225.
Sau đó là một trận huyết tinh xảy ra.
Những sinh vật nữa người nữa thú kia sử dụng lợi thế động vật trong máu của mình mà bắt đầu tấn công những người trong viện nghiêng cứu.
Họ như hóa dại mà cắn xé từng người xong lại nhét thịt nghiêng cứu viên đã chết, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Kiều Túc đứng một bên với gương mặt lạnh nhìn.
Mắt hắn lia qua một góc, thấy ba mẹ con Hà Nghi đang tìm đường trốn.
Hắn bay đến bên ba người họ, trực tiếp đánh ngất bọn họ rồi quay người đi đến đâu đó.
Có một làn gió đen mang ba người Hà Nghi lên chạy theo Kiều Túc.
226.
Lúc Hà Nghi tỉnh dậy đã thấy hai con gái cưng của bà đang bị trói lại, tứ chi giang rộng trên chiếc bàn phẫn thuật.
Bà ta vội chạy đến muốn mở trói nhưng không tài nào mở được.
Hà Nghi vội quan sát xung quanh, thấy Kiều Túc đang ngồi như một vị đế vương ngạo nghễ lạnh lùng nhìn bà ta.
Hà Nghi vì ý nghĩ muốn sống mà quỳ xuống: "Tôi biết chúng tôi làm điều sai trái với cậu nhưng xin hãy tha cho con tôi."
Kiều Túc không quan tâm đến lời cầu xin của bà ta, hắn đứng lên trên tay cầm con dao bén.
Từ từ đi đến bên hai người con gái của Hà Nghi, đúng lúc này cả hai cô con gái đều tỉnh dậy.
Cô con trưởng thấy con dao trước mắt vội liếc nhìn xung quanh xong sợ hãi hét lên.
"Mẹ ơi, cứu con!!"
Hà Ngọc nằm ngay cạnh chị thấy vậy không hét lên mà bật khóc đầy sợ hãi.
Hà Nghi thấy hai cô con cưng bị vậy thì sợ hãi, muốn nhào qua ngăn Kiều Túc lại nhưng cơ thể bà ta cứng đờ, không duy chuyển được.
Như bị ghìm chặt vậy.
Bà ta chỉ có thể khóc lóc nói: "Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi. Làm ơn tha cho con tôi!!"
"Từ khi bà hành hạ những người tội nghiệp kia, ăn thịt rồi mổ xác họ một cách vô nhân tính thì bà có nghĩ đến ngày này không?"
Lúc này Lâm Huy không kìm được mà thốt ra câu như vậy với Hà Nghi.
Nhưng hiển nhiên bà ta chẳng nghe được.
Cuối cùng Kiều Túc cũng đưa mắt qua nhìn Hà Nghi xong ném con dao trong tay đến trước bà ta.
Sau đó hắn lại ngồi xuống chống cằm nhìn người đàn bà vẫn luôn đoan trang nhưng giờ lại như dân tị nạn.
"Nếu bà ăn thịt một trong hai đứa con gái của bà thì tôi sẽ cho bà và đứa còn lại sống."
Dứt câu, Hà Nghi cảm thấy bản thân có thể cử động được như thường.
Bà vội cầm lấy con dao nhào đến chỗ Kiều Túc muốn đâm hắn.
Nhưng điều này hiển nhiên không được, bà ta bị một lực vô hình đẩy ra té sõng soài trên nền đất.
"Nếu bà không nghe hiểu thì tôi sẽ ăn hai đứa con của bà."
Nói rồi hắn đứng lên, chậm rãi đi đến bên bàn mổ.
Đôi mắt đen sâu hút nhàn nhạt nhìn hai người con gái đang sợ hãi mà hét lên.
Vươn bàn tay có móng nhọn đến trước mặt hai người.
"Đừng, đừng Kiều Túc, niệm tình tôi đối xử tốt với cậu. Xin hãy tha cho tôi!"
Hà Ngọc vội nói chỉ mong cầu được sự thương hại của hắn.
Nhưng hiển nhiên hắn bỏ ngoài tai mà rạch một đường nhẹ trên chiếc cổ trắng nõn nà, lập tức máu liền chảy ra.
" Khoan đã, tôi sẽ làm theo, xin hãy dừng lại."
Ngay lúc Kiều Túc định đâm vào động mạch thì Hà Nghi tức thời hô lên.
Hắn quay người lại cười một cái với bà rồi lại về chỗ ngồi chờ xem kịch hay.
227.
Hà Nghi tay cầm dao mà run rẩy, bà ta nhìn hai đứa con của mình.
Dù sống bà làm những điều sai trái nhưng bà vẫn luôn thương các con của mình.
Cũng chính bà đã kéo hai đứa con vào con đường này rồi đến bây giờ báo ứng.
Hai người con gái, ai Hà Nghi cũng rất thương nên chẳng biết ra tay với ai. Ngay lúc bà lưỡng lự thì cô con trưởng đã sốt ruột đến nổi hét lên với mẹ.
"Mẹ ơi, đừng cứu nó, cứu con này!"
Hà Ngọc thì chẳng nói gì, cô ả chỉ nhắm mắt khóc nức nở như đã chấp nhận số phận.
Trái tim của Hà Nghi đau xót khôn cùng, cuối cùng cũng bước đến trước mặt cô con gái trưởng.
Nhẫn tâm cắm con dao thật mạnh vào cổ ả rồi nhắm chặt mắt đẫm lệ cuối xuống cắn v.ào cổ con gái.
Mặc cho máu chảy không ngừng, Hà Nghi bắt đầu ăn thịt của con mình.
Cô con gái trưởng không thể tin được mở trừng trừng mắt nhìn mái tóc mẹ mình đang nhấp nhô trước mặt.
Ả cảm nhận được cơn đau xé toạt, cảm nhận được từng bộ phận đang dần mất đi.
Cuối cùng bên tai ả vang vọng tiếng nói của rất nhiều người, xong đôi mắt trước khi khép lại thấy được có rất nhiều người đang nhìn ả.
Có người chỉ còn mỗi cái đầu, có người thì nội tạng rớt ra lòng thòng. Chẳng ai trong đám người đó có cơ thể hoàn chỉnh cả.
Bọn họ nhìn ả với ánh mắt oán hận, miệng nói.
"Đáng đời."
"Hay lắm, hay lắm."
"Cô nên trả giá cho những việc mình làm rồi."
"Cảm thấy được mẹ yêu của mình ăn thịt như thế nào?"
"Hay cho một đời đầy tội ác của cô."
....