.
Đúng lúc này, bà Lâm gọi hai người xuống ăn cơm.
Kiều Túc bế Lâm Huy đi xuống, hắn vừa đi vừa ngửi mùi sữa tươi trên người nhóc con thầm cảm khái không ngờ mình thích kiểu nảy.
Nhóc con vừa nhỏ lại mềm mại, ngốc nữa.
Cũng hợp khẩu vị hắn lắm, muốn làm cầm thú ghê.
Bà Lâm ngồi trên bàn thấy cục cưng của mình được cậu hàng xóm bế xuống thì vui.
Lâm Huy đó giờ nghịch ngợm, gặp cậu nhóc này tự nhiên ngoan hẳn.
Độ thiện cảm của bà với hắn càng tăng.
Riêng bản thâm nhóc Lâm Huy cũng vui vì không bị lấy đi mô hình yêu thích, ha trẻ con mà, một việc nhỏ cũng khiến chúng vui cả ngày.
.
"Nào nào, tiểu Túc, cháu ăn đùi gà này đi.
" Bà Lâm cười hiền hòa gắp một miếng gà bỏ vào trong bát của Kiều Túc.
Hắn lễ phép cười cảm ơn, tư thế nhai nuốt cơm vô cùng đoan trang, gọn gàng.
"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.
" Lâm Huy đang nhai nhóp nhép bên cạnh thấy thế liền đưa chén lên đòi.
Bà Lâm nhìn đứa nhỏ của mình cảm thấy nhóc hình như mập lên nhiều rồi.
Nghiêm khắc nói: "Cục cưng, con mập hơn rồi, nếu ăn nhiều sẽ bị các bạn cười chê.
"
Lâm Huy nghe vậy liền ủy khuất bảo: "Nhưng tiểu Minh nhà bên còn nặng gấp mấy lần con a.
"
Kiều Túc bên cạnh nhìn đôi mắt long lanh kia sắp rơi kim cương tới nơi liền xé nhỏ gà ra để vào trong chén Lâm Huy, bộ dạng cực kì ôn nhu (lừa đấy=)))) bảo: "Tiểu Huy còn đang tuổi lớn, bác cứ để em ăn đi ạ.
"
Lâm Huy thấy trong chén có gà liền vui vẻ, meo meo ôm cánh tay dài của Kiều Túc ngọt ngào cảm ơn.
Ánh mắt nhìn bé lại lần nữa lấp lóe ánh sáng, đáng yêu quá, hắn muốn cắn thằng nhóc trước mặt này một phát xem có chảy ra sữa không mà sao ngọt ngào như vậy.
________
Hí lo, mọi người biết ở Đà Lạt có quán ăn vặt nào giá học sinh hong?.