"Nếu không có thì sao em lại đỏ mặt?"
Y Nhiên liền vội đưa tay lên sờ mặt, mặt của cô thật sự đỏ? Nhìn vẻ mặt của cô như vậy thật khiến cho đối phương thêm phần thích thú.
"Lúc ở thụy Sĩ, em đã để ý đến ai rồi à? Có thể làm cho một người lạnh lùng như em để tâm đến mức này... thật sự cô rất tò mò về người đó!"
"..."Cô chỉ biết đứng sững người trước mấy lời nói đó. Cô đã khi nào để tâm đến ai? Thân cô còn chưa mấy để tâm thì làm gì rảnh rỗi đến độ đi để ý kẻ khác?
"Ừm... Vừa nãy có nhận một cuộc gọi từ cục cảnh sát. Em xin phép!" Lấy tạm một lí do nào đó để có thể rời khỏi nơi này. Chỉ có một vấn đề mà lại có thể cho ra nhiều câu hỏi như vậy thật sự cô có phần khâm phục bọn họ. Càng khâm phục hơn hết là tại sao không phải những vấn đề khác mà lại là vấn đề này?
Rời khỏi học viện, cô đi đến một tiệm cà phê gần đó. Sau đi chọn cho bản thân một tách cà phê sữa, cô đi đến chiếc bàn phía góc phải của quán để ngồi, vẫn như một thói quen, cô mở ba lô lấy ra một cuốn sách để đọc. Vì muốn tĩnh tâm đọc sách, cô đưa tay lên tai tháo máy trợ thính ra đặt xuống bàn. Có thể nói cô là một người khuyết tật!
"Cà phê của quý khách. Chúc quý khách ngon miệng!" Phục vụ đặt lên bàn cô một tách cà phê song song đó là một lời chúc đầy lịch sự. Nhìn thấy cô một chút cũng không phản hồi, người kia đành bỏ đi!
Nhìn thấy tách cà phê đã được mang ra, cô ngừng đọc sách mà bắt đầu thưởng thức nó.
Trụ sở câu lạc bộ KN
"Hôm qua tôi có đọc được tin Tạ Y Nhiên từng là quán quân của cuộc thi Khoa học niên thiếu đó!"KT nhìn đám người trong câu lạc bộ nói.
"Nhìn mặt cô ấy là biết không phải người thường rồi. Đừng nói là cuộc thi trong nước, cuộc thi ngoài nước mang tầm Quốc tế thì chắc chắn cũng sẽ được hạng cao thôi!"
"Thấy anh khá hứng thú với người ta nhỉ?" Drop nhanh miệng nhìn người anh trai ngày nào cũng nhắc đến cô gái tên Tạ Y Nhiên thật sự khiến cậu có chút tò mò.
"Mấy người không lo tập luyện, ngồi đó nhàn rỗi không sợ K bắt chạy xung quanh câu lạc bộ sao? Có khi còn nặng hơn."
"Lục Khiêm, anh có thể nào đừng làm cho không khí giải lao của bọn em thêm phần nặng nề hơn không?" Gương mặt hiện ra nét chán ghét rõ ràng trên khuôn mặt từng người bọn họ. Trong câu lạc bộ ngoài sợ boss cao lãnh của bọn họ ra thì còn phải dè chừng một người nữa đó là Lục Khiêm-người lập trình của bọn họ.Anh ta mặc dù không lạnh lùng như K nhưng anh lại là một người thuộc tuýp đáng sợ ngầm, chỉ cần anh nói một câu với K dù đúng hay sai thì ông chủ của bọn họ sẽ luôn tin anh vì anh là người bạn thân nhất của hắn ta.
"Ban nãy nghe cậu nói về ai đó thì phải?"Lục Khiêm ngồi xuống cạnh bên KT hỏi.
"Lúc đi Thụy Sĩ có gặp một vị học bá tên Tạ Y Nhiên. À phải rồi, thấy cô ấy cũng học ở học viện Nam Hải, anh có từng gặp qua chưa?"Drop nhìn anh hiếu kì hỏi.
Lục Khiêm vừa nghe đến ba chữ "Tạ Y Nhiên" liền ngồi thẳng người nhìn về Drop.
"Tạ Y Nhiên?"Để chắc chắn tai mình không nghe nhầm anh liền nhìn về hướng cậu nhóc nhỏ nhất nhóm hỏi lại một lần nữa.
Cậu nhóc liền gật đầu khẳng định.
"Anh từng gặp qua chưa?"
"Lúc tôi học ở đó đã từng gặp qua cô ấy!" Anh cười nói. Còn nhớ khi đó trong trường cô gái nhỏ tên Tạ Y Nhiên cực kì nổi tiếng trong trường, cô gái nhỏ ngoài mang danh "thần đồng" ra thì còn là một người khá xinh xắn.
"Có thông tin gì anh biết mà trên mạng không có không?"
"Tại sao tôi phải nói với mấy người chuyện này?"Anh nhíu mày nhìn bọn họ. Mấy cái vẻ mặt đầy hiếu kì này là như thế nào?
"Còn rảnh thời gian ngồi tám chuyện thì chi bằng mỗi người chạy vòng câu lạc bộ rồi vào luyện tập đi!" K từ ngoài đi vào đã nghe mấy tiếng bàn tán liền mở miệng nói.
"Boss, chúng em vừa được giải lao mà..."
"Làm hay không làm? Không làm bị giảm lương!"
"Chúng em xin tuân lệnh!"Tiếng hô to rõ, tất thảy đều nhanh chân đi ra ngoài để chạy bộ. Dù muốn hay không thì cũng phải chạy, bọn họ có chết cũng không muốn bị giảm lương.