Tử Ân thức giấc, cơ thể vẫn rất mệt mỏi sau trận hoan ái cùng hắn nhưng khi nhìn thấy Martin thì tâm trạng vui vẻ lên rất nhiều...
"Thiếu gia dặn cháu có thể về thăm bố mẹ."
Martin phải dùng biết bao lời lẽ mới có thể khuyên được Lục Diệp Thần vì bản tính độc chiếm của hắn rất cao, huống chi hắn yêu cô gái này điên cuồng đến nỗi sợ mất...
Tử Ân gật đầu cười liền đi chuẩn bị quần áo, xong đâu đấy liền ra xe riêng để trở về căn nhà cũ của gia đình cô.
Phía sau còn hơn một đám người đi theo canh chừng...
Chiếc xe lăn bánh rất nhanh đã đến nơi, Tử Ân xuống xe nhìn ngôi nhà thân thương trước mặt mà bồi hồi cảm xúc.
Còn cha mẹ Khương thì thấy có khách đến nên vội ra tiếp đón, không thể tin được con gái của hai người đã trở về...
"Tử Ân...là...là con sao..."
Tử Ân xúc động liền chạy đến ôm chầm lấy mẹ cô, nước mắt không kiềm được nức nở...
"Hắn có làm gì con không...hắn có..."
Mẹ Tử Ân liền nhìn thấy dấu hôn chi chít đỏ ửng trên cổ cùng khuôn mặt có phần tiều tụy của con gái liền biết hắn ta đã đối xử với con gái bà như thế nào.
Điều đó quá tàn nhẫn đối với một cô gái mới lớn như Tử Ân...
"Khương tiểu thư...đã hết thời gian, phiền cô nhanh chóng trở về..."
Tử Ân vội vàng níu chặt tay mẹ, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng nhưng mẹ cô lại gạt tay con gái ra, giọng nói thập phần nhẹ nhàng an ủi...
"Trở về đi con..."
"Mẹ...con không muốn đâu...con sợ lắm..."
Đương nhiên là bà không hề muốn rời xa con gái một chút nào cả nhưng tính khí của Lục Diệp Thần bà cũng hiểu vài phần, hắn rất tàn bạo và độc ác, bản tính chiếm hữu thượng thừa, nếu Khương Tử Ân không ngoan ngoãn nghe theo hắn thì tính mạng cũng chưa chắc được vẹn toàn.
Huống chi gia đình bà lại thuộc hạng mòn của xã hội, lấy đâu ra quyền lên tiếng trước mặt những kẻ quyền lực như hắn chứ...
"Đừng bỏ con mà...huhuhu..."
Tử Ân không chịu buông tay bà ra đến khi nghe được giọng nói lạnh lẽo phát ra từ phía sau lưng...
"Hừ...em không muốn về sao..."
Tử Ân quay lại đã thấy Lục Diệp Thần đứng sau lưng cô, thần kinh căng thẳng đến tột độ, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào...
"Tử Ân..."
Thanh Nhiên nghe tin cô đã được trở về thì lập tức chạy đến nhà Tử Ân, gặp người con gái cậu thích nhất trên đời nhưng trớ trêu lại bị chia cắt.
Khương Tử Ân nhìn thấy Thanh Nhiên, thâm tâm dấy lên tia vui sướng, không quan tâm Lục Diệp Thần vẫn đứng đây mà chạy lại ôm chầm lấy cậu ta.
Hi vọng với gia thế của Thanh Nhiên có thể cứu cô khỏi Lục Diệp Thần...
"Tớ nhớ cậu lắm..."
Thanh Nhiên nhìn dấu hôn trên cổ Tử Ân liền biết cô không còn thanh sạch nhưng vẫn dành tình cảm cho cô như ngày đầu...
"Mẹ kiếp..."
Lục Diệp Thần chứng kiến tất cả vào tầm mắt, người phụ nữ hắn yêu nhất, người phụ nữ ngày đêm rên rỉ dưới thân hắn đang ôm một nam nhân khác.
Dù là người kiềm chế tốt ra sao vẫn không bao giờ có thể chấp nhận được...
"GIẾT"
Tử Ân sửng tỉnh, cô đưa mắt nhìn vệ sĩ đang lao đến mà không biết nên làm gì thì Thanh Nhiên đã kêu lớn tiếng.
Hai viên đạn được bắn thẳng vào vai và chân cậu khiến máu ứa ra...
"Không..
đừng..."
Tử Ân định đỡ cậu dậy nhưng lại bị Lục Diệp Thần bắt lại, ném mạnh lên xe khiến cô đau điếng...
"Yêu nhau vậy sau...để tao cho mày biết người phụ nữ mày yêu dâm đãng như thế nào..."
Lục Diệp Thần cho người áp sát Thanh Nhiên vào xe, có thể nghe thấy bên trong có chuyện gì nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được...
Lục Diệp Thần bắt lấy chân nhỏ kéo mạnh lại, xé rách đồ trên người Tử Ân chỉ chừa lại nội y, hắn vén quần nhỏ sang bên trực tiếp vào hạ thể đang ngủ mà không bước dạo đầu khiến Tử Ân hét lên đau đớn, nước mắt đã thấm hết khuôn mặt xinh đẹp...
"Huhu...A...đau...trướng..."
Hắn không để ý nhiều, tâm can hắn cũng rất đau đớn khi thấy cô ôm nam nhân khác vậy, nỗi đau thể xác không hề thấm thía gì so với nỗi đau hắn phải chịu.
Nơi thô to của người đàn ông liên tục trừu sáp vào hạ thể của người phụ nữ khiến Tử Ân đau nhói, hai tay nắm chặt vào vai hắn tìm điểm trụ...
"Ư...A...đau...đau...đừng mà..."
Tử Ân biết cô đã chọc giận hắn nhưng sao hắn nỡ đối xử với cô như vậy, bắt người không liên quan chứng kiến cô cùng kẻ khác quan hệ...
"Gọi tên tôi..."
Lục Diệp Thần vừa nói vừa cắn mạnh hạt đậu đến nở rộ, một tay giữ chặt hông cô di chuyển lên xuống liên tục...
"Ư...a...Thần...a..."
Tử Ân không kiềm được rên rỉ gọi tên hắn, tuy hiện tại tâm cô đang đau nhưng cơ thể lại rất sướng và liên tục đón nhận hắn, mệt mỏi liền dựa vào vai hắn mà nức nở không thôi...
"Huhu...dừng...tha...tôi..."
Lục Diệp Thần vuốt dọc sống lưng cô, nhẹ nhàng chạm vào nơi hai người đang giao hợp mà xoa nhẹ cũng khiến cô run rẩy, lại cúi xuống thì thầm vào tai cô...
"Nói yêu tôi...chỉ yêu một mình tôi..."
Tử Ân biết cô không thể từ chối hắn nhưng cô không muốn thừa nhận những điều hắn nói nên chỉ biết im lặng khóc.
Lục Diệp Thần mất kiên nhẫn, hắn tiếp tục nói...
"Không nói hả...vậy tôi giết hắn đấy..."
Tử Ân giật mình, cô hơi chống người dậy, run giọng mở miệng...
"Tôi yêu anh...tôi chỉ yêu mình anh..."
Lục Diệp Thần cau mày không hài lòng nhìn Tử Ân khiến cô phải sửa lại lời vừa nói...
"Em...em yêu anh...em chỉ yêu mình anh...làm ơn..."
Lục Diệp Thần biết cô đang nói dối lòng, hắn biết cô không cam tâm chút nào nhưng cũng khiến hắn khá hơn ban nãy, ôm chặt cô tiếp tục luận động mặc dù Tử Ân đã kiệt sức nhưng vẫn bị hắn ép phải tỉnh táo để quan hệ...
"A...a...ưm...đừng cắn nữa..."
trước ngực của cô sắp bị hắn cắn đến tê dại, hạ thể cứ liên tục tiếp nhận lấy thứ ngày một to lớn kia, tiếng nói đầy dâm loạn của người đàn ông cứ vang bên tai cô nhưng Tử Ân chỉ nghe được vài từ như là em là của tôi, em xem em hút tôi thật chặt...
"Ân Nhi của anh..."
Tử Ân mệt lả, cả người cô đau đớn vô lực nằm trong lòng Lục Diệp Thần mặc kệ hắn muốn vuốt ve âu yếm gì cũng được.
Tâm can cô dường như bị hắn làm cho tan nát rồi...