186.
Nhưng chỉ trong chốc lát Kiều Túc lại quay đầu về, có lẻ là hắn nhìn thấy con vật gì đằng sau mình thôi nên Lâm Huy cũng không để tâm lắm.
Bỗng dưng con gái trưởng của Hà Nghi- Hà Nhung ném phần thịt người qua cho Kiều Túc khiến Lâm Huy giật mình.
Cô ta nói: "Ăn đi."
Cậu kinh hãi mà nhìn cô ta, bản thân ăn thịt người còn muốn người khác ăn thịt theo.
Họ có còn là con người không vậy?
Đáng sợ hơn là Kiều Túc thế mà lại thực sự cần miếng thịt người kia lên ăn.
Lâm Huy sợ hãi nhít cách Kiều Túc ra chút xíu, bỗng cậu nhận được ánh mắt sắc lạnh của Kiều Túc.
!?
187.
Sau khi ăn xong, Kiều Túc lại bị đám nghiêng cứu viên kéo đi phẫu thuật tiếp.
Có lẻ trãi qua nhiều ca phẫu thuật nên hắn không còn gào thét như lần đầu nữa.
Chỉ là lẳng lặng nhìn lên trần nhà mà thôi.
Hắn có thể quen nhưng Lâm Huy sẽ chẳng bao giờ quen những cảnh tưởng tàn khốc này.
Nước mắt lại tiếp tục rơi dưới mi mắt, cậu đưa hai tay lên che đôi mắt lại. Thế mà lần này lại có thể cử động không giống lần trước.
188.
Sau khi hoàn thành lần phẫu thuật, Kiều Túc được các nghiêng cứu viên khiêng ra.
Lâm Huy bay đến bên cạnh Kiều Túc, cậu chua xót thay hắn, cớ sao mọi thứ tồi tệ đều dồn vào anh ấy cơ chứ.
Liệu trời cao có mắt hay không mà sao hành hạ anh ấy như vậy.
Lâm Huy dựa đầu vào cánh tay còn nguyên của Kiều Túc, cậu đưa mắt nhìn những bộ phận bị thay thế.
Tay trái, đôi chân, cả đôi mắt nữa....
Đôi tay gầy xoa nhẹ những nơi bị thay đổi xong lại tìm đến lòng bàn tay người lành lặn.
Khẽ luồn tay mình vào tay anh rồi nắm chặt lại.
Bỗng cậu cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩn đầu lên thì đối diện với đôi mắt đen láy của hắn.
Đôi mắt mang màu xanh biển bị thay thế bằng mắt cú mèo.
Đôi mắt chẳng có tròng trắng chỉ hoàn toàn một màu đen sâu hút khiến tim cậu hẫn đi một nhịp.
189.
Lâm Huy choàng tỉnh dậy, trái tim vẫn đập nhanh như trong giấc mơ.
Cậu ngồi trên giường mà bần thần.
Lần thứ ba hắn nhìn cậu rồi, lần nào cũng khiến tim cậu hụt một nhịp mất.
Lâm Huy hoang mang liệu Kiều Túc có nhìn thấy mình hay không, hơn nữa nếu có thì tại sao lại có thể thấy được chứ.
Gạt qua mọi chuyện sang một bên, Lâm Huy xuống giường đánh răng rửa mặt rồi bước xuống nhà.
Cậu còn phải đi học nữa.
Khi xuống chỉ thấy mình cha cậu còn mẹ vẫn chưa về.
Lâm Quốc đang đọc báo nghe thấy tiếng động liền ngẩn đầu lên.
Khi thấy Lâm Huy thì đặt tờ báo xuống.
Cậu đi đến ngồi vào bàn ăn, chào cha một tiếng.
"Chuyện trên trường, cha biết hết rồi."
Lâm Huy đang cầm đôi đũa định gắp thức ăn thì khựng lại, cậu đưa mắt lên nhìn Lâm Quốc.
"Đây là chuyện hôm qua mà con muốn nói?"
Lâm Huy gật đầu: "Vâng ạ."
Gương mặt Lâm Quốc lúc này lại có chút nghiêm khắc, nhìn chằm chằm cậu.
"Tại sao không nói với cha sớm?"
Cậu chỉ có thể cúi đầu xuống, cậu sợ ông phiền.
Thời gian thay đổi con người, Lâm Huy vốn chẳng còn là cậu nhóc hoạt bát, có việc gì cũng kể với gia đình.
Lâm Quốc thấy cậu im lặng thì thở dài, ông đứng dậy đi đến bên cạnh con trai mình.
Nhẹ nhàng để đầu cậu dựa vào ngực mình.
Ông dịu dàng xoa lên mái tóc mềm nhẹ.
"Sau này có chuyện gì phải luôn nói với cha, cha sẽ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ con."
Lâm Huy cảm nhận được hơi ấm từ cha mình.
Khóe mắt cậu ửng đỏ, đầu vùi vào ngực ông mà "Ừm" một tiếng nhỏ.
Chẳng hiểu sao, cậu cam thấy dường như bên cạnh còn có một bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc cậu nữa.