Lâm Cẩm Nghi nhớ lại càng nhiều chi tiết, trái tim càng băng giá.
Kỳ thật trong một năm nàng sống lại một lần nữa, đã phát hiện đời trước rất nhiều việc không thích hợp, nhưng từ đáy lòng không chịu tin tưởng thôi.
Ngay cả thọ yến của thái hậu, Sầm Thoa và mình đối chọi gay gắt, Kỷ thị cố ý làm cho nàng khó xử, nàng vẫn không có ý coi họ là đại ác nhân.
Nhưng mà sự thật hung hăng cho nàng một cái tát, dù nàng nghĩ không rõ, không thể không nhìn thẳng vào hai mẹ con dụng tâm hiểm ác này.
Nàng từng yêu thương họ như người nhà, trước mắt lại có bao nhiêu hận!
Lâm Cẩm Nghi không tự giác nắm chặt tay, móng tay cắm vào trong thịt cũng không cảm thấy.
Thiên Ti hun nóng phòng tắm trở về nhìn thấy, vội nói: "cô nương, tay của ngài!"
Lâm Cẩm Nghi lúc này mới hồi phục tinh thần, móng tay ngón tay cái bởi vì dùng sức quá độ thế nhưng bị gãy, nhất thời lưu chảy máu.
Thiên Ti nhanh đi lấy thuốc, đau lòng nói: "Tay đứt ruột xót, cô nương cũng không để ý chút, đau lắm sao?"
Lâm Cẩm Nghi tùy ý nàng nâng bôi thuốc lên tay mình, cũng không nói chuyện này, mà hỏi: "Chuyện đêm nay tẩu tử và tổ mẫu bọn họ nói gì?"
Thiên Ti nói: "Bọn nô tì bị thị vệ Trấn Nam vương phủ một đường hộ tống trở về, trên đường người đông, trì hoãn một ít canh giờ. Lúc đó đại thiếu phu nhân cũng hoảng tay chân, nghĩ nô tì trước mặt các chủ tử hầu hạ một thời gian, liền thương lượng với nô tì. Nô tì nghĩ cô nương không phải không biết nặng nhẹ, đi theo Trấn Nam vương khẳng định là có chuyện quan trọng, lúc đó phu nhân lại vào phòng sinh, lão phu nhân thân mình không tốt, lão gia không phải người có chủ ý, liền đề nghị đại thiếu phu nhân trước giấu giếm chuyện đêm nay, chỉ nói cô nương bị lạc khỏi chúng ta, nhưng bên cạnh có mang theo người, sau đó sẽ tự trở về..."
Nguyên lai Trịnh Kiểu Nguyệt và Thiên Ti cũng không bẩm báo chuyện đêm nay, khó trách vừa rồi người nhà không truy vấn, chỉ một lòng nhào lên trên người Tô thị.
"Ngươi làm tốt lắm, " Lâm Cẩm Nghi vuốt cằm tán thưởng nói, "Chuyện này ta gặp nương sẽ nói sau."
Chuyện này vẫn có khả nghi, coi nàng hiện tại tính toán, rất khó nghĩ ra nguyên cớ. Chờ Tô thị khôi phục lại, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
"cô nương, nước ấm đã chuẩn bị, ngài hôm nay bị lạnh, tắm rửa đi ngủ sớm đi."
Lâm Cẩm Nghi thở ra một hơi thật dài, tạm thời đem chuyện buổi tối hôm nay ném ra sau đầu, tự đitắm rửa nghỉ ngơi không nhắc tới.
sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Cẩm Nghi dậy đi thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, rồi đi chính viện vấn an Tô thị.
Tô thị ngày hôm qua sinh sản đến sau nửa đêm, Lâm Cẩm Nghi nghĩ bà có lẽ cũng không dậy sớm.
không nghĩ sau khi tới, Vạn Lũ nói Tô thị đã tỉnh, kéo mành đón nàng vào phòng.
Tô thị đầu quấn khăn, mặc một thân xiêm y ở nhà rộng thùng thình, đang nửa nằm trên giường uống rượu ủ trứng gà thúc sữa.
Thấy Lâm Cẩm Nghi, Tô thị cười khanh khách gọi nàng đến trước mặt, bảo nha hoàn lấy tú đôn cho nàng ngồi.
Lâm Cẩm Nghi thỉnh an, ngồi xuống nói: "Nương hôm nay sao dậy sớm như vậy? Nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải."
Tô thị nói: "Hôm qua lúc sinh, tổ mẫu con lấy nhân sâm ngàn năm trong phủ cho ta ngậm trong miệng, lúc sinh mất lực, ngủ một giấc, tinh thần lên gấp trăm lần."
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, lại hỏi đệ đệ ở đâu.
Tô thị cho người bảo bà vú ôm đứa nhỏ tới.
Tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp, phấn điêu ngọc mài, lúc này đang yên tĩnh ngủ, thường thường chép chép cái miệng nhỏ nhắn.
Tô thị cho Lâm Cẩm Nghi ôm thử, Lâm Cẩm Nghi có chút khẩn trương tiếp nhận, ôm đệ đệ vào lòng, Tô thị theo giúp, nói nàng nên ôm thế nào mới dùng ít sức.
Lâm Cẩm Nghi từ trước nghe nói trẻ sơ sinh đều đen đen xấu xấy, thấy đứa nhỏ ngọc tuyết đáng yêunhư vậy, không khỏi cười nói: "Đệ đệ bộ dạng thật đẹp mắt, về sau không biết tuấn tú thế nào."
Tô thị cười mắng: "Tiểu trứng thối này, ép buộc ta hơn mười tháng, vóc người lớn như vậy, lúc sinh lại mạnh mẽ ép buộc ta một hồi."
"Tổ phụ và phụ thân đã đặt tên cho đệ đệ?"
Tô thị nói: "Bọn họ còn chưa nghĩ ra đâu, nói ta đặt nhũ danh để gọi" nói xong Tô thị liền nhìn nàng nói, "Nương một chốc cũng nghĩ không ra tên gì hay, không bằng con nghĩ thử đi."
Tuy rằng là thuận miệng một câu, nhưng kỳ thật là bao hàm thâm ý. Lâm Cẩm Nghi là tôn bối đích xuất duy nhất trong nhà, từ nhỏ nhận hết trưởng bối che chở. Đột nhiên đến một cái đệ đệ chia xẻ các sủng ái với nàng, bà sợ Lâm Cẩm Nghi trong lòng không thoải mái, liền đề nghị nàng đặt nhũ danh cho đệ đệ, kéo gần quan hệ tỷ đệ.
Lâm Cẩm Nghi nghĩ nghĩ, nói: "Đệ đệ sau nửa đêm mới ra tiếng, sắp đến ban ngày. không bằng gọi là Hi được không?"
"Hi" là ánh nắng sớm. Tô thị cười nói: "Tốt, A Cẩm chúng ta đặt đương nhiên là tốt." Sau đó lấy tau đùa khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử béo, "Về sau ngươi là A Hi."
Hai người nói một lúc, Tô thị bảo bà vú bế A Hi đi xuống, nói: "Sáng nay ta dậy hỏi hạ nhân, nghe nóihôm qua con và tẩu tử từng nhóm về phủ, các con bên ngoài gặp tình huống ngoài ý muốn?"
Lâm Cẩm Nghi vốn cố kỵ Tô thị vừa sinh xong, muốn chờ bà nghỉ ngơi hồi phục vài ngày mới nói chuyện này. Trước mắt bà lại hỏi, nàng cũng không dám nói dối Tô, nhất thời có chút khó xử.
Tô thị hiển nhiên nhìn ra nàng băn khoăn, lại nói: "Chúng ta hai người có cái gì không thể nói thẳng? Nương chỉ sinh sản, cũng không phải bệnh nặng, chẳng lẽ một chút sự tình cũng không chịu được?"
Bà đã như vậy nói, Lâm Cẩm Nghi mới đem chuyện mình bị đẩy xuống nước, được Tiêu Tiềm cứu, sau đó Tiêu Tiềm mang nàng đến miếu nói cụ thể.
Tô thị nghe xong, một khuôn mặt lạnh có thể kết ra băng.
Lâm Cẩm Nghi vội khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng tức giận, trước mắt ngài không thể tức giận đâu."
Nữ nhi nhu thuận biết chuyện như thế, lại suýt nữa bị phụ nhân ác độc kia hại, Tô thị đau lòng ôm nàng, nói: "Nương không tức giận. Có cái gì phải tức giận, tức giận bất quá là dùng biện pháp người khác trừng phạt mình. Nương về sau sẽ lấy lại công đạo cho các con, cho bọn họ biết cái gì là “khôngthể có tâm hại người"!" Theo lời nữ nhi thuật lại, nàng mới biết được hóa ra ngoại sinh nữ ốm chết không phải đơn giản như vậy! Kỷ thị thật ngoan tâm, thế nhưng đến nữ hài mình nuôi lớn cũng khôngbuông tha!
Nàng từ trước cảm thấy Kỷ thị làm người hai mặt, giỏi nhất lá mặt lá trái, nhưng không nghĩ tới tâm can bà ta lại đen tối như vậy,
Tô thị lại hỏi về sau Lâm Cẩm Nghi rơi xuống nước có sao không, Lâm Cẩm Nghi nói: "không có việc gì, bất quá con ở trong nước một lúc, rất nhanh đã lên bờ. Hôm qua trước khi ngủ còn uống canh gừng khu hàn, ngài xem không phải con vẫn khỏe sao?"
Tô thị thế mới yên lòng, nói: "Trấn Nam vương, ngày trước là ta trách lầm hắn. Xem chuyện hôm qua này, hắn trượng nghĩa cứu giúp, lại bảo toàn thanh danh cho con, quả thật là người quang minh lỗi lạc. Ngày xưa chuyện biểu tỷ con, ta lại cho rằng sai lầm do hắn, thật sự phải xin lỗi hắn."
Nhắc tới Tiêu Tiềm, Lâm Cẩm Nghi trong lòng cũng bách vị tạp trần. Nàng từng ái mộ hắn, từng vừa yêu vừa hận hắn, nay nhớ lại những lúc hai người ở chung, dĩ nhiên là mình bị Kỷ thị xúi giục, phải xin lỗi hắn nhiều.
Nàng không nói, Tô thị cho là nàng đang nghĩ mà sợ, khẽ vỗ nhẹ lưng nàng, giống dỗ đứa nhỏ: "A Cẩm ngoan, đừng sợ, nương ở đây."
Lâm Cẩm Nghi khẽ tựa vào vai Tô thị, đáy lòng từ từ an bình. Đêm qua nàng còn chút sợ hãi, trước mắt không sợ nữa. Nàng có cái gì phải sợ đâu, hiện tại nàng có thêm kiên định tự bảo vệ mình, che chở người nhà của mình!
Lúc Lâm Cẩm Nghi không nhìn thấy, ánh mắt Tô thị càng ngoan lệ hơn. Nàng chưa từng có tâm hại người, nhưng nay có người thế nhưng cả gan thiết kế người nhà của nàng, như vậy, nàng cũng sẽ tận hết sức lực phản kích lại!
Lúc này, Lâm Ngọc Trạch vui tươi hớn hở đi tới, vào phòng nhìn thấy mẹ con các nàng đang nói nhỏ, bất giác cười nói: "Các ngươời nói gì đó? Cũng nói ra cho ta nghe một chút."
Lâm Cẩm Nghi từ Tô thị trong lòng ngẩng đầu, kỳ quái nói: "Cha hôm nay sao không vào triều?"
Tô thị bất đắc dĩ cười nói: "Cha con xin nghỉ ở nhà, hắn là như thế, hết sức hồ đồ. Lúc con mới sinh, hắn cũng cáo bệnh một tháng. thật sự là không biết nói gì cho phải."
Lâm Ngọc Trạch bị nói cũng không thèm để ý, cười hề hề như cũ nói: "Quan đồ nào có trọng yếu hơn con cái. Hài tử đâu, có phải còn ngủ hay không, ta đi nhìn một cái." nói xong lại đi ra.
Toàn gia tất nhiên là hòa thuận vui vẻ.
Đầu tháng ba, cỏ mọc oanh bay, chim hót hoa thơm đúng lúc đầu mùa xuân, Sầm Thanh Sơn sắp đại thọ năm mươi, phát thiệp mời, chuẩn bị thọ yến ở Sầm phủ.
Sầm Thanh Sơn, cũng chính là phụ thân của Sầm Cẩm, xuất thân khoa cử, sĩ đồ bình thuận, gần bốn mươi tuổi thuận lợi lên tả đô ngự sử chính nhị phẩm, có thể nói là quan lộ hanh thông. hắn cũng coi như giỏi về giao tế, thanh danh tốt, bởi vậy hắn mừng thọ, cũng có thể nói là sự kiện náo nhiệt nhất kinh thành.
Thê tử kết tóc xuất thân từ Trung Dũng hầu phủ, bởi vậy Trung Dũng hầu phủ đương nhiên phải đến.
Lúc này Tô thị đã ra tháng, trải qua hơn một tháng điều dưỡng, tinh khí hao phí lúc sinh sản cũng đã bù trở về.
Lâm Cẩm Nghi đời trước quan hệ với phụ thân cũng rất đạm bạc, ở trong trí nhớ, phụ thân này luôn luôn sớm đi trễ về, rất ít lộ diện ở nhà, không chăm sóc. Cho dù ngẫu nhiên có lúc nghỉ ngơi ở nhà, cũng chỉ đốc thúc mình cùng đệ đệ muội muội đọc sách, để bọn họ đi ra ngoài không làm mất mặt ông. Sau này nàng cố ý gả cho Tiêu Tiềm, nghịch ý ông, ông lại coi nàng thành sỉ nhục, nhiều năm qua cũng không tự mình đi thăm nàng một lần. Dù lúc nàng về thăm nhà, ông cũng rất ít lộ diện. Đời trước trong hai mươi năm, Sầm Cẩm với chuyện với ông tổng cộng lại, có lẽ còn không nhiều bằng đời này một năm nói cùng Lâm Ngọc Trạch.
Phụ thân lãnh băng như vậy, vĩnh viễn coi sĩ đồ là đệ nhất, Lâm Cẩm Nghi không phải rất muốn tham gia, càng đừng nói chiêu đãi nữ quyến lại là Kỷ thị và Sầm Thoa. Nàng liền hỏi Tô thị mình có thể cáo ốm không đi hay không.
Tô thị nghe xong lời của nàng, lại nói: "Con vì sao không đi? Con phải đi. không đi làm sao biết đôi mẫu nữ Sầm gia kia lần này lại tính toán cái gì."
Lâm Cẩm Nghi không hiểu nói: "Nương biết rõ Kỷ thị và Sầm Thoa lúc này khẳng định còn sẽ nghĩ cách tính kế con, thế nào còn..."
Tô thị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: "Chỉ có ngàn ngày làm cướp, nào có ngàn ngày phòng cướp. Họ trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, khó lòng phòng bị. Nhưng cơ hội trước mắt này, họ cũng không biết chúng ta đã biết nội tình, đó là đưa họ ra chỗ sáng, chúng ta ngược lại ở một nơi bí mật gần đó. Họ không ra tay trước, chúng ta sao tiếp chiêu chuẩn bị để phản kích?"
Tô thị nói son sắt, hiển nhiên đã nghĩ làm thế nào đối phó. Lâm Cẩm mới gật đầu đáp ứng, đáp ứng cùng bà đi Sầm phủ.