171.
Lâm Huy bừng tỉnh từ trong mộng, cậu ngồi dậy thở hổn hển.
Gương mặt bé nhỏ tròn chỉnh bây giờ đã lớn rồi, gương mặt mũm mỉm bây giờ đã trở nên thon gọn, đôi mắt vốn to tròn lại ỉu xìu xuống vì ngủ không ngon.
Cơ thể nhỏ giờ đây đã cao 1m7, năm nay cũng đã lớp mười một rồi.
"Tiểu Huy ơi, dậy đi con."
Tiếng mẹ gọi vang lên khiến cậu dật mình, thấy gần trễ giờ nên cậu vội vàng vệ sinh cá nhân rồi mang cặp chạy xuống nhà.
172.
Lâm Huy ngồi đối diện với mẹ mình, bà Lâm không còn trẻ đẹp như trước mà dần xuống sắc thấy rõ.
Mấy năm gần đây gia đình cậu lục đục không ngừng, bố mẹ ngày càng bất thuận.
Nguồn cơn đều do thái độ của Lâm Quốc, ông vẫn luôn lạnh nhạt với bà Lâm kể khi định cư ở đây, chừa từng ngủ chung một phòng với bà Lâm khiến tâm trạng của bà ngày càng thất thường.
Bà dần nóng tính không kiểm soát được, chẳng còn là một người mẹ dịu hiền như thuở ban đầu.
Sau khi ăn xong, Lâm Huy thưa ba mẹ rồi cầm cặp sách đi học, thật ra cậu chẳng muốn đi học đâu.
Những giấc mơ đeo bám cậu mấy năm qua cho cậu biết được có rất nhiều người tâm tính xấu, có thể họ không ác bằng những người trong giấc mơ kia nhưng khi đối diện lại đem cho mình cảm giác khiếp sợ.
Ngôi trường cậu học là trường nằm thứ hai tỉnh nhưng nhân cách của nhiều người trong trường lại không hề tốt.
Điển hình là lớp của cậu.
Tính cách của cậu thu nhỏ theo năm tháng, không còn hoạt bát đáng yêu như hồi bé mà trở nên trầm tính hẵn. Phải nói rằng những giấc mơ kia ảnh hưởng đến cậu rất nhiều.
Cũng bởi tính cách lầm lì này mà đa số các bạn trong lớp đều không ưa cậu, mà hiện tại thì đang có vấn nạn bạo lực học đường. Thật buồn rằng cậu lại là một trong những nạn nhân của vấn nạn này.
173.
Đứng trước cửa lớp Lâm Huy có chút chần chừ không muốn bước vô, vì lúc dậy cũng đã hơi trễ nên bây giờ sắp vô tiết rồi.
Lúc cậu đang chần chừ thì đằng sau có thầy chủ nhiệm đứng.
"Em đang làm gì vậy? Sao không vô lớp đi?"
Lâm Huy vội quay người chào thầy, biện ra một lí do.
"Thưa thầy, em đang đau bụng muốn đi mà không biết nên cất cặp trước hay đi trước ạ."
Thầy nghe vậy thì bảo: "Em muốn đi thì đi đi, đưa cặp thầy mang vô cất hộ cho, quan tâm để sức khỏe chút."
Cậu mỉm cười cảm ơn thầy.
Lâm Huy đưa cặp sách cho thầy rồi giúp thầy mở cửa, không ngờ sau đó bụi phấn liền rớt xuống đầu thầy.
Cậu ngẩn người vội lấy tay che cho thầy giáo cái xô đựng bột kia.
Thầy chủ nhiệm mặt đầy bụi trắng mà tức giận thét lên: "Ai làm ra trò này đứng lên!"
Lớp cậu học được cái thầy chủ nhiệm vẫn luôn biết đúng sai và quan tâm học sinh nhưng ông vẫn là người nghiêm khắc nhất trường cũng không phải là người dễ tính.
Không lâu sau có vài học sinh nam đứng lên nhận tội, hiển nhiên lớp rất sợ thầy chủ nhiệm.
Các học sinh bầy trò bị thầy phạt đứng hết một tiết đồng thời còn gọi phụ huynh vào cuối giờ.
Cũng vì vậy mà Lâm Huy tránh được một kiếp nạn bị các bạn cười chê nhưng không có nghĩa là có thể trốn thoát được sự trêu đùa của bạn cùng lớp.
Trong giờ học, sau lưng cậu bị dơ bởi nhiều bạn học ném giấy, phấn lên người cậu.
Cậu không nói thầy.
Không phải vì cậu yếu đuối mà cậu cảm thấy mình không nên gây phiền phức lên người khác dù sao ba mẹ cậu cũng mệt mõi vì chuyện gia đình lẫn công việc.
174.
Cậu cứ mặc cho mấy trò đùa của bạn cùng lớp cứ tập trung học, ghi chép.
Ra chơi, Lâm Huy cầm cơm hộp đi ra khu cỏ sau trường ăn cơm. Chỗ này tương đối yên tĩnh, vắng vẻ ít người lui tới.
Cũng là nơi mà Lâm Huy thích nhất ở trường học. Cậu ngồi dưới gốc cây chậm rãi nhấm nháp món ăn mà mẹ nấu.
Đồ ăn rất ngon, hương vị quen thuộc làm cậu lại nhớ đến bóng hình người mẹ dịu dàng luôn bao bọc chở che khi còn thơ bé.
Cứ nghĩ đến vậy làm cậu lại nhớ đến Kiều Túc, anh hàng xóm của cậu. Lâm Huy biết hồi còn bé cậu gặp hắn cứ nghĩ là con người nhưng sau khi có suy nghĩ riêng cùng với những giấc mơ dài đằng đẵng cậu mới chợt nhận ra.
Người anh mình luôn thân thiết chưa từng là con người, chẳng hiểu sao cậu có thể gặp được hắn cũng chẳng hiểu sao hắn lại đi đột ngột như thế.
Nhưng cậu biết hắn rất thương cậu, tình cảm này dường như đã rất lâu rồi, lâu lắm rồi.
Lâm Huy còn nhớ trước khi hắn rời đi, hắn thơm lên trán cậu một cái rồi nói tạm biệt.
Dù cơ thể đã mệt rã rời nhưng khi nhìn lên ánh mắt của hắn, cậu chợt nhận ra một cảm xúc khó tả trong đôi mắt đen láy kia.
Khi lớn rồi mới hiểu rằng đó là tình cảm, dù chỉ ở cạnh nhau vài năm nhưng đôi mắt đen bóng kia lại chứa tình cả như đã qua chục năm vậy.