Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

chương 11: chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CẢNH BÁO YẾU TỐ MÁU ME, NGƯỜI YẾU TIM NÊN CÂN NHẮC KHI ĐỌC!

Chương này đặc biệt dài mà tui còn phải đi múa trên quản trường nên đăng khá trễ nha:(

Khuyên thật lòng, đợi sáng mai rồi xem:(((

.

Giờ ra chơi, Kiều Túc đi xuống nhà vệ sinh, phía sau như có mấy đôi mắt nhìn theo hắn.

Hắn cảm nhận được lũ chuột thối nào đó sắp báo thù.

Hắn đi đến nhà vệ sinh, bước vô một buồng.

Lấy từ trong túi ra lọ trong suốt, bên trong là dạng chất lỏng có màu xanh đục.

Nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì.

Kiều Túc nhìn hai lọ dung dịch đầy ẩn ý, phân vân không biết nên mang về nhà làm hay ở bên ngoài làm

Ào

Bỗng nhiên một trận nước ập xuống buồng vệ sinh của Kiều Túc, dội người hắn ướt không xót chỗ nào.

Phía bên ngoài phát ra tiếng cười đùa cùng tiếng vứt đồ rồi nhanh chóng chạy đi.

Kiều Túc bên trong nhìn bản thân nhem nhuốc với bộ quần áo ướt, tóc cũng theo từng giọt nước mà kết dính rũ xuống.

Trông hắn thật thảm hại làm sao.

Lũ chuột thối này, vốn định cho chết nhân từ một chút nhưng xem ra bọn chúng không muốn nhỉ?

.

"Hahaha, nghĩ lại còn tức cười chị ạ.

cóc ghẻ được phượng hoàng tỏ tình mà còn làm kiêu không chấp nhận, đúng là thằng ngu!" Gã béo đang đi cùng với hai nam sinh và một nữ sinh xinh đẹp không ngừng cười đùa.

"Đúng vậy, thật không biết thất thời.

Được chị Ánh Ly xinh đẹp tỏ tình còn làm kiêu." Một nam sinh trông bộ dáng xấu xí, khom lưng đáp lại gã béo, tâng bốc cô lên lấy lòng như một con chuột hèn hạ.

"Hừ." Cô nàng xinh đẹp đi ở giữa bọn họ hừ một tiếng, có vẻ còn chưa thỏa mãn với trò đùa hồi ra chơi kia.

"Chị đừng nghĩ đến hắn làm gì, nghĩ đến bộ dáng nhếch nhác khi bước qua lớp mình đến phòng giáo viên xin nghỉ kia.

Thật mắc cười, đẹp trai đến bao nhiêu cũng chỉ yếu ớt thôi a!" Một nam sinh đẹp trai đi bên cạnh thấy cô vẫn không vui liền vội an ủi.

Nghe vậy, Ánh Ly nhớ đến bộ dáng bị tạt nước kia.

Mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt đầy ma lực, bộ quần áo trên người ướt dính sát người còn không ngừng ch ảy nước.

Lúc đi cô tinh ý còn thấy cơ thể cao to kia run rẩy, nghĩ chắc anh ta sợ hãi lắm.

Nhớ lại như vậy, cô ta liền cười thoải mái.

Nhưng chỉ mỗi trò đùa này là chưa đủ, đối với những con mồi chống cự, tạt nước chỉ là một hình thức trêu chọc cấp độ nhẹ.

Những người không biết điều như Kiều Túc phải nhận những cái nặng nề hơn.

"Mục tiêu lần này là Kiều Túc, làm thế nào cho hắn ta đau khổ vào.

Tao muốn thấy anh ta quỳ xuống cầu xin tao tha thứ." Giọng nói phát ra rõ ràng rất ngọt ngào nhưng lời nói lại như rắn rết vậy.

"Vâng ạ." cả đám nam sinh quay quanh đồng thanh thưa.

"A! Chị Ly, bên kia có phải là tên Kiều Túc không?" Bỗng nam sinh béo chỉ về phía trước.

Có lẻ do này giờ lo nói chuyện nên họ không quan tâm Kiều Túc đang đi ở phía trước cách họ không xa.

Bọn chúng liếc nhìn nhau sau đó đồng thời đi đến thật nhanh từ phía sau, không cần đợi ngày mai hành động bây giờ có thể rồi.

Họ tiến xác về phía Kiều Túc sau đó liền bất chợt quàng tay qua vai hắn giả vờ là bạn thân thiết.

Cười ha hả lôi kéo hắn vào con hẻm bên cạnh, vừa hay con hẻm này lại tối âm u, người đi qua không ai rãnh mà đứng lại ngó đâu.

Sau khi kéo vào, bọn chúng liền xô Kiều Túc ngả xuống đất, bộ dáng lưu manh nhìn là biết sắp đánh nhau.

"Haha trùng hợp thật đó bạn học Kiều, chúng ta nói chuyện một chút đi?" Gã nam sinh xấu xí lớn giọng nói, giống như không sợ bọn hắn làm chuyện xấu mà bị nghe thấy.

Nhưng khi họ nhìn về chỗ mà mới đẩy Kiều Túc xuống lại chẳng thấy ai, lại nhìn hết ngóc ngách trông hẻm cũng không thấy một bóng người nào.

Chả lẻ là hoa mắt?

Trong khi cả đám đang ngẩn người thì phía đằng sau bọn họ, bỗng thò ra đôi tay đen nhanh gọn mà đâm hai mũi tim vào cổ của hai nam sinh.

Bọn chúng chưa kịp hết lên đã ngất xỉu, không biết thuốc mạnh đến cỡ nào mà mới vừa tiêm đã có tác dụng.

Hai người còn lại thấy tình hình không ổn muốn chạy trốn thì đã không còn cơ hội, sau khi tiêm vào người hai nam sinh kia xong.

Động tác tay của kẻ nọ rất nhanh, rút kim tiêm ra lại lần nữa đâm thật mạnh vào mạch cổ của hai người còn lại.

Giống như bạn của chúng, kẻ còn lại chưa kịp hét đã ngất chỉ để lại thiếu niên ướt nhẹp cùng đôi mắt lấp lóe nhìn bốn cơ thể đã ngất lịm như nhìn xác chết.

- ----Ta là ngang cách đây-------

"Ư..." Ánh Ly mở mắt ra, có lẻ vì mới tỉnh dậy nên không thích ứng được với ánh sáng.

Cô ta nhắm mắt lại rồi lần nữa mở ra lần nữa, lần này đã thấy rõ nhưng điều này cũng không khá hơn bao nhiêu khi cô ta phát hiện đối diện với mình là đám đàn em đang hôn mê.

Cô ta bị cột ngồi trên một cái ghế sắt, bốn tên đàn em cũng vậy.

Nhìn tổng thể thì bọn chúng không sao, còn lành lặn lắm nhưng điều này không nói lên việc bọn họ an toàn.

Chính tình cảnh hiện tại đã nói rõ họ trêu vào thứ không nên trêu rồi mà khi nhận ra thì đã quá muộn.

Không biết rằng tên nào làm ra chuyện này nhưng Ánh Ly nghĩ đây chỉ là một lời hăm dọa thôi chứ sẽ không làm quá lên.

Lúc này tâm lí của cô vẫn còn khá vững chắc.

Không lâu sau, mấy tên đàn em tỉnh dậy, lúc đầu cũng có chút bối rối nhưng sau khi nghe cô phân tích thì bình tĩnh lại.

Ánh Ly thầm tự đắc, cô đúng là một lãnh đạo tài giỏi vừa phân tích được vừa có thể làm bình tĩnh đàn em.

Đúng là một thiên tài.

Đang lúc nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng một mùi thơm của món ăn.

Không hiểu sao mà từ khi tỉnh dậy, dạ dày bọn họ luôn gào thét muốn được ăn như là nhịn đói mấy trăm năm vậy.

Ánh mắt mong chờ nhìn về phía cửa sắt chờ được mở ra mà họ lại không chú ý đến những thứ xung quanh mình.

Kiều Túc bước vào trên tay cầm một khay đựng dĩa ăn chứa đầy cơm rang, gương mặt hắn ta trông rất nhẹ nhàng, khóe môi còn nhếch lên một nụ cười.

Thấy người đến là ai, không hiểu sao bọn họ vẫn thản nhiên ra lệnh hắn cởi trói ra, trò đùa chả vui tí nào.

Kiều Túc cười nói: "Tớ chỉ đùa các cậu một chút, chắc các cậu đói rồi nhỉ? Các cậu ăn xong đi tớ sẽ thả các cậu đi."

Bọn họ nghe vậy liền ra lệnh cởi trói đưa cơm đến mà không hề chú ý đến điểm bất thường, có lẻ được hầu hạ quen rồi nên chúng có thể thản nhiên như vậy hoặc do đói đi?

Kiều Túc đặt dĩa thức ăn trước mặt mỗi người, họ không kiềm được mà đưa tay bốc luôn không cần đũa.

Ngấu nghiếng ăn như bị bỏ đói vậy.

Ngon quá!

Ăn được gần hết đám kia mới ý thức có gì đó không đúng.

Tại sao mình bắt nạt nó mà nó vẫn cho mình ăn thế?

Đúng lúc này, gã béo đang ăn thì cắn chúng thứ gì đó sừn sực lại dai mùi còn thối.

Gã ta ghét bỏ nhả ra thì mới thấy là một ngón chân người! Gã sợ hãi hét lên thu hút những kẻ khác.

Ba người kia thấy ngón chân người liền sợ hãi nhìn đồ ăn, dạ dày co thắt lại, ói tại chỗ.

Đợi ói xong thì Kiều Túc mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Lão Thông, cậu không cảm thấy phần dưới mình có gì khác biệt sao?"

Lão Thông là tên của nam sinh đẹp trai, anh ta nghe vậy liền cuối người xuống.

Lúc này mới thấy không biết từ khi nào bàn chân lành lạnh của mình chỉ còn lại hai cái đùi.

Những kẻ còn lại nghe vậy cũng nhìn xuống, lại nhìn bát cơm rang của mình khi ăn có khá nhiều thịt.

Không cần nghĩ cũng biết nguồn gốc của những miếng thịt này từ đâu.

Bọn họ sợ hãi mà hét lên, lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa mà bắt đầu kêu gào cuối mạng đồng thời còn cầu xin Kiều Túc thả mình ra.

Dường như thấy họ quá ồn, không biết hắn lấy từ đâu ra một con dao chặt thịt thật to.

Dơ cao lên, như chặt trái cây mà hạ xuống cần cổ của gã béo.

Lập tức, đầu lìa khỏi xác, máu bắn tung tóe như thủy triều không ngừng chảy.

Dòng chất lỏng ấm nóng kia văng lên mặt những kẻ còn lại càng khiến họ hoảng sợ.

Hòa vào với mùi tanh tưởi của máu là mùi tanh của nước tiểu, một trong ba người kia sợ quá mà tiểu rồi! Như thấy thú vị trước biểu cảm sợ hãi của họ, tay cầm con đẫm máu khẽ run lên sung sướng.

Kiều Túc đi nhanh đến bàn phẩu thuật cầm chiếc tua vít sắc bén, chậm rãi đi đến bên cạnh tên xấu tí.

Đôi tay đen nhẹ nhàng sờ lên gò má trắng trẻo, đối diện với đôi mắt đầy nước, hắn không kiêng dè lấy chiếc tu vít chọc vào hai bên mắt kia.

Quá trình làm lại vô cùng chậm, như muốn con mồi cảm nhận nổi đau xương thịt mà không ngừng gào thét.

Dòng máu ấm áp cùng tiếng kêu la thảm thiết như báo hiệu kết cuộc của Ánh Ly cùng tên đẹp trai.

Họ không dám giãy dụa nữa, biết trước sau gì cũng giống đồng bạn mình.

Sau khi xử lí xong một tên, Kiều Túc đi đến đằng sau tên nam sinh đẹp trai.

Giọng nói trầm thấp: "Cậu lè lưỡi ra, tớ sẽ tha cho cậu."

Nam sinh kia nghe vậy như bắt được dây cứu, lè lưỡi ra như một con chó nghe lời.

Chưa đợi được thả đi thì đã cảm nhận tóc mình bị nhấc lên, một đạo ánh sáng vụt qua.

Giống như gã béo, đầu nam sinh đẹp trai đứt lìa chết ngay tức khắc.

Bây giờ chỉ còn mỗi Ánh Ly, cô ta chứng kiến cảnh những tên đàn em lần lượt bị chặt đầu đã rất hoảng sợ.

Cô ta từ bé đã được sinh ra trong nhung lụa, vì là con út nên được cưng chiều sinh ra tính hư.

Mỗi ngày lên lớp không bắt nạt bạn học là không chịu được, thậm chí có lần đã khiến một cô gái nhảy lầu tự tử vì không chịu đựng được trò đùa của cô ta.

Ánh Ly biết tin vẫn dửng dưng như chuyện này không liên quan đến mình, cô ta từng mơ rằng nữ sinh kia chết không nhắm mắt quay về bảo cô sẽ bị báo ứng.

Nghĩ đây chỉ là một giấc mơ xàm nhưng không ngờ điều này thành hiện thực!

Cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm Kiều Túc cầm trên tay đầu nam sinh le lưỡi bước về phía mình.

Mặc tiếng gào thét van sinh mà để cái đầu kia lại gần đầu cô, chiếc lưỡi không ngừng cọ xát qua đôi môi nhỏ.

Cơn buồn nôn ùa về, Ánh Ly muốn hé miệng ra ói thì tự nhiên chiếc lưỡi của kẻ đã chết đưa vào khoan miệng cô ta.

Dường như không tin được, cô gào thét lên muốn nhả ra thì chỉ càng đưa sâu vô.

Kinh quá.

Tanh quá.

Tởm quá.

Cô biết sai rồi! Làm ơn ai đó cứu cô đi!

....

Cánh cửa sắt đóng lại cùng một tiếng hét thê lương.

Kết quả đã rõ.

- -----------------------------------------------------------

Huhuhu viết xong ad sợ ma không dám leo lên giường rồi tắt đèn á:( Vai tui mỏi, chân đau quá nè tròi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio