219.
Người đứng bên cạnh Lâm Quốc trông rất quen mắt, cậu chợt nhớ ra.
Năm năm trước, chính người đàn ông này đã cứu cậu khi bị ma nữ dí trong giấc mơ.
Khi lại gần cậu cảm thấy được luồng khí quen thuộc, chợt nhận ra cũng chính là người này đã che mắt Lâm Huy khi chứng kiến cảnh Kiều Túc bị mổ xẻ.
Người đàn ông đứng cạnh cha ngủ quan đầy đủ, rất soái, trên gương mặt điểm thêm vài vết sẹo thoạt nhìn thật dữ.
Lâm Huy thoáng chốc ngẩn người, đôi mắt vô thần nhìn cha mình rồi bị nhòe đi bởi nước mắt.
220.
Cậu rơi vào cái ôm lạnh lẽo, Lâm Quốc ôm chặt con trai mình trong lòng mà xót xa.
Thầm oán trách hắn ra tay quá tàn nhẫn.
Lâm Huy cọ mặt vào ngực ông rồi run rẫy đưa đôi tay lên ôm Lâm Quốc.
“Cha xin lỗi, xin lỗi không bảo vệ được con.”
221.
Đợi đến khi bình tĩnh lại thì Lâm Huy đang nằm trong vòng tay của cha mình, khẽ dựa vào ngực ông như khi còn thuở bé.
Lâm Quốc vẫn luôn dịu dàng xoa đầu cậu.
“Trong suốt thời gian qua người ở đâu vậy ạ?”
Bỗng Lâm Huy hỏi ông khiến Lâm Quốc trầm mặc, im lặng một lúc mới nói sự thật.
“Tiểu Huy à, có lẻ con nên đón nhận sự thật này.”
“Sao vậy à?”
Dường như nhận ra có gì đó không đúng, cậu chợt giật mình.
Tại sao cha mình có thể xuất hiện trong tình cảnh này? Là mơ sao? Không phải, đây không phải giấc mơ, cậu cảm nhận được.
Nếu không phải mơ vậy tại sao một người bình thường như Lâm Quốc lại có thể xuất hiện ở đây?
Không có khả năng hai người ngủ mơ gặp nhau được, điều này vốn không thể nếu không có người điều khiển. Nhưng Lâm Quốc vốn là người bình thường làm sao có thể điều khiển giấc mơ được.
Chỉ còn một trường hợp, chả nhẽ….
“Đúng vậy, ta chết rồi, 7 ngày rồi.”
Lâm Huy lập tức quay đầu nhìn ông, môi run rẫy, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn thốt ra.
“T…Tại sao?”
Lâm Quốc thở dài: “Đỗ Uyên Nhi đã giết cha.”
Đỗ Uyên Nhi là tên họ bà Lâm, cậu khựng lại. Mặc dù ngày thường bà Lâm và Lâm Quốc đều cãi nhau nhưng cậu nhìn ra mẹ yêu cha cậu rất nhiều, đến bấy giờ Lâm Huy vẫn cảm nhận được tình cảm của mẹ dành cho cha nhưng tại sao cơ chứ?
Tại sao lại giết cha? Mẹ không sợ vòng lao lý nữa sao?
Thấy con trai mình mờ mịt liền nói: “Đã đến lúc con nên biết sự thật.”
Lâm Huy quay đầu qua lẳng lặng nhìn ông nói tiếp.
“Con còn nhớ câu chuyện ngày xưa cha kể con không, anh thiên nga và cậu vịt nhỏ không?”
“Nhớ ạ.”
Câu chuyện này như in đậm vào ký ức Lâm Huy, lần đầu tiên cậu nghe chuyện về định kiến xã hội đau đến thế nên không thể nào quên đi được.
“Thật ra khi cậu vịt nhỏ tự tử thì vẫn chưa xong, sau khi cậu vịt nhỏ chết, anh thiên nga dù lập được chiến công lớn nhưng hằng đêm vẫn nhớ mong bóng hình cậu vịt nhỏ khi chết mà ước gối, mất ngủ.
Nhân gian ta có câu người chết sau bảy ngày thì quay về. Quả là vậy, bảy ngày sau khi tạ thế cậu vịt nhỏ quay về tìm anh thiên nga.
Cậu ấy bảo rằng trong lòng còn vướn bận nên không thể đầu thai sang kiếp khác được.
Cứ thế cậu vịt nhỏ thành hồn ma đi theo anh thiên nga, còn công việc của anh thiên nga ngày càng thăng tiến.
Nhưng vài tháng sau, anh thiên nga vẫn luôn nôn ói khi ăn mấy món tanh như cá, lại có cảm giác thèm chua.
Vì cảm thấy không ổn nên anh thiên nga đã đi khám bác sĩ, thật bất ngờ khi ông nói với anh rằng anh đã mang thai.”
Như nhận ra điều gì đó, tim Lâm Huy hẫn đi một nhịp, cậu quay qua nhìn Lâm Quốc rồi lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
“Anh thiên nga cũng bất ngờ lắm, thậm chí còn chẳng tin cho đến khi bác sĩ đưa mẫu xét nghiệm lần thứ năm lại đi siêu âm.
Thực sự trong cơ thể anh có một đứa trẻ chưa rõ dạng người, khi ấy anh thiên nga mới tin mình có thai.
Trên thế giới cũng xuất hiện người đàn ông mang thai nhưng nó rất hiếm, nhưng không ngờ mình lại có thể mang thai.
Đêm ấy, cậu vịt nhỏ vui như điên mà ôm anh thiên nga vào lòng mặc dù chẳng thể chạm vào.
Cứ thế cái thai dần lớn lên và cũng đến lúc cái bụng anh thiên nga to lên không thể dấu được nữa nên đằng xin nghỉ việc rồi đến một vùng quê nhỏ sinh con.
Khi anh thiên nga quay lại làm việc thì đứa trẻ đã được 1 tuổi.
Ở nơi làm việc của anh thiên nga, có một cô gái rất yêu anh, cô là con gái của sếp lớn anh.
Sau khi anh quay về, cô ấy rất vui mừng, cứ bám riết anh thiên nga không tha.
Anh từ chối rất nhiều lần nhưng người con gái ấy lại vì tình mà loạn.
Chẳng hiểu sao cô ấy biết được anh có con cũng biết anh có thể đẻ con mà lấy nó ra làm lí do uy hiếp anh thiên nga.
Cậu vịt nhỏ biết tất cả rất tức giận mà muốn tấn công đe dọa cô gái kia.
Nhưng chẳng hiểu sao mà cô ấy lại biết đến sự tồn tại của cậu vịt nhỏ mà mời thầy đến.
Vốn cậu vịt nhỏ chỉ mới tạ thế có hơn một năm, là một con ma cùi, căn bản cậu chẳng là gì đối với thầy pháp kia.
Cuối cùng vì phải bảo vệ cậu vịt nhỏ lẫn bí mật của mình mà anh thiên nga đằng đồng ý kết hôn với cô gái kia.
Nhưng cuộc sống anh với vợ nhạt nhòa, căn bản không có tình thì sớm muộn tan nát.
Cô gái ý thức được điều đó nên đã nói với anh thiên nga rằng, anh có thể chuyển công tác sang nước ngoài để quên đi người cũ nhưng với điều kiện là để con anh ở lại cô chăm.
Anh thiên nga đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng lựa chọn sang nước ngoài.
Không phải anh không thương con mà là vì lợi ích sau này, trên người cô gái kia có điều gì đó khiến cậu vịt nhỏ phải kiêng kị.
Cũng vì thế mà cậu vịt nhỏ không thể mạnh hơn để bảo vệ những người mình yêu.
Chỉ còn một cách là đi thật xa để cậu vịt nhỏ có thể tu luyện cũng như giải thoát cho anh thiên nga khỏi cô gái kia.
Anh thiên nga đi với điều kiện rằng, cô gái không thể làm hại đứa con của anh. Phải chăm sóc và không được bạo hành, anh yêu cầu mỗi ngày đều phải gửi video con anh cho anh mới có thể yên tâm rời đi.
Phải năm năm sau anh quay lại thì đứa con của anh lại dính vào một con quái vật.
Con anh và quái vật có duyên có nợ với nhau.
Cậu vịt nhỏ giờ đã rất mạnh nhưng con quái vật này đã đợi đứa con hàng trăm năm. Họ không thể chia cắt hai người được đằng phải giao ước với con quái vật rằng, đợi đến năm thằng bé đủ 18 tuổi thì hẳn xuất hiện trả duyên nợ cho nhau.
Con quái vật ấy đồng ý.”
Nói đến đây bỗng Lâm Quốc nhìn Lâm Huy, cậu cũng dường như hiểu ra mà hỏi.
“Cha à, người là anh thiên nga à?”
“Giỏi lắm, đứa trẻ của ta.”
Ông cười dịu dàng xoa đầu cậu rồi nắm lấy đôi tay ngâm lớn của người mình thương.
Hắn tự giác đi đến trước mặt Lâm Huy.
“Chào con, ta là Triệu Vũ, một con vịt nhỏ.”
Nghe vậy thì hai cha con Lâm Huy bật cười, sao gương mặt đầy sẹo kia, lạnh lùng như thế lại có thể thốt ra lời nói đáng yêu như vậy cơ chứ.
“Đây là người cha thứ hai của con, Tiểu Huy, là cha ruột.”
Cậu nhìn người đàn ông trước mắt rồi vẫn nhổm người ôm lấy hắn.
Lâm Huy cảm nhận được cơ thể Triệu Vũ cứng đờ, họ gặp nhau nhưng chưa từng thân mật như vậy.
Nhưng miễn là người thật lòng thương yêu cậu, cậu đều đón nhận và đáp lại.
..
Triệu Vũ vẫn luôn đi theo con mình, bảo vệ cậu nhưng chưa một lần bồng bế kể cả khi còn nhỏ.
Khi đứa trẻ được sinh ra từ người mà hắn rất yêu thì hắn cũng không thể ôm lấy con mình.
Vì hắn đã chết rồi.
Nhưng đến hôm nay, hai cha con họ cuối cùng cũng có một cái ôm ấm áp của tình phụ tử.
Triệu Vũ đưa tay lên, ôm lấy bờ vai con trai, trên gương mặt lạnh băng kia lại nở một nụ cười nhạt.