Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia đình như vậy giáo dưỡng ra nữ hài nhi, đương nhiên là sẽ không kém.
Gia Định hầu phu nhân nghĩ, chờ trước mắt qua một thời gian, nhất định phải định xong Lâm Cẩm Nghi cho hài tử nhà mình.
Lâm Cẩm Nghi trở về Trung Dũng hầu phủ, đi Thuận Hoà đường thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân trước.
Tô thị đã ở đó, đang nâng bụng ngồi một chỗ nói chuyện với Trung Dũng hầu phu nhân.
Thấy nàng trở lại, Trung Dũng hầu phu nhân bảo nàng không cần hành lễ, lại bảo nha hoàn lập tức mang canh gừng nóng đã nấu sẵn tới cho nàng uống.
Tô thị vẻ mặt thân thiết, "Lúc ta dậy mới phát giác bên ngoài tuyết rơi, mấy ngày trước thời tiết tốt lắm, không nghĩ tới hôm nay lại có tuyết. A Cẩm, con có lạnh không?"
Lâm Cẩm Nghi nâng chén sứ trắng, uống một ngụm to canh gừng nóng rát, mới nói: "không có việc gì, không có việc gì, con vừa tiến cung không lâu, có cô cô tặng ô và lò sưởi tay. Sau lại thấy Lạc anh tỷ tỷ tới đón, cô nãi nãi về sau còn bảo nàng đưa ta đi rửa mặt chải đầu..."
"thật sự là đáng thương tiểu A Cẩm chúng ta." Trung Dũng hầu phu nhân vẻ mặt đau lòng, "Nếu khôngphải ta và nương con thân mình đều không tiện, con cũng không cần đi chịu khổ."
Lâm Cẩm Nghi lơ đễnh cười cười, nói: "Con còn trẻ, chút gió tuyết ấy không sao. May mắn tổ mẫu và nương không đi."
Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị liếc nhìn nhau, thấy Lâm Cẩm Nghi nhu thuận biết chuyện cảm thấy an tâm.
Uống xong canh gừng, thân mình cũng ấm áp hơn, chỉ có cổ họng vẫn còn ngứa. Lâm Cẩm Nghi tránh sang một bên, nói: "Con cảm thấy có thể nhiễm chút phong hàn, con đi về trước, không để bệnh khí nhiễm vào tổ mẫu và nương."
Trung Dũng hầu phu nhân nói: "Lập tức bảo đại phu xem, cái gì mà phải tránh, ta và nương con cũng không phải làm bằng giấy." Dứt lời cũng không chờ Lâm Cẩm Nghi phản bác, lập tức cho người đi thỉnh đại phu trong phủ.
không bao lâu, đại phu vội vàng chạy tới chẩn mạch cho Lâm Cẩm Nghi, nói nàng phong hàn nhập thể, nhưng không nghiêm trọng, uống hai bát thuốc, dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.
Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị lúc này mới yên lòng, cho người lập tức đi hầm thuốc.
Lâm Cẩm Nghi được Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị chú ý uống thuốc, không bao lâu đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bên ngoài trời lạnh, Trung Dũng hầu phu nhân không đành lòng để nàng lại mạo hiểm gió lạnh đi về viện, bảo nàng nghỉ lại.
Lâm Cẩm Nghi cởi áo khoác, nằm vào ổ chăn đã hun nóng, không biết ngủ lúc nào.
Vừa ngủ đến đêm, nàng ra một thân mồ hôi, cảm thấy trên người dễ chịu không ít.
Bên ngoài mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo và tiếng tiểu nha hoàn cười đùa.
Nàng vừa ngồi dậy, Thiên Ti mang quần áo sạch sẽ tới.
Thay quần áo rửa mặt chải đầu xong, Lâm Cẩm Nghi đẩy bình phong đi ra ngoài.
Trong chính thất, Trung Dũng hầu phu nhân, Trung Dũng hầu, Lâm Ngọc Trạch và Tô thị, vợ chồng Lâm Bác Chí và Trịnh Kiểu Nguyệt tụ tập một chỗ, ngồi nói chuyện.
Đến cùng là mồng một đầu năm, chính mình cứ như vậy ngủ đến trưa, Lâm Cẩm Nghi có chút thẹn thùng thỉnh an các trưởng bối, "Tổ mẫu sao không gọi A Cẩm dậy?"
Trung Dũng hầu phu nhân từ ái cười cười, nói: "Con uống thuốc xong, nên ngủ nhiều một lát. Tổ phụ và cha ngươi con nghe nói con trở về không khỏe, lo lắng không yên, trước sau muốn vụng trộm vào xem, đều bị ngăn lại."
Trung Dũng hầu cũng cười nói: "Thân mình không thoải mái thì nghỉ ngơi nhiều một lát, nhà mình cũng không chú ý này đó. Nhanh ngồi xuống cạnh nương con."
Lâm Cẩm Nghi ngồi kề bên người Tô thị, Tô thị kéo tay nàng, lại duỗi tay sờ sờ trán nàng, hỏi trênngười nàng còn khó chịu không.
Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, thành thật nói: "đã tốt lắm, nương đừng lo lắng."
Toàn gia lúc này mới yên lòng.
không bao lâu, tiệc được dâng đi lên. Toàn gia vô cùng náo nhiệt dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Tô thị đột nhiên kêu "Ai u" một tiếng, mọi người lập tức thay đổi ánh mắt, Lâm Ngọc Trạch lại từ chỗ ngồi chạy đến, kéo tay nàng khẩn trương nói: "Thế nào, A Hân? muốn sinh sao?"
Tô thị thở hổn hển thật dài mấy ngụm mới nói: "không có việc gì, không có việc gì, chính là bị đá mộtcước."
Lâm Ngọc Trạch có chút thất vọng nói: "Nàng nói đứa nhỏ này đã hơn mười tháng, sao còn chưa có động tĩnh."
Bà mụ đã nói chậm nhất tháng chạp Tô thị sẽ sinh. Bởi vậy Trung Dũng hầu phủ đã sớm chuẩn bị tốt phòng sinh, chỉ chờ Tô thị có dấu hiệu.
không nghĩ tới đã qua năm mới, Tô thị lại chậm chạp không sinh.
Nữ tử sinh sản giống như qua quỷ môn quan, Lâm Ngọc Trạch cũng thật sự lo lắng Tô thị, có mang lâu như vậy, đến lúc đó không biết cái đầu đứa nhỏ lớn thế nào, cũng không biết Tô thị chịu được không. Nếu ra tháng giêng còn không động tĩnh, cũng chỉ có thể sử dụng thuốc trợ sản. Nhưng thuốc đó cũng hại thân...
Tô thị vỗ vỗ tay hắn, trấn an cười: "Cũng phải chú ý duyên phận, đến lúc nên đi ra đương nhiên sẽ ra, chúng ta cưỡng cầu không được."
Nhưng mà đến cùng vẫn thành toàn tâm sự trong nhà.
Cứ như vậy đến mười lăm tháng giêng, ngày hội thượng nguyên, Tô thị còn chậm chạp không có dấu hiệu.
Thượng nguyên có tập tục "đi bách bệnh". Ngày này nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục ngày hội, kết thành nhóm đi ra khỏi nhà, đi qua cầu, lên thành, sờ đinh cầu con.
Tô thị không tiện, không thể xuất môn, Lâm Cẩm Nghi mang một chiếc khăn của bà trên người, hi vọng mượn vâth này giúp bà cầu bình an.
Hôm nay vào đêm, Lâm Cẩm Nghi cùng Trịnh Kiểu Nguyệt được thị vệ hộ tống ra khỏi cửa.
Trịnh Kiểu Nguyệt tuy rằng lớn hơn Lâm Cẩm Nghi vài tuổi, cũng từ nhỏ ở nhà được nuông chiều lớn lên, còn có chút tâm tính tiểu hài nhi. Hơn nữa nàng gả làm vợ người, ở Trung Dũng hầu phủ không thể thoải mái như iwr nhà mình, khó có cơ hội xuất môn, nàng đương nhiên là chuẩn bị tốt vui chơi mộtphen.
Hai người ở chung một thời gian, cảm tình cũng coi như tốt. Ra khỏi Trung Dũng hầu phủ, Trịnh Kiểu Nguyệt kéo tay Lâm Cẩm Nghi nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi Thành Nam được không? Nơi đó náo nhiệt hơn."
miếu thổ địa gần Thành Nam có hội đèn lồng, có đi cà kheo, múa sư tử, nhà hoa. Bao năm qua đều là nơi náo nhiệt nhất kinh thành.
Lúc trước Tô thị lo lắng Lâm Cẩm Nghi đi chỗ đông người vị chen lấn, bảo nàng đi về thành đông mộtvòng rồi về. Trước mắt, Trịnh Kiểu Nguyệt hưng trí bừng bừng, Lâm Cẩm Nghi cũng không muốn phá nhã hứng, gật đầu đồng ý, chỉ nói: "Chị dâu, chúng ta nói trước, chỉ đi bên ngoài nhìn náo nhiệt, cũng không thể chen lấn vào bên trong."
Trịnh Kiểu Nguyệt đương nhiên gật đầu đáp ứng: "Cẩm Nghi, ta biết ngươi tốt nhất."
Hai người đội mũ chùm, cứ như vậy vừa đi vừa nói về phía Thành Nam.
Nhưng mà đi một lúc, Lâm Cẩm Nghi liền hối hận. Lúc đi bách bệnh chú ý phải đi qua cầu, cầu đông như vậy, căn bản không thể tránh được đám đông.
Bên người tuy rằng dẫn theo hai mươi thị vệ và bốn năm nha hoàn, nhưng đối diện hàng trăm dân chúng, chừng đấy người căn bản phái không tác dụng.
Lâm Cẩm Nghi và Trịnh Kiểu Nguyệt bị đám đông kéo về phía trước, mãi cho đến Bách Tử Kiều nổi danh nhất trong kinh thành—— nơi này người càng đông.
Lâm Cẩm Nghi xoay người một cái, phát hiện Thiên Ti không ở phía sau, sợ toát mồ hôi lạnh, phân ra hai thị vệ đi tìm nàng. May mắn Thiên Ti chỉ bị người chen ở phía sau, vẫn chưa đi nơi khác, rất nhanh hai thị vệ đã đưa nàng trở về.
Trịnh Kiểu Nguyệt vuốt tóc mai Lâm Cẩm Nghi bị chen rối loạn, áy náy nói: "Ta thường ngày cũng có nghe ca ca ta nhắc tới mỗi lần mừng năm mới, Thành Nam náo nhiệt nhất. Trong lòng không khỏi muốn đến, lại không biết là quang cảnh chật chội thế. thật sự là liên lụy ngươi."
Lâm Cẩm Nghi nắm chặt tay nàng, nói: "Tẩu tử không cần phải nói thế, chúng ta đã đến, cẩn thận đừng đi tách ra."
Hai người nói chuyện, đã bị chen đến Bách tử kiều.
Cầu này ở kinh thành rất nổi danh, nghe nói chỉ cần phụ nhân vào tiết Thượng nguyên đến đây dốc lòng khẩn cầu trời xanh, là có thể sinh ra lân nhi.
Lâm Cẩm Nghi đi lên cầu liền tận lực thả chậm bước chân, trong lòng bắt đầu khẩn cầu cho Tô thị, hi vọng và có thể thuận lợi sinh sản.
Đoàn người đang đi đến giữa cầu, chợt nghe dưới cầu có người kích động hô: "không tốt, cầu sắp sụp!"
một tiếng kêu sợ hãi, lập tức khiến đám người trên cầu hoảng hốt. Lập tức có rất nhiều người chen lấn muốn xuống xầu.
Lâm Cẩm Nghi và Trịnh Kiểu Nguyệt mọi người ở ngay chính giữa Bách tử kiều, đằng trước người muốn về đi, phía sau muốn lập tức đi xuống, cả hai đầu đều bị xô đẩy.
Bọn thị vệ chắn ở bên ngoài, vài nha hoàn quay mặt ra ngoài, tựa lưng vào nhau làm thành một vòng quanh nàng và Trịnh Kiểu Nguyệt.
Lâm Cẩm Nghi và Trịnh Kiểu Nguyệt bị chen choáng váng, sau lưng dính sát vào thành cầu. Đột nhiên một tiểu cô nương mặc áo váy vải bông bị chen lấn ngã xuống, vừa vặn ngã ở bên chân Lâm Cẩm Nghi, sắp bị người ta dẫm lên.
Lâm Cẩm Nghi và Trịnh Kiểu Nguyệt cũng không phải loại thấy chết không cứu, lập tức ba chân bốn cẳng muốn đỡ nàng.
Ai ngờ, Lâm Cẩm Nghi vừa ngồi xổm xuống, Thiên Ti vây quanh phía trước bỗng nhiên bị đụng phải, liên tục lui về phía sau.
Lâm Cẩm Nghi trực tiếp bị đẩy ngã ngửa, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp "Phù phù" mộttiếng rơi vào hồ nước dưới cầu Bách tử.
Dưới Bách tử kiều có một tòa thuyền hoa nho nhỏ, một bóng người cũng vào lúc này lao vào trong nước.
Thị vệ ngăm đen tinh tráng sau lưng hắn, đúng là Vương Đồng.
Vương Đồng nhanh chóng để nam tử khác trong thuyền hoa trước tiên lui về bờ, hắn từ trong hòm xiểng tìm hai kiện xiêm y sạch sẽ của vương gia nhà hắn để sẵn, sau đó cũng lui ra ngoài.
Sau khi lên bờ, Vương Đồng mới trấn an nghĩ, tuy rằng lần này không phải vương gia nhà hắn an bày, nhưng lại đúng dịp, đương nhiên giống lần trước hắn đề nghị, trăm sông đổ về một biển! thật sự là ông trời có mắt a!