Hai người chợp mắt chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức của Cù Mạt Dư.
Thẩm Đại mở đôi mắt sưng ê ẩm.
Ánh nắng lọt qua khe cửa chiếu vào phòng, báo hiệu trời đã sáng.
Cù Mạt Dư bất mãn than nhẹ, hắn nhấn tắt chuông báo thức rồi xoay người đè lên Thẩm Đại.
Não bộ còn chưa tỉnh táo mà hắn đã theo bản năng ghé sát vào gáy anh, hôn lên tuyến thể đang tỏa hương hoa.
Trọng lượng người quá nặng, Thẩm Đại bị đè ép đến không thở nổi.
Anh nghiêng mặt sang hỏi, "Ngủ một giấc dậy có thấy khỏe hơn không?"
"Tôi thấy khá hơn nhiều rồi." Cù Mạt Dư hôn má anh.
Trước kia hắn cảm thấy pheromone của Thẩm Đại hơi nhạt, đến khi quen rồi mới thấy mùi hương thoang thoảng giúp tâm trí hắn thư thái hơn nhiều.
Ngày thường đạm nhạt bao nhiêu, đến khi tình lại nồng đậm bấy nhiêu, có khả năng thích vọng sâu thẳm của hắn.
Có thể xem đây là một loại tình thú hiếm có.
"Cậu dậy luôn à?" Thẩm Đại định khuyên Cù Mạt Dư nằm nghỉ thêm một lát, ngủ không đủ giấc rất dễ bị đau đầu.
Ngay sau đó, cảm nhận được thứ rắn đang chọc vào mông mình, anh im bặt không dám nói tiếp.
Cù Mạt Dư nhanh tay lột quần anh ra, "Dậy muộn hơn tí cũng được."
Phần lớn đàn ông đều có muốn rất mạnh vào buổi sáng, Thẩm Đại cũng không ngoại lệ.
Nhưng nghĩ đến Cù Mạt Dư mới ngủ được hai, ba tiếng, hôm nay anh còn dự định về nhà, nên bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để làm chuyện này.
Lời từ chối còn chưa kịp thốt ra, Cù Mạt Dư đã cố định eo anh rồi tiến vào.
Thẩm Đại vùi mặt vào gối, thân thể chuyển động không ngừng theo từng cú mạnh.
Anh không nhịn được những tiếng rỉ đang dâng trào trong cổ họng, ngoan cố cắn chặt môi không cho phép mình ra âm thanh.
Không hiểu vì sao, căn phòng này tạo cho anh cảm giác yêu đương vụng trộm.
Rõ ràng chỉ đi lên có một tầng lầu, song vốn dĩ nơi này không chào đón anh.
Đêm qua Cù Mạt Dư gần như kiệt sức nên mới hạ thấp phòng tuyến tâm lý.
Cho dù anh có nằm ngủ hay là ân ái với hắn chiếc giường này, thì anh vẫn cảm thấy sự hiện diện của mình là sai trái.
Bởi vì đây là phòng ngủ chính, mà phòng ngủ chính thì chỉ thuộc về chủ nhân.
Cù Mạt Dư không hài lòng trước sự im lặng của Thẩm Đại.
Hắn nắm lấy cằm anh, kéo khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ra khỏi gối, "Kêu ra đi."
Thẩm Đại liếc Cù Mạt Dư bằng đôi mắt ướt át.
Ánh mắt mang theo nỗi ấm ức mà nhẫn nhịn, trêu ghẹo Cù Mạt Dư nóng hết cả người.
Hắn mạnh mẽ ra vào mấy lần, cuối cùng cũng ép ra được tiếng rỉ mình muốn nghe.
Kết "vận động" buổi sáng, Cù Mạt Dư không còn nét mệt mỏi của tối ngày hôm qua, tràn đầy phấn chấn đi vào phòng tắm.
Thẩm Đại nằm giường nghỉ ngơi một lát mới nhấc nổi cái eo đau nhức dậy.
Phòng tắm tách riêng bồn rửa mặt với khu tắm rửa.
Cù Mạt Dư đứng cạo râu phía ngoài, còn Thẩm Đại tắm ở bên trong.
Khi anh bước ra ngoài, rèm cửa đã được kéo sang hai bên, cửa kính sát đất hứng trọn ánh nắng mặt trời sáng rực chiếu thẳng vào phòng.
Anh giơ tay che mắt cho bớt chói, đến khi mắt thích ứng với ánh sáng mới nhìn thấy quản gia mang bữa sáng lên phòng cho hai người từ bao giờ.
người Thẩm Đại chỉ quấn đúng một cái khăn tắm, tóc vừa lau sơ qua còn đang nhỏ nước.
Anh vội vã đi tắm là để tẩy rửa thứ Cù Mạt Dư lưu lại trong cơ thể anh.
Khi anh không ở trong kỳ tình, khoang sinh sản sẽ không mở ra, nên Cù Mạt Dư luôn thích bắn vào trong.
Anh định tắm xong sẽ cầm quần áo về phòng mình luôn.
Giờ chẳng khác nào bị bắt quả tang ngay tại trận.
Quản gia mỉm cười, "Chào buổi sáng cậu Thẩm."
"Chào buổi sáng." Thẩm Đại gượng cười.
"Sao anh không sấy khô tóc?" Cù Mạt Dư đã ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn, thấy Thẩm Đại để tóc ướt đi ra, hắn đặt tách cà phê đang cầm tay xuống, "Mặc quần áo vào kẻo lạnh."
"Tôi về phòng rồi mặc."
"Đi sấy tóc đi."
Thẩm Đại đành cầm quần áo quay vào phòng tắm.
Sấy khô tóc và mặc đồ xong, bước ra ngoài thì quản gia đã đi rồi.
Cù Mạt Dư bảo anh ngồi xuống bàn ăn sáng.
Hắn vừa ăn vừa xem điện thoại, "Tôi phải đi ngay, giờ vẫn còn sớm, ăn xong anh ngủ tiếp đi." Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Ngủ luôn ở đây cũng được."
Vui sướng trong lòng hóa thành ý cười khó lòng che giấu.
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư bằng ánh mắt dịu dàng, "Cậu không cần ngủ thêm sao, cậu mới ngủ được có ba tiếng."
"Tôi không còn thời gian."
"Vậy tôi cũng không ngủ nữa, lát nữa tôi muốn về nhà một chuyến."
"Anh muốn về nhà?" Cù Mạt Dư ngẩn ra, như thể quên mất Thẩm Đại còn có nhà của riêng mình.
Hắn cau mày, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái, "Anh đừng về, kỳ nghỉ còn có ba ngày."
"Vậy nên tôi phải về nhà với...."
"Anh là người đã lập gia đình." Cù Mạt Dư nhướn mày nhìn anh, "Nên phải ăn Tết ở Cù gia."
"....." Nhất thời Thẩm Đại không phân rõ Cù Mạt Dư đang đùa hay là nghiêm túc.
Hắn cầm khăn ưu nhã lau miệng, sau đó đứng dậy hôn má anh một cái, "Đùa anh thôi, anh có thể về nhà.
Nhưng ban đêm tôi muốn trông thấy anh."
Cù Mạt Dư đi rồi mà Thẩm Đại vẫn còn ngẩn ngơ.
Anh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi quay về phòng thay quần áo.
Nhìn laptop để trong balo, anh chần chừ hồi lâu, cuối cùng quyết định bỏ ra ngoài.
Hôm nay về nhà thăm bà, không có thời gian làm việc.
Ban đêm....!Ban đêm Cù Mạt Dư muốn anh về thì anh sẽ về, cho nên không cần mang theo laptop.
Anh biết mình không nên răm rắp nghe theo từng lời hắn nói.
Nhưng anh nghe lời Cù Mạt Dư như vậy không chỉ vì hắn là alpha đỉnh cấp hay là ông chủ của anh, mà bởi vì anh không thể cưỡng lại bất kỳ yêu cầu nào của hắn.
Về đến nhà, trùng hợp tivi đang bản tin người sáng lập tập đoàn Tinh Châu qua đời.
Bà ngoại chỉ vào tivi nói, "Bảo sao chuyến công tác của con kết sớm vậy.
Cháu ngoan của bà, đi đi về về liên tục như thế có mệt lắm không?"
"Con không sao, con tranh thủ ngủ máy bay rồi." Thẩm Đại đỡ bà ngồi xuống, "Bà có muốn ăn táo không, con gọt cho bà nhé."
"Bà không ăn đâu, bữa sáng ăn no còn chưa tiêu hết."
Thẩm Đại nhìn Thẩm Tần đang quét nhà, nhỏ giọng hỏi bà ngoại, "Mấy ngày nay thế nào? Ông ta có chăm sóc bà tử tế không?"
Bà ngoại cười nói, "Tốt lắm, con yên tâm."
Trông thấy bà ngoại béo ra, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn, đúng là được chăm sóc rất tốt, bấy giờ anh mới yên lòng.
tivi vẫn đang nội dung liên quan đến Tinh Châu, nhưng Thẩm Đại không quan tâm cho lắm.
Anh tập trung nói chuyện với bà ngoại, bởi những thông tin mà anh biết nhiều hơn hẳn so với bản tin.
Dọn dẹp xong, Thẩm Tần ngồi xuống ghế xem tivi.
Ông ta cầm điều khiển lên định chuyển sang kênh khác, đột nhiên bị một dáng người thu hút sự chú ý.
Nét mặt ông ta từ kinh ngạc dần dần biến thành suy tư.
Tất cả những điều này Thẩm Đại không hề giác.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Đại lấy lí do công việc để rời đi.
Đối diện với ánh mắt thất vọng của bà ngoại, kỳ thực trong lòng anh vô cùng áy náy.
Song vừa nghĩ tới Cù Mạt Dư đang cần mình, thân thể anh tuy ở nơi này, nhưng tâm trí đã sớm bay về bên cạnh hắn.
Khi Thẩm Đại về đến Cù gia, Cù Mạt Dư vẫn chưa về.
Mặc dù có hơi thất vọng nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều.
Có lẽ hôm nay chính là ngày bận rộn nhất trong cuộc đời hắn.
Tắm xong, anh bật laptop lên tiếp tục viết luận văn.
Anh đang chờ Cù Mạt Dư về, cho dù phải chờ bao lâu anh cũng chờ.
Anh muốn Cù Mạt Dư vừa về đến nhà là có thể trông thấy anh.
Thẩm Đại chờ thẳng đến hai giờ sáng.
Hôm nay anh bị thiếu ngủ, cơ thể sắp trụ không nổi.
Khi anh đang ngồi ngáp đến nước mắt, cuối cùng cũng nghe được tiếng động cơ xe quen thuộc.
Anh lập tức đứng dậy đi xuống nhà.
Lão Ngô với quản gia đang đỡ Cù Mạt Dư vào nhà.
Hình như hắn uống rất nhiều rượu, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Nhìn bước chân loạng choạng và đôi mắt mơ màng không rõ tiêu cự, có thể thấy là hắn đã say.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Đại thấy Cù Mạt Dư say rượu.
Anh nhớ dì Lan từng bảo, Cù Mạt Dư rất hiếm khi uống rượu, tửu lượng lại tốt nên càng ít say.
Anh không rõ ngày hôm nay hắn đã phải trải qua những gì, nhưng chỉ cần dáng vẻ rã rời của hắn đã đủ làm đau trái tim anh rồi.
Thẩm Đại vội bước tới, đưa tay muốn đỡ hắn, song đã chẳng còn chỗ cho anh nhúng tay.
Không ngờ Cù Mạt Dư đột nhiên đẩy lão Ngô với quản gia ra, nhào vào người Thẩm Đại.
Cho dù Thẩm Đại đã có chuẩn bị, nhưng Cù Mạt Dư đứng còn không vững, dựa hẳn vào người anh.
Anh làm sao gánh nổi sức nặng của hắn, nếu không có lão Ngô và quản gia kịp thời giúp một tay, có lẽ cả hai người họ đã ngã lăn ra sàn.
"A Đại." Cù Mạt Dư thì thầm gọi tên anh, "A Đại."
"Anh đây." Thẩm Đại một tay đỡ một tay xoa xoa lưng hắn, dịu dàng trấn an.
"A Đại."
"Anh đây."
Cù Mạt Dư liên tục gọi tên anh, Thẩm Đại cũng kiên nhẫn đáp lại từng lời một.
Nhờ vậy dây thần kinh xao động nào đó đã được vuốt xuôi, cuối cùng hắn cũng im lặng.
Bọn họ tốn rất nhiều sức lực mới đưa được Cù Mạt Dư lên giường.
Dì Lan và Thẩm Đại giúp hắn quần áo, dùng khăn lau người cho hắn.
Còn hắn cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Dì Lan nói với anh, "Lâu lắm rồi mới thấy thiếu gia uống say.
Lần trước hình như là....!Khi cậu ấy còn nhỏ, khoảng mười mấy tuổi, đi uống rượu với bạn bè."
"Cậu ấy của năm mười mấy tuổi là người như thế nào?" Thẩm Đại tò mò hỏi.
"Giống như ông cụ non, thiếu gia trưởng thành sớm lại thông minh hơn người.
Alpha đỉnh cấp đều như vậy, từ nhỏ đã phải học rất nhiều thứ." Dì Lan có hơi xúc động, "Thật ra vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.
Nhiều khi dáng vẻ chững chạc ấy chỉ là giả vờ.
Nói gì thì nói, năm nay thiếu gia cũng mới hai mươi lăm tuổi.
Còn trẻ đã phải gánh ngần ấy sức nặng vai, thật là vất vả cho cậu ấy quá."
".....!Dì nói đúng."
"A Đại này, tôi thấy thiếu gia bắt đầu ỷ lại vào cậu rồi đấy.
Ban nãy thiếu gia một mực gọi tên cậu." Dì Lan mỉm cười hiền lành, "Nếu cậu có thể xoa dịu mệt mỏi cho thiếu gia thì tốt quá.
Thiếu gia cần một người biết quan tâm săn sóc ở bên cạnh cậu ấy."
Thẩm Đại ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Cù Mạt Dư, an tĩnh hoàn mỹ tựa như một bức họa.
Rõ ràng anh không dính lấy một giọt rượu, cớ sao trái tim lại đánh trống reo hò.
Đương nhiên anh muốn trở thành người mà Cù Mạt Dư ỷ lại vào, rất rất muốn.
Cù Mạt Dư đã để anh lại gần hắn như vậy, liệu có cho phép anh bước vào lòng hắn hay không?.