Mắt Thẩm Đại đỏ hoe, lồng phập phồng lên xuống, môi mím chặt nhịn một bụng ấm ức.
Cù Mạt Dư cũng thấy không đành lòng.
Hắn đã tìm hiểu qua, đúng là hôm đó Thẩm Đại đi xem triển lãm với các đồng nghiệp, chỉ trùng hợp đứng cùng một chỗ với Châu Lam.
Cùng là alpha, hắn hiểu Châu Lam cố tình phóng thích pheromone với Thẩm Đại nhằm mục đích gì.
Kết hợp với thái độ của cậu ta ngày hôm nay, hắn có thể khẳng định chắc chắn.
Cù Mạt Dư biết Thẩm Đại không có lỗi, nhưng hắn sẽ không tha thứ cho alpha là đồng nghiệp ở bên cạnh anh hàng ngày mà dám nảy sinh ý đồ với omega của hắn.
Phải làm cho đối phương biết khó mà lui.
Nét mặt Cù Mạt Dư dịu lại, hắn dang tay ra, "Lại đây, cho tôi ôm cái nào."
Thẩm Đại cúi mặt, "Cậu ra ngoài đi, mọi người đang chờ cậu đấy."
"Tôi là ông chủ, không sao cả."
"Như này.....!Sẽ tạo thành tin đồn xấu."
"Kệ bọn họ." Cù Mạt Dư đưa tay ra với anh, "Lại đây nào."
Bàn tay Cù Mạt Dư rất to, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Mỗi khớp xương đều ẩn chứa sức mạnh.
Lòng bàn tay ngửa ra có ý chào mời và đón nhận.
Nhưng trong mắt Thẩm Đại nó đích thị là một cạm bẫy.
Các ngón tay có thể dễ dàng xoè nắm, đảm bảo quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn.
Thẩm Đại đang đứng trong phòng làm việc của mình, nhưng lại cảm thấy đơn độc không có chỗ dựa.
Tất cả đồ vật trong căn phòng này, bao gồm cả anh, đều là tài sản của Cù Mạt Dư.
Anh chầm chậm bước tới, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Bàn tay anh luôn mong ước nắm lấy, lúc này chẳng hề mang lại hơi ấm cho anh.
Cù Mạt Dư kéo Thẩm Đại vào lòng, nhéo hai bầu má trắng trắng mềm mềm, "Ấm ức, tức giận lắm hả?"
Thẩm Đại cúi đầu, trầm ngâm hỏi, "Rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?"
"Nếu tôi nói là vì anh thì anh có nguôi giận không?" Cù Mạt Dư hôn má Thẩm Đại, giọng điệu như đang nựng nịu một bé mèo cáu kỉnh, "Đừng nói là anh không nhận ra thằng nhóc kia có ý với anh."
Thầm Đại nghĩ thầm trong bụng, "thằng nhóc kia" chỉ kém cậu hai tuổi thôi đấy.
Anh thấp giọng nói, "Biết thì cũng để làm gì."
"Tôi giúp cậu ta tỉnh ngộ không tốt hơn à?" Cù Mạt Dư cười cười, thản nhiên nói, "Chúng ta đều là người trưởng thành nên tôi không muốn hạn chế anh điều gì, tôi cũng tin tưởng anh sẽ tuân thủ điều khoản trong hợp đồng.
Nhưng riêng cậu ta tiếp xúc với anh hàng ngày, phải giữ khoảng cách để tránh hiềm nghi."
Hai chữ "hợp đồng" nghe thật chói tai.
Anh hiểu ý Cù Mạt Dư, cho dù anh chỉ là người vợ trên danh nghĩa, không được công khai, quan hệ hôn nhân sớm muộn cũng chấm dứt, hắn vẫn không cho phép anh dây dưa với người khác.
Nhưng Cù Mạt Dư nhất định phải dùng cách làm nhục anh để bảo vệ quyền lợi của hắn hay sao.
Thẩm Đại đáp bằng giọng đều đều, "Tôi biết rồi."
"Vui vẻ lên nào." Cù Mạt Dư lại bóp má anh, "Trông anh gầy mà có nhiều chỗ thịt mềm phết nhỉ."
"Sắp hết giờ làm việc rồi, cậu nên về trước đi."
Cù Mạt Dư thấy Thẩm Đại giận dỗi cũng là một kiểu tình thú.
Khá là mới mẻ so với Thẩm Đại ngày thường nói gì nghe nấy.
Hắn nhìn đồng hồ, "Về cùng tôi đi.
Bảy giờ mười lăm phút xuống nhà để xe chờ tôi."
"Tối nay tôi....."
"Tối nay tôi đưa anh đi ăn." Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt sâu kín, "Hẹn hò với tôi, thế nào?"
Thẩm Đại giật mình, tim nhảy dựng lên như sắp vọt ra khỏi lồng .
Anh buồn bã nhận ra, cho dù Cù Mạt Dư có làm anh tức giận đến mức nào, anh vẫn sẽ động lòng vì một chút ngon ngọt từ hắn.
Thẩm Đại vẩy cồn lên quần áo, để mùi hương của cồn che lấp đi mùi gỗ hắc đàn Cù Mạt Dư lưu lại trên người anh.
Xong xuôi mới dám ra khỏi phòng thí nghiệm, đi đến chỗ đậu xe riêng biệt của Cù Mạt Dư.
Lão Ngô đã chờ sẵn ở trên xe.
Thẩm Đại lên xe, Lão Ngô vừa gật đầu chào anh, vừa đặt bàn ở nhà hàng.
Khoảng mười phút sau, Cù Mạt Dư có mặt.
Vừa lên xe, Cù Mạt Dư đã khịt mũi, "Mùi cồn ở đâu vậy?"
"Tôi vẩy một ít lên quần áo." Thẩm Đại giải thích, "Làm vậy mọi người sẽ không ngửi thấy mùi hương của cậu."
Cù Mạt Dư thoáng cau mày.
Thẩm Đại nói rất có lý, làm thế là đúng, cớ sao hắn lại cảm thấy không vui, "Lão Ngô, đi mua quần áo trước, để anh ấy thay bộ đồ khác."
Thẩm Đại há to miệng, cuối cùng không nói gì cả.
Cù Mạt Dư đã quen thói áp đặt người khác, anh có từ chối cũng không được.
Cù Mạt Dư đưa Thẩm Đại đến cửa hàng quần áo nam, giao anh cho nhân viên cửa hàng, "Phối cho anh ấy mấy bộ trang phục thông dụng, đi làm hay đi chơi đều có thể mặc được."
"Vâng thưa Cù tổng."
Cù Mạt Dư ngồi sang bên cạnh gọi điện thoại.
Thẩm Đại đứng im cho nhân viên cửa hàng ướm thử hết bộ này đến bộ khác lên người anh.
Mắt anh vô tình liếc thấy giá tiền, lòng thầm ai oán: Đồ này không thể mặc đi làm được.
Trong lúc thử đồ, điện thoại rung hai lần, Thẩm Đại mở ra xem, thấy tin nhắn của Trình Tử Mai: Cậu chạy đi đâu mà nhanh thế.
Thái tử ở trong văn phòng cậu lâu ơi là lâu, hai người nói chuyện gì vậy?
Còn gửi thêm một cái emoji cực kỳ hưng phấn.
Tay Thẩm Đại bận cầm quần áo, đành trả lời bằng tin nhắn thoại: Nói chuyện công việc.
Sau đó Trình Tử Mai nhắn gì thì anh không xem.
Thẩm Đại thay quần áo xong, khi bước ra ngoài chợt nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên "Anh Dư!".
Đôi tình nhân thu hút mọi ánh nhìn đang khoác tay nhau đi về hướng này.
Là Cù Thừa Trần và Vưu Bách Duyệt.
Theo sau là tài xế xách túi lớn túi nhỏ toàn là đồ hàng hiệu.
Cù Thừa Trần có vẻ bất ngờ, "Không ngờ anh lại đưa chị dâu đi mua sắm."
"Có vấn đề gì sao?"
Cù Thừa Trần cười mà không nói, nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt ẩn ý.
Thẩm Đại đứng cách đó không xa, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
"Anh Dư đưa anh đi mua quần áo à?" Vưu Bách Duyệt đi đến trước mặt Thẩm Đại, "Bộ này mặc lên người trông cũng ổn, chỉ có điều đồ của hãng này không hợp với anh, quá công nghiệp." Cậu ta quay đầu bảo Cù Mạt Dư, "Anh Dư, bình thường anh có mặc đồ may sẵn mấy đâu, sao lại mua quần áo cho anh ấy ở chỗ này.
Người ta là omega trẻ tuổi, quần áo ở đây nặng nề quá." Trong lời nói của cậu ta mang theo trách cứ hồn nhiên, ngọt ngào nũng nịu.
Phối hợp với gương mặt xinh đẹp kia, quả thực có thể làm alpha tan chảy.
Cù Mạt Dư thích người biết làm nũng.
Thẩm Đại học không nổi.
"Bình thường anh ấy cũng hay mặc đồ giống vậy." Cù Mạt Dư cười với Vưu Bách Duyệt, "Hay là em chọn giúp anh ấy? Để em chọn khéo lại càng không hợp."
"Đi, tôi đưa anh sang cửa hàng bên kia."
Thẩm Đại khách sáo từ chối, "Không cần đâu, quần áo ở đây phù hợp để mặc đi làm."
"Cả ngày anh chỉ đi làm thôi sao, tin tôi đi, tôi cam đoan sẽ giúp anh đẹp hơn nhiều." Vưu Bách Duyệt cười tít cả mắt, "Trông sẽ xứng đôi với anh Dư hơn."
Vưu Bách Duyệt vô tình hoặc cố ý mỉa mai, Thẩm Đại giả vờ mắt điếc tai ngơ, bình thản khước từ, "Cảm ơn, không cần."
Cù Thừa Trần vẫy Vưu Bách Duyệt lại gần, "Em can thiệp vào chuyện ăn mặc của người ta làm gì.
Em vừa kêu mệt cơ mà, mình đi ăn thôi."
"Ừa." Vưu Bách Duyệt hỏi Cù Mạt Dư, "Anh Dư định ăn ở đâu, hay là chúng ta ăn cùng nhau đi."
Thẩm Đại căng thẳng nhìn sang Cù Mạt Dư, lòng thầm cầu mong Cù Mạt Dư từ chối.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Dù chỉ mang tính chất đền bù, không phải là một buổi hẹn hò đúng nghĩa, song anh vẫn đem lòng chờ mong.
Rất tiếc, Cù Mạt Dư còn đang mải nhìn Vưu Bách Duyệt - người đẹp đến mức toàn thân như tỏa ra ánh sáng.
Sau đó hắn đồng ý không chút do dự.
Thẩm Đại chán nản rũ mắt, tâm trạng sa sút hẳn đi.
Anh nghiêm chỉnh cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không được mong đợi bất cứ điều gì từ Cù Mạt Dư nữa.
Nhà hàng Cù Mạt Dư chọn có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của thành phố.
Thực đơn là đồ ăn Trung Quốc cải tiến, bày biện tinh tế, hương vị ngon miệng, là điểm đến hoàn hảo cho một buổi hẹn hò.
Thẩm Đại im lặng ăn, nghe ba người kia kể chuyện hồi còn nhỏ.
Nhờ sự có mặt của Vưu Bách Duyệt, hai anh em nhà họ Cù hiếm khi không đối chọi gay gắt.
Chỉ có anh là người ngoài, không hiểu họ đang nói gì, cũng không có mặt trong chuyện xưa của bọn họ.
Anh mong bữa ăn này kết thúc càng sớm càng tốt, cho anh về nhà viết luận văn.
Ăn gần no, Thẩm Đại đứng dậy đi vệ sinh.
Anh nhìn bản thân ở trong gương, giá trị của quần áo đắt tiền nằm ở chất liệu và kỹ thuật cắt may.
So với quần áo giá rẻ mà anh thường mặc, áo len lông cừu và quần tây giá mấy vạn tệ giúp anh khí chất hơn hẳn.
Người ta thường bảo làm người phải biết cách ăn mặc.
Đó là cách ngụy trang hiệu quả nhất trên thế giới này.
Nhưng suy cho cùng ngụy trang vẫn chỉ là ngụy trang.
Cho dù anh mặc trang phục giống ba người ngoài kia, anh và bọn họ mãi mãi không phải là người cùng một thế giới.
Anh không biết mình chôn chân ở trong này làm gì.
Trong lúc anh đang suy nghĩ vẩn vơ, có bóng người xuất hiện ở trong gương, mỉm cười với anh.
Thẩm Đại cúi đầu giả vờ rửa tay, Vưu Bách Duyệt đi đến bên cạnh anh, cười bảo, "Không tệ nha, trước giờ tôi chưa thấy anh Dư đi mua quần áo với bất kì ai.
Anh ấy không thích lãng phí thời gian vào mấy việc nhàm chán, có thể dùng tiền giải quyết như thế này."
"Quần áo của tôi bị bẩn." Thẩm Đại lãnh đạm buông một câu, quay người định đi.
Vưu Bách Duyệt xoay người ngăn ở trước mặt anh, hồn nhiên hỏi, "Sao anh lại tránh né tôi, cứ như tôi làm gì anh không bằng.
Hay là anh mắc chứng hoang tưởng bị hại."
"Tại sao cậu lại có hứng thú với tôi?" Thẩm Đại hỏi ngược lại, "Vì tôi uy hiếp đến cậu?"
Vưu Bách Duyệt sững người, cười nói, "Làm gì có chuyện ấy, tôi còn hy vọng anh thu phục được anh Dư.
Phù sa không chảy ruộng ngoài, anh linh hoạt lên chút, tôi có thể giúp anh."
"Tôi không cần." Thẩm Đại cau mày, "Tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu, với cả hai người các cậu.
Tôi thấy mình đã bộc lộ rõ quan điểm, nếu cậu còn tiếp tục thì đúng là bất lịch sự."
Vưu Bách Duyệt bật cười, "Ừ, tôi bất lịch sự đấy, anh làm gì được tôi nào.
Anh đúng là thiếu suy nghĩ, chẳng lẽ anh không muốn anh Dư đánh dấu mình? Đừng giả bộ, còn lâu tôi mới tin."
Thẩm Đại cười nhạt, "Cậu cứ nhắc đi nhắc lại thứ cậu không có được làm gì, chấp niệm hả?"
Vưu Bách Duyệt trừng mắt, căm tức nói, "Anh không chỉ là đồ không biết suy nghĩ, anh còn không biết tự lượng sức mình.
Chơi đùa với alpha đỉnh cấp, anh đòi tiền đòi danh đòi lợi đều được đáp ứng.
Thậm chí còn có được đánh dấu nếu anh đủ bản lĩnh.
Nhưng thật nực cười, thứ anh muốn lại là tình yêu."
"Tôi thấy cậu mới mắc chứng hoang tưởng bị hại, tôi không hề....."
"Alpha đỉnh cấp không biết yêu là gì." Ánh mắt Vưu Bách Duyệt xoáy sâu vào Thẩm Đại, trong mắt dần dần hiện lên tơ máu, "Lý tưởng cả đời bọn họ chỉ hợp thành một chữ duy nhất --- Thắng."
- -----------
Chữ 赢 (thắng) hợp thành bởi năm chữ, giải thích rõ năm tố chất người thành công cần phải có:
亡 (vong): Ý thức được những nguy cơ tiềm ẩn mà mình có thể gặp phải.
口 (khẩu): Khả năng giao tiếp khéo léo.
月 (nguyệt): Quý trọng thời gian.
貝 (bối): Làm giàu chính đáng, không kiếm tiền bất chính.
凡 (phàm): Giữ tâm thái bình thản đón nhận mọi thứ..