghi, nói gần đây Binh bộ đang điểm binh, cuối năm sẽ xuất chinh đi biên quan, đón đánh đại quân Thát Đát. Người lãnh binh không phải ai khác, đúng là rõ ràng trước mắt, Trấn Nam vương Tiêu Tiềm.
Lâm Cẩm Nghi nghe nói Tiêu Tiềm lại tự mình lãnh binh xuất chinh, bất giác hỏi: "Lấy địa vị Trấn Nam vương bây giờ, còn cần hắn tự ra tiền tuyến?"
Nguyên Vấn Khanh nhìn quanh, xác định không có người nhìn mình, mới nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, nếu đổi thành người khác vội vã tranh quân công, muốn đi lên còn chưa tính, hóa ra là Trấn Nam vương. Ngươi nói có kỳ quái hay không?"
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên cũng cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua sự tình liên quan đến Tiêu Tiềm, nàng cũng không muốn bình luận nhiều, chỉ nói: "Có lẽ thánh thượng tự mình sai khiến, Trấn Nam vương tuy rằng địa vị cao, nhưng ở trước mặt thánh thượng đương nhiên cũng chỉ nghe lệnh. Chúng ta cũng không cần nghĩ, dù sao hắn ít khi thất bại, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì."
Nguyên Vấn Khanh nhún nhún vai, nói: "Thiền Vu mới của Thát Đát và hắn có thù không đội trời chung, trận này ác liệt kết quả thật sự rất khó nói. Tin tức này tuy rằng còn chưa công khai, nhưng trong kinh không ít người biết. Bên ngoài hướng gió đã thay đổi, nói thánh thượng lòng mang bất mãn với Trấn Nam vương, muốn hắn có đi không về."
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên biết thù cũ của Tiêu Tiềm và Thát Đát. Bốn chữ "Có đi không về", ở bên tai nàng giống như tiếng chuông kêu vang. Trong nháy mắt, toàn thân nàng đều lạnh lẽo.
"không thể nào." Nàng miễn cưỡng cười cười, "Chỉ là ngoại nhân chúng ta vô duyên vô cớ đoán mò thôi. Trấn Nam vương thân kinh bách chiến, sẽ không rơi vào kết cục đó."
Nguyên Vấn Khanh nói: "Cũng phải, dù sao chúng ta chỉ xem náo nhiệt." nói xong nàng lại hạ giọng, "Mà tỷ tỷ ta hồi phủ nghe nói xong, lại khóc đến nhiễm bệnh một trận, đến bây giờ còn chưa thể xuống giường đâu."
Lâm Cẩm Nghi luôn luôn thư từ với Nguyên Vấn Khanh, cho nên biết hai tháng trước Nguyên Vấn Tâm đã được đón về nhà. Hôm nay có nhìn thấy nàng đến dự tiệc, trong lòng còn kinh ngạc một phen, lúc này mới biết hóa ra nàng vì Tiêu Tiềm bị bệnh. So với mình từng là chính quy phu nhân còn để bụng hơn.
Lâm Cẩm Nghi cười tự giễu, "Nguyên đại cô nương thực có tâm. Nếu ngày sau Trấn Nam vương lập chiến công, khải hoàn hồi triều, Nguyên học sĩ hẳn cũng không nhẫ tâm lấy gậy đánh uyên ương."
"Ai nói không phải đâu." Nguyên Vấn Khanh bĩu môi nói, "Nếu Trấn Nam vương lại đánh bại Thát Đát xương cứng này, sau khi trở về địa vị đương nhiên càng thêm một bước. Đến lúc đó nếu hắn cầu tỷ tỷ ta, cha ta cũng không nói gì."
Lâm Cẩm Nghi đóng chặt mắt, thầm nghĩ: Cũng đúng, đến cùng vợ chồng một hồi. Nàng cũng vì Tiêu Tiềm cầu bình an, hi vọng hắn bình an trở về, cầu hắn đạt được tâm nguyện. Chỉ mong hắn được đền bù mong muốn rồi cùng với mình ai đi đường nấy, không còn liên quan.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiêu Tiềm:? Nguyện vọng này của ngươi về sau... sợ là rất khó thực hiện.