Sầm Thoa từ nhỏ sống dưới sự che chở của Kỷ thị, ở trong mắt nàng, Kỷ thị không gì không làm được. Cho nên Kỷ thị nói lời này, Sầm Thoa vẻ mặt cũng thoải mái vài phần, "Nương, vậy người nhất định phải nhanh chút, nữ nhi chờ người."
Thấy ánh mắt nữ nhi toàn tâm toàn ý tín nhiệm, Kỷ thị trong lòng cũng căng thẳng. Chiến trường của bà xưa nay là hậu trạch một mẫu ba phân, đối thủ cũng chỉ là vài nữ tử, chưa từng nghĩ tới đùa giỡn tâm nhãn tử với Thập vương gia hậu duệ quý tộc thiên hoàng như vậy. Bà cũng chưa nghĩ ra, nhưng giờ phút này vì an tâm nữ nhi, bà vẫn nói: "Nương, nương tự có biện pháp, con chỉ để ý dưỡng thân mình."
Sầm Thoa liên tục gật đầu, trong mắt bởi vì có hi vọng, cũng không còn trầm lặng.
nói một lát, bên ngoài nha hoàn tiến vào thông truyền, báo Thập vương gia mời Kỷ thị dời bước tới gặp.
Sầm Thoa nghe Thập vương gia đến, cả người bắt đầu không thể khống chế run lên, hai tay gắt gao bắt cánh tay Kỷ thị.
Kỷ thị vỗ vỗ bàn tay nàng, nói: "A Thoa đừng sợ, nương đi một chút sẽ trở lại."
Sầm Thoa vô lực buông bà ra, lại lùi về trên giường.
Kỷ thị đứng lên đi ra ngoài, bọn nha hoàn một đường dẫn bà đến thư phòng tiền viện của Thập vương gia. Hậu viện đến tiền viện cũng không gần, từ trước Kỷ thị tới cửa, là Thập vương gia khách khách khí khí nghênh đón nói chuyện, chưa từng như bây giờ coi bà như khách nhân ở vương phủ đi ra phòng ngoài.
Kỷ thị trong lòng đè nặng tức giận, đến thư phòng.
Thập vương gia đang cho chim ăn, thấy Kỷ thị, cũng chỉ xốc mí mắt, "Nhạc mẫu đến." hắn tuy rằng vẫn gọi Kỷ thị là "Nhạc mẫu", nhưng bộ dáng không chút để ý, một trời một vực so với thái độ thân thiện ân cần trước kia.
Kỷ thị cũng không nở nổi nở nụ cười, đi thẳng vào đề hỏi: "không biết vương gia gọi đến, là chuyện gì?"
Thập vương gia thả chim vào lồng, vỗ vỗ tay nói: "Cũng không thể nói là gọi đến. Nhưng nhạc mẫu đã đến, có chút chuyện bản vương không thể không nói."
Kỷ thị sắc mặt lạnh lùng, "Vương gia cứ nói đừng ngại."
Thập vương gia nói: "Vương phi dùng hài tử của ta làm lợi thế đi hãm hại Trấn Nam vương phi, nhạc mẫu cũng biết việc này?"
"Trong đó sợ là có hiểu lầm gì." Kỷ thị trấn định nói, "A Thoa ở bãi săn vô duyên vô cớ đau bụng, ngự y đều nói không giữ được đứa nhỏ. Cũng đáng thương đứa nhỏ này, không biết bị cái gì liên lụy, cư nhiên ở dưới mí mắt thánh thượng và hoàng hậu nương nương xảy ra sự cố."
Kỷ thị có ý ám chỉ, Thập vương gia nhíu mày, không nghĩ tới Kỷ thị so với Sầm Thoa thông minh hơn nhiều, chỉ vừa rồi cùng Sầm Thoa hàn huyên vài câu, đã nhận ra dấu vết.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, nói: "Nhạc mẫu đã biết một ít nội tình, nên biết đứa nhỏ này đối với bổn vương có bao nhiêu trọng yếu."
Kỷ thị lạnh lùng cười, "Đương nhiên là biết, nếu không vương gia cũng sẽ không vì A Thoa mất đi đứa nhỏ, mà đối xử như vậy. Sớm trước nghe nóichuyện vương gia và tiên vương phi, chúng ta một nhà đều không tin, không nghĩ tới vương gia nhanh như vậy lại chứng nào tật nấy."
Thập vương gia cũng nhếch miệng cười, "Tùy nhạc mẫu nói thế nào. Bất quá đây đã là lỗi của vương phi, bổn vương không thể dung thứ nàng."
Thập vương gia tự tay đánh chết vợ cả, nghe được lời này, dù là Kỷ thị cũng nhịn không được rùng mình, "Vương gia muốn thế nào?"
Thập vương gia nhún vai, nói: "Đương nhiên là muốn hòa li với vương phi."
Kỷ thị thở ra một hơi thật dài, không nghĩ tới Thập vương gia lại dễ dàng thả người như vậy. Nếu Sầm Thoa đưa ra hòa li, hoàng gia vì giữ mặt, đương nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng Thập vương gia thì khác, hắn là hài tử tiên đế thương yêu nhất, tiên đế trước khi băng hà còn dặn dò lúc đó Phong Khánh đế vẫn là thái tử phải cẩn thận chiếu cố hắn. Nếu hắn mở miệng, Phong Khánh đế hơn phân nửa sẽ đồng ý.
"Bất quá..." Thập vương gia lại tiếp tục nói, "Ta cần một đứa trẻ, chỉ cần vương phi lại mang thai sinh hạ đứa nhỏ, bổn vương sẽ để nàng rời đi."
Kỷ thị nhíu mi nói: "A Thoa vừa mới sinh non, phải nghỉ ngơi một năm nửa năm mới có thể mang thai."
Thập vương gia gật đầu nói, "điều kiện tiên quyết là đối với thân mình vô hại, nếu vương phi nguyện ý thử một lần..."
Kỷ thị trầm mặc. Sầm Thoa nếu bất chấp thân thể hoài thai đứa nhỏ này, về sau không biết sẽ bị bệnh gì. Nhưng nếu không đồng ý, bà cũng khôngđành lòng để nữ nhi ở lại địa ngục như vậy.
"Nhạc mẫu không vội quyết định ngay, không bằng trở về thương lượng cùng vương phi, bổn vương chờ các ngươi."
Kỷ thị "Ừ" một tiếng, xoay người ra khỏi thư phòng, đi thương lượng với Sầm Thoa.
Hậu viện, Sầm Thoa nhìn cửa trông mòn con mắt, sợ Thập vương gia tới, lại sợ hắn làm gì Kỷ thị, càng sợ Kỷ thị đã bị đuổi ra phủ, mình mất đi cơ hội cầu sinh.
Cũng may không lâu, Kỷ thị trở về.
Sầm Thoa thất tha thất thểu theo từ trên giường xuống, tiến lên cầm tay khẩn trương hỏi: "Nương, vương gia nói gì? hắn có làm gì ngài không?"
Kỷ thị vỗ vỗ bàn tay nàng, trấn an nói: "A Thoa, nương không có việc gì, con không cần khẩn trương như vậy."
Sầm Thoa lòng còn sợ hãi nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Kỷ thị đỡ nàng về giường, sau đó mới bắt đầu chậm rãi thuật lại lời Thập vương gia nói vừa rồi cho nàng nghe.
Kỷ thị không dám mạo hiểm thân thể nàng, không nghĩ tới Sầm Thoa nghe xong lại một ngụm đáp ứng: "Nương, con đáp ứng, con đáp ứng! Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, con đều đáp ứng!"
Kỷ thị khó xử nói: "Con phải nghĩ rõ ràng, nữ tử sinh đứa nhỏ vốn là một bước tới quỷ môn quan, con trước mắt thân thể lại thiếu hụt, đến lúc đó..."
Sầm Thoa gắt gao nắm chặt tay Kỷ thị, "Nương, nữ nhi không sợ, chỉ cần còn một đường cơ hội, nữ nhi đều muốn rời khỏi nơi này!" Nghĩ đến Thập vương gia kia bộ dáng ác sát, nàng thật sự là một khắc cũng không đồng ý ở lại Thập vương phủ.
Kỷ thị đành thở dài, "Như vậy đi, nương đi thương lượng cùng vương gia, để nương sau này ở vương phủ cùng con đợi dựng thai, đến lúc đó nương tìm thêm phương thuốc cho con điều trị thân mình."
Sầm Thoa liên tục gật đầu, "Tốt quá, nương nhanh thương lượng với vương gia đi."
Kỷ thị lại đi thư phòng. Trong thư phòng, Thập vương gia đang chà lau một khối dương chi bạch ngọc thật tốt, trên đầu khắc một chữ "Lang", thể chữ mạnh mẽ hữu lực, chính là tiên đế gia tự tay khắc ra.
Kỷ thị nói mình vào ở Thập vương phủ làm bạn với Sầm Thoa, Thập vương gia một ngụm đáp ứng, lúc này cho người và Kỷ thị về Sầm phủ thu thập đồ đạc.
Tiễn bước Kỷ thị rồi, Thập vương gia như có đăm chiêu.
Gã sai vặt bên người đi theo hắn từ nhỏ, đối với hắn cũng coi như trung thành tận tâm, liền kỳ quái nói: "Vương gia, Kỷ thị và vương phi đều đồng ý, tiếp theo, trong phủ chúng ta sắp có thể thêm một vị tiểu thế tử hoặc tiểu quận chúa."
Ai ngờ Thập vương gia nghe xong, lại cười nói: "Đâu chỉ thế, vương phủ chúng ta sau này còn có thể dựa vào đại thụ."
Gã sai vặt không hiểu, Thập vương gia lại không có hưng trí nói thêm gì nữa, cất ngọc bài đi, ra lệnh: "Truyền đại phu tới, bảo hắn khai hai đơn thuốc cho vương phi thanh lý thân thể." Việc Sầm Thoa điều dưỡng đã có Kỷ thị bận rộn, hắn nhớ lần trước uống nhiều rượu, sinh hoạt vợ chồng với Sầm Thoa, dưới thân nàng còn ác lộ, thực ghê tởm.
Buổi sáng hôm nay, Thập vương gia đi Trung Dũng hầu phủ phúng viếng, dâng hương cúi đầu xong, Tiêu Tiềm đưa hắn vào trong đình hóng mát ở hoa viên.
Thập vương gia lúc trước vốn đắc tội với Tiêu Tiềm, nay nhìn hắn lại nguyện ý nói chuyện với mình, đương nhiên là vui mừng.
hắn vừa định mở miệng bồi tội, Lâm Cẩm Nghi đã chậm rãi đi tới. Thập vương gia rõ ràng chắp tay nói với Lâm Cẩm Nghi: "Bát tẩu, ngày trước tiện nội có đắc tội, người trăm ngàn không cần để ở trong lòng."
Lâm Cẩm Nghi mặc một thân đồ trắng, khuôn mặt gầy vài phần, càng có vẻ thanh lệ vô song. Nàng thản nhiên nói, "Thập vương gia tự mình tạ lỗi, ta đương nhiên sẽ không trách tội ngươi. Nhưng Sầm Thoa..." Nàng dừng một chút, "Nàng nhiều lần hãm hại ta, lại khiến vương gia đau mất ái tử, ngươi cảm thấy ta sẽ dung tha nàng sao?"
Thập vương gia đương nhiên không muốn cùng Trấn Nam vương phủ trở mặt, lúc này nghe Lâm Cẩm Nghi nói, đương nhiên là mượn nước đẩy thuyền, hoàn toàn đổ lên Sầm Thoa, "Tiện nội xấu xa không chịu nổi, tâm tư ác độc, ta cũng gần đây mới biết, về sau nhất định quản giáo nghiêm."
"Quản giáo thì không cần, " Lâm Cẩm Nghi không gợn sóng nói, "Bên ngoài có lời đồn đãi nhảm nhí không tốt về ngài, nếu Sầm Thoa có tâm nháo lên, vương gia cũng không chịu được."
Thập vương gia nói: "Phải phải, bát tẩu nói có đạo lý. Nhưng nếu cứ như vậy nhẹ nhàng bỏ qua, sợ là nàng ấy không nhớ lâu."
Lâm Cẩm Nghi nói: "Ta không cần nàng nhớ lâu, chỉ không muốn nhìn thấy nàng nữa, ngươi hiểu chưa?"
Thập vương gia nhất thời không nói, có chuyện nguyên phi trước, hắn có thể lấy được Sầm Thoa cũng thật vất vả. Nếu hưu Sầm Thoa, vậy về sau...
"Vương gia không cần lo lắng, chỉ cần ngươi làm theo, vương gia chúng ta ngày sau đương nhiên sẽ đủ khả năng giúp đỡ, như chuyện khôi phục phong hào."
Thập vương gia không dám tin nhìn về phía Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm gật đầu với hắn.
Thập vương gia thế này mới nói: "ý tứ bát tẩu là, để ta trực tiếp hưu nàng."
Lâm Cẩm Nghi cười lạnh nói: "Như vậy không khỏi rất tiện nghi cho nàng." Tiếp theo nàng liền nói cho Thập vương gia ý nghĩ của mình.
Thập vương gia nghe xong, không nghĩ tới ý tứ Lâm Cẩm Nghi là để Sầm Thoa lưu lại đứa nhỏ cho mình rồi mới hưu nàng. Có thể lưu lại đứa nhỏ, Sầm Thoa đương nhiên là nửa điểm tác dụng cũng không còn, có Tiêu Tiềm tương trợ, hắn đương nhiên có thể khôi phục phong hào. Đến lúc đó Thập vương phủ có vương phi Sầm Thoa này hay không đều không sao.
Lâm Cẩm Nghi lại cam đoan, "Lúc trước không biết Sầm Thoa phẩm tính như vậy, gia mẫu mới tác hợp vương gia với nàng. Chờ vương gia hưu nàng, ta đương nhiên ra mặt vì ngài làm mai."
Lâm Cẩm Nghi nay thân phận là Trấn Nam vương phi, có thể được nàng làm mai, tướng mạo gia thế của đối tượng đương nhiên sẽ không kém Sầm Thoa. Thập vương gia vui vộ cùng, vội đáp: "Vậy tiểu vương trước hết tạ Bát tẩu."