Xuất thần một lát, Lâm Cẩm Nghi phản ứng lại thì đã rơi lệ đầy mặt.
Hoàn hảo lúc này nàng quay lưng về phía Nhụy Hương, bằng không bộ dáng này cũng thật đủ chọc người hoài nghi.
Nhụy Hương không phải người nhiều lời, Lâm Cẩm Nghi đứng dưới cây hoa quế một lúc lâu, nàng cũng cứ theo như vậy.
Ước chừng qua hai khắc, đột nhiên có nha hoàn bước nhanh tới, nói: "Nhụy Hương tỷ tỷ hóa ra ngươi ở trong này, hại muội muội tìm mãi."
Nhụy Hương kéo nàng sang một bên, hỏi nàng gây chuyện gì, nha hoàn liền đến bên tai nói mấy câu.
Nhụy Hương nghe xong, kinh hỉ nói: "Vương gia đã tỉnh? Còn có thể nói chuyện?" Lúc trước Tiêu Tiềm tuy rằng tỉnh lại một lần, nhưng chỉ mở mắt, uống thuốc xong lập tức ngủ tiếp. Lúc này nghe được Tiêu Tiềm có thể mở miệng nói chuyện, sao không khiến người kinh hỉ.
Nhụy Hương vẫn chưa hạ giọng, Lâm Cẩm Nghi một bên nghe được lời này, trong lòng một khối đá lớn coi như rơi xuống.
Nha hoàn lại nói nhỏ: "Vương gia nghe nói mọi người Trung Dũng hầu ở đây, phân phó nô tì đưa Lâm nhị cô nương tới. Nhưng không được kinh động Trung Dũng hầu đmọi người, nô tì thật không biết làm sao bây giờ, cho nên mới tìm tỷ tỷ."
Nha hoàn tuy rằng không biết Lâm Cẩm Nghi, nhưng cũng biết đây là đích cô nương Trung Dũng hầu phủ cực kì coi trọng. Trước mắt tổ phụ và phụ thân người ta đều ở vương phủ, muốn dưới mí mắt bọn họ mang Lâm Cẩm Nghi đi, lại không kinh động bọn họ, thật sự khiến nàng không beiét thế nào cho phải.
Nhụy Hương vuốt cằm nói: "Cũng dễ dàng, trước mắt người là Lâm nhị cô nương, để ta nói một tiếng với nàng, xem nàng có nguyện ý đi hay không."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lâm Cẩm Nghi cũng vẫn không cố ý thám thính nghe thử.
một lúc, Nhụy Hương đi tới trước mặt Lâm Cẩm Nghi nói: "Lâm nhị cô nương, vương gia chúng ta tỉnh, muốn ngài đi qua thăm một phen, ngài xem có thuận tiện?"
Lâm Cẩm Nghi quan tâm thương thế Tiêu Tiềm, đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Nhụy Hương và nha hoàn không nói thêm gì, đi phía trước dẫn đường cho Lâm Cẩm Nghi, theo cửa hông khác trở về tầng Hương Uyển, vào nội thất.
Trong nội thất, Tiêu Tiềm đã nửa ngồi lên, tựa vào thành giường uống nước từ tay Vương Đồng.
Nhìn thấy Lâm Cẩm Nghi vào, hắn giơ giơ khóe miệng, dùng tiếng nói khàn khàn thô thô nói: "Nàng đãđến rồi."
hắn thoạt nhìn rất suy yếu, Lâm Cẩm Nghi không khỏi nhẹ cước bộ, chậm rãi đến trước giường.
Tiêu Tiềm phất phất tay, Vương Đồng và Nhụy Hương đều thức thời lui ra ngoài.
Tiêu Tiềm chống hai tay nỗ lực ngồi thẳng, nhưng không biết có phải dùng sức qua mạnh hay không, hắn "Tê" một tiếng, mày cũng nhíu lại.
Lâm Cẩm Nghi vội nói: "Ngươi đừng nhúc nhích."
Tiêu Tiềm vì thế khôi phục tư thế nửa nằm lúc trước, đối với nàng hữu khí vô lực vẫy vẫy tay, "Vậy nàng ngồi vào trước mặt ta."
bộ dáng như vậy, Lâm Cẩm Nghi cũng không đành lòng cự tuyệt. Nhưng trước giường cũng có không tú đôn hay ghế đẩu, nàng đành phải ngồi ở trên mép giường. Hai người quá gần nhau, trong phòng yên tĩnh đến châm rơi có thể nghe tiếng, lúc này mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Tiêu Tiềm ho nhẹ, Lâm Cẩm Nghi vội lấy chén trà Vương Đồng đặt ở trên bàn con đầu giường bưng qua. Tiêu Tiềm cũng không đưa tay, Lâm Cẩm Nghi đành phải bưng chén trà, giúp hắn uống.
Tiêu Tiềm cảm thấy cổ họng dễ chịu một ít, sau đó vừa cười nói: "Nàng xem, ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ để Trung Dũng hầu bình an trở về? Ta cũng không nuốt lời đúng không?"
Tiêu Tiềm người này tuy rằng khí chất có chút tối tăm, nhưng nói tóm lại tướng mạo đường đường, phong thần tuấn lãng, cười rộ lên thập phần đẹp mắt. Lúc này hắn tươi cười không có sáng rọi như ngày xưa. Lâm Cẩm Nghi hơi rũ mắt xuống gật gật đầu, "Đúng vậy, một nhà chúng ta đều thực cảm niệm ân đức vương gia."
Tiêu Tiềm lại khẽ cười nói: "Ta không cần các ngươi cảm niệm ta ân cứu mạng gì hết? Ta làm như vậy cũng không phải vì người khác, chỉ là vì chính mình, vì chúng ta."
Lâm Cẩm Nghi không khỏi giương mắt hỏi: "Vương gia lời này giải thích thế nào?"
Tiêu Tiềm nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc: "Nàng còn không rõ ý tứ của ta sao?"
Lâm Cẩm Nghi trong nháy mắt hoảng loạn, sau đó nỗ lực trấn định lại, "Cẩm Nghi không rõ ý tứ của vương gia, vương gia trên người vết thương còn chưa khỏi hẳn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Tổ phụ và phụ thân còn đang ở vương phủ, Cẩm Nghi đi trước nói cho bọn họ tin tức tốt ngài đã tỉnh lại." Dứt lời cũng không chờ hắn trả lời, như chạy trốn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Tiềm cũng không vội giữ nàng lúc này, chỉ lẩm bẩm: "Ta xem nàng có thể giả ngu đến bao giờ."
Lâm Cẩm Nghi bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy tim trong ngực đập loạn. một tay nàng đè lên ngực, nhẹ giọng nói với chính mình: "Ngươi có cái gì mà kích động khẩn trương. hắn từ trước đến nay chướng mắt ngươi, nay bất quá ngươi thay đổi thân thể, hắn liền thay đổi sắc mặt. Ngươi thật tưởng là hắn để bụng với ngươi sao?"
Ở trong sân đứng một lát, Lâm Cẩm Nghi cuối cùng bình tĩnh trở lại, về chỗ chính sảnh với Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch. Sau đó nói mình từ miệng nha hoàn biết được Tiêu Tiềm đã tỉnh, còn có thể mở miệng nói chuyện.
Trung Dũng hầu nghe nói Tiêu Tiềm đã hoàn toàn tỉnh, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, lập tức cùng Lâm Ngọc Trạch vào thăm. Lâm Cẩm Nghi nói mình không khoẻ, không cùng đi với bọn họ.
Tiêu Tiềm tinh thần không tốt, vẫn tiếp đãi Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch.
Trung Dũng hầu thấy hắn bộ dáng gầy yếu như vậy, trong lòng càng băn khoăn, ôm quyền nói: "Vương gia cao thượng, ta xin cúi đầu một lần." nói xong muốn khom người xuống.
Tiêu Tiềm bất chấp thương thế, nhanh chóng ngăn lại, nói: "Hầu gia là trưởng bối của ta, bảo hộ ngài chu toàn vốn là bổn phận. Còn hi vọng hầu gia sau này không cần coi ta là Trấn Nam vương, chỉ coi là tiểu bối trong nhà."
Trung Dũng hầu là người ngay thẳng, nghe nói như thế càng cảm thấy cảm xúc dạt dào, lần đầu tiên cùng ngoại tôn nữ tế (cháu rể bên ngoại) này thân cận.
Hai người lập tức nói chuyện sau khi Tiêu Tiềm hôn mê, tình hình chiến tranh bở tiền tuyến.
Nghe Trung Dũng hầu tự thuật một phen, Tiêu Tiềm yên lòng, cười nói: "Trước khi ta hôn mê còn tưởng xem thế này sợ có tao ương —— ta làm chủ soái vừa ngã xuống, sợ là chúng ta sẽ bị đánh bại mộttrâjn. May mắn có ngài và Gia Định hầu mọi người theo bên cạnh đốc chiến, đánh thắng trận đánh ác liệt này."
Tiêu Tiềm bên người có Vương Đồng, Vương Đồng từ đầu đến cuối đều đi theo bên hắn. hắn tỉnh lại, Vương Đồng đương nhiên đem mọi chuyện thực tế báo cáo đầy đủ. Trước mắt hắn nói lời này, là muốn đem công lao lớn nhất trong trận này quy về mọi người Trung Dũng hầu.
Trung Dũng hầu đã vài lần chịu ân cứu mạng của hắn, đương nhiên không muốn tranh công, lập tức nói: "Vương gia lời này có chút bất công, lúc đó ngài đã trước sau chém năm viên đại tướng, trong đó hai người là thân huynh đệ của Thiền Vu, Thát Đát vốn là không phải địa phương hưng thịnh nhân tài, nhất thời như rắn mất đầu, để chúng ta chiếm tiện nghi. Nên công lao này, nói đến cùng vẫn là vương gia."
Tiêu Tiềm nói: "Tóm lại mấy ngày nữa tiến cung diện thánh, ta sẽ đem tình huống lúc đó bẩm báo chi tiết, đến lúc đó định luận thế nào, cứ để thánh thượng quyết đoán."
Trung Dũng hầu và Gia Định hầu cùng mấy đại tướng tuy rằng đều đã tiến cung báo cáo, nhưng Tiêu Tiềm chủ soái lại chưa có cơ hội tiến cung. Phong Khánh đế cũng không phong thưởng bốn phía, chỉ ban cho bọn họ vàng bạc tế nhuyễn các loại. Phong thưởng quan tước đương nhiên đợi Tiêu Tiềm khang phục sẽ làm trên tiệc mừng công.
Trung Dũng hầu và Tiêu Tiềm trải qua một trận chiến, coi như là có giao tình sâu đậm, hai người nóichuyện, thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua.
Tiêu Tiềm không đủ sức, giọng nói càng ngày càng nhẹ. Trung Dũng hầu cáo từ, hắn lại còn muốn giữ lại.
Rốt cục, một lúc lâu sau, Tiêu Tiềm đã ngủ, Trung Dũng hầu mới có thế mang theo Lâm Ngọc Trạch khinh thủ khinh cước lui ra ngoài.
Trước mắt canh giờ cũng không sớm, bọn họ và Lâm Cẩm Nghi gặp lại liền cáo từ.
Vương Đồng tự mình đưa tiễn, đưa bọn họ lên ngựa và xe, nhìn bọn họ đi xa mới quay người hồi phủ.
Trở lại Trung Dũng hầu phủ, Trung Dũng hầu có vẻ rất cao hứng, lúc vào phủ còn khen Tiêu Tiềm không dứt miệng.
Lâm Cẩm Nghi vừa trở lại Cẩm Tú Uyển, liền phát hiện Tô thị đang chờ nàng.
Tô thị thường ngày bận rộn quản lý toàn bộ công việc hầu phủ, ít khi có một ngày tới Cẩm Tú Uyển vài lần.
Thấy Lâm Cẩm Nghi trở về, Tô thị nhân tiện nói: "Con đi nghĩ ngơi hồi phục một chút, nương có chuyện muốn nói."
Lâm Cẩm Nghi giống đứa nhỏ làm việc gì sai, đáp ứng rồi ngoan ngoãn đi thay quần áo rửa mặt.
Nàng cuối cùng minh bạch vì sao cha nàng sợ nương như vậy. bộ dáng nương khó chịu thật sự rất hung dữ a!
Thay xong xiêm y trong nhà, Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống bên người Tô thị. Tô thị uống trà nhìn xung quanh, nàng cũng không dám mở miệng trước, cứ như vậy lẳng lặng ngồi một bên.
Sau một lát, Tô thị nói: "Lúc trước tổ mẫu con cố ý cho con và tiểu công tử nhà Gia Định hầu đính hôn, con cũng đã biết. Lúc đó con nói còn sớm, không đồng ý, nương cũng không bức con. Trước mắt đãqua mấy tháng, tổ phụ con cũng từ biên quan toàn thân trở về, mới vừa rồi lúc mọi người ra phủ, nương và tổ mẫu con bàn nhau, chúng ta đều muốn cho con ở nhà thêm hai năm, nhưng việc hôn nhân của các con cũng không thể nói tới nói lui. Cho nên ta và tổ mẫu con nghĩ, không bằng ngay tháng sau con cập kê rồi định ra, chọn hôn kỳ..."
"Nương." Lâm Cẩm Nghi cầu xin than thở, "A Cẩm không muốn..."
Tô thị lạnh lùng nhìn nàng một cái, Lâm Cẩm Nghi co cổ lại, đem nửa câu sau nuốt vào trong bụng.
Thấy nữ nhi hiện ra thần sắc e ngại, Tô thị cũng nhu hòa hơn, vuốt tóc trước trán nàng ra sau tai, "Nương cũng là vì tốt cho con, tiểu công tử Gia Định hầu phủ nhân phẩm dạng vẻ đều thượng thừa, nay lại ở bên người thái tử làm thư đồng, bao nhiêu quý nữ danh môn đều coi trọng hắn hơn. Nếu bỏ lỡ lần này, sau này cũng không có ai tốt như vậy." Đương nhiên đây chỉ là một phương diện, về phương diện khác Tô thị không muốn nói. Nàng cũng sợ a, sợ nữ nhi động tình với Tiêu Tiềm, sau này càng khôngthể tự kềm chế, cho nên mới vội vã cùng Trung Dũng hầu phu nhân thương lượng định ra cửa hôn nhân này.
"Con thu hồi tâm, ở nhà chuẩn bị lễ cập kê, việc khác để người lớn chúng ta quan tâm." nói xong Tô thị lại thở dài, "Con trước mắt trách nương cũng không sao, sau này con sẽ biết nương thật tâm thực lòng quyết định vì con."
việc hôn nhân từ xưa là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Từ trước lúc nàng vẫn là Sầm Cẩm, bởi vì cảm tình đạm bạc với phụ thân Sầm Thanh Sơn, Kỷ thị đối với nàng "Hữu cầu tất ứng", cũng sẽ không sợ bọn họ thương tâm, cố ý muốn gả cho Tiêu Tiềm. Nay, Trung Dũng hầu trên dưới đối với nàng thật tình trân trọng che chở, hận không thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Nàng không thể để mọi người thất vọng thương tâm.
Lúc này Lâm Cẩm Nghi chỉ có thể nói: "Nương đừng thương tâm, A Cẩm nghe ngài là được."
Tác giả có chuyện muốn nói: chương sau tứ hôn, Trung Dũng hầu phủ và Gia Định hầu phủ phải om xòm ~~~