Kế Thê

chương 42: không cam lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người hầu bên người Lưu Đồng, cũng là người lần trước Thường Nhuận Chi thấy hắn mang theo.

Xem bộ dáng hai người, nhìn qua giống một đôi huynh đệ, lớn lên cao to mã đại, một người tên là Hoa Trạch, người còn lại tên là Hoa Hạo.

Lưu Đồng thấy Hoa Trạch trở về, trước để cho hắn uống ngụm trà nhuận cổ họng, sau đó mới gạn hỏi: “Thế nào, là Phương Sóc Chương sao?”

“Hồi gia, là Phương Sóc Chương.”

Hoa Trạch cúi đầu trả lời: “Người theo sau Phương Sóc Chương, cũng có chút lai lịch.”

“Hửm?” Lưu Đồng vừa nghe, thần sắc nhất thời cẩn thận, hỏi: “Là ai?”

“Một người là nhị công tử Lý Duy Thanh của Binh bộ Tả thị lang, một người khác là chất tử của Hoài Tây Đại tướng quân tên Tống Cảnh.”

Khi Lưu Đồng hỏi cũng không né tránh Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi vừa vặn cũng có thể nghe thấy.

Nhị công tử của Binh bộ Tả thị lang nàng không có nghe qua, nhưng mà Hoài Tây đại tướng quân thì nàng có biết người này nha.

Thái tử Tống lương đệ, kỳ phụ là Hoài Tây Đại tướng quân. Tống Cảnh này cũng là chất tử của Hoài Tây Đại tướng quân, vậy hắn có thể là đường ca hoặc là đường đệ của Tống lương đệ rồi.

Lông mày Lưu Đồng nhíu chặt: “Bọn họ đi nơi nào, ngươi có nghe bọn họ nói cái gì không?”

“Bọn họ đi... Dịch Hồng các.” Hoa Trạch không khỏi nhìn về phía Thường Nhuận Chi, vừa nhìn vừa nói tiếp: “Tiểu nhân muốn âm thầm đi theo vào, nhưng không thành công.”

Thường Nhuận Chi nhíu mày, hỏi Hoa Trạch: “Dịch Hồng các là kỹ lâu?”

Hoa Trạch xấu hổ gật gật đầu.

Lưu Đồng thấy trên mặt Thường Nhuận Chi mang theo ý cười, ho khan một tiếng, tức giận nói: “Đều là vui chơi không đúng đắn, ban ngày ban mặt lại chui vào kỹ lâu.”

Nhưng mà, Thường Nhuận Chi lại lắc đầu: “Kỹ lâu ban ngày không đón khách. Bọn họ giấu tai mắt người khác mà vào, chắc là muốn bàn chuyện gì đó. Địa phương kia, chính là nơi bàn chuyện tốt nhất.”

Thường Nhuận Chi dừng một chút, hỏi Lưu Đồng: “Nghe nói Dịch Hồng các này ở Kinh Thành danh tiếng không nhỏ, cũng không biết Dịch Hồng các này có phải sản nghiệp của vị vương gia nào hay không?”

Nhất thời, Lưu Đồng cũng hiểu được, nói: “Tuy Dịch Hồng các ở Kinh Thành danh khí rất lớn, nhưng mà không nghe nói qua đó là sản nghiệp nhà ai. Nghĩ tới Mạc hậu đông gia lại lịch không nhỏ, lại che giấu rất tốt.”

Thường Nhuận Chi không biết vì sao, lại liên tưởng thoáng qua Thái Tử nhũ nhân Trần thị, người kia xuất thân thanh lâu, nghe nói là một nữ nhân khéo léo.

Nàng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Đã không biết bọn họ nói cái gì, cũng không thể tùy tiện suy đoán. Cửu công tử huynh xem, muốn làm sao đây?”

Lưu Đồng bất mãn nhìn nàng một cái, Thường Nhuận Chi hiểu được, hạ giọng gọi một tiếng “A Đồng“.

Lúc này, Lưu Đồng mới vừa lòng, trầm ngâm một phen, sau đó chậm rãi nói: “Mặc dù phụ hoàng lấy lại chức vụ của ngũ ca ở Binh bộ, lại cũng không có ấn theo suy nghĩ Thái tử, thế lực binh tướng bộ phóng cho Thái tử. Bây giờ, Phương Sóc Chương thay Thái tử làm việc, sẽ gặp gỡ nhi tử của Binh bộ Tả thị lang, chắc là muốn thông qua hắn mượn sức Binh bộ Tả thị lang đi. Nhưng mà, Tống Cảnh kia... Vậy thì khó nói. Nếu có thể mời người này đến làm khách, cũng có khả năng người bên cạnh bọn họ cũng chưa biết.”

Lưu Đồng nói đến đây liền có chút đứng ngồi không yên: “Ta phải đi thông báo cho ngũ ca một tiếng, huynh ấy rất thông minh, xem thử có thể nhìn thấu được chuyện này một chút hay không.”

Thường Nhuận Chi cười nói: “Xem ra, hunyh rất sùng kính Thụy vương.”

Lưu Đồng nghiêm túc nói: “Ta và ngũ ca từ nhỏ ở chung rất tốt, huynh ấy lớn hơn ta mấy tuổi, khắp nơi đều chiếu cố ta. Đừng nhìn huynh ấy suốt ngày chỉ biết vùi đầu nghiên cứu khắc đầu gỗ, làm chút việc nghề mộc, huynh ấy rất thông minh, theo ta biết thì, không có mấy người có thể theo kịp.”

Thường Nhuận Chi giật mình, không biết vì sao, nghe xong lời đó của Lưu Đồng, lại ẩn ẩn có chút cảm giác bất an.

Nàng áp chế cảm giác đó trong lòng, cũng theo Lưu Đồng đứng dậy, nói: “Huynh đã có việc, liền đi trước đi. Chờ ngày mai ta trở về phủ Thái Tử, sẽ cho người mang trà xanh tới cho huynh.”

Lưu Đồng cười đáp ứng, bước nhanh ra cửa, đến quầy hàng quán trà muốn đài thọ, lại nghe chưởng quầy báo là đã có người trả tiền rồi.

Lưu Đồng quay đầu nhìn lại, thấy Thường Nhuận Chi đứng ở bên kia bình phong, đối mặt với hắn mỉm cười.

Nàng đã sớm cho Diêu Hoàng chuẩn bị tốt bạc, sau đó trả tiền phí dụng cho quán trà.

Lưu Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, ôn nhu nói: “Ta đi trước nhé.”

Cách một khoảng xa, Thường Nhuận Chi không có nghe được hắn nói gì, chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng hắn.

Nàng gật gật đầu, lắc lắc tay, nhìn theo Lưu Đồng rời khỏi.

Sau đó, nàng nhìn chung quanh thấy thuyết thư ngồi dưới đài, Thường Âu đang say sưa nghe người ta nói, rồi mới quay người trở lại trước bình phong.

Ngụy Tử cười ngây ngô đến lệch miệng nhìn Thường Nhuận Chi, tướng mạo tề mi lộng nhãn tác quái. Thường Nhuận Chi lười quan tâm nàng, nhìn chằm chằm nàng một mắt, cuối cùng nha đầu kia phải thành thật trở lại.

Diêu Hoàng ngồi quỳ xuống bàn rót thêm trà cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi ngồi xếp bằng, chống má nhíu mày suy nghĩ.

Nàng có chút hiểu rõ cái gọi là “Không cam lòng” của Lưu Đồng.

Nếu như nói hắn xem thường Thái Tử, tự nhận thấy tương lai sẽ không phải là minh quân, chẳng bằng nói, hắn là cảm thấy bất bình cho Thụy vương.

Hắn nhận định, trong những người mà hắn tiếp xúc từ nhỏ, thông minh nhất là Thụy vương.

Đồng dạng đều là hoàng tử, năng lực Thái tử bình bình chỉ biết ngầm mưu quỷ kế, như thế nào có thể làm một minh quân?

Trong cảm nhận của hắn, người có thể trở thành minh chủ... Là Thụy vương.

Đột nhiên, Thường Nhuận Chi cảm thấy thân chợt lạnh, bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Nàng không biết, có phải Lưu Đồng còn chưa ý thức được hắn nghĩ như vậy á.

Cũng mặc kệ thế nào, khỏa hạt giống ý thức này, đã sớm ở trong đầu hắn phát ra. Sớm hay muộn cũng có một ngày, hắn có thể lĩnh ngộ được.

Rồi sau...

Rồi sau đâu?

Tâm Thường Nhuận Chi chợt căng thẳng.

Ý nghĩ của hắn như vậy, Thụy vương có biết không?

Lại hoặc là, Thụy vương thật sự đối với cái kia vị trí, không có dã tâm sao?

Thường Nhuận Chi cảm thấy tim mình giống như đập nhanh hơn.

Thụy vương và nàng, là những người có liên quan tới nhau, hắn là con rể phủ An Viễn hầu, là đại tỷ phu của nàng.

Thụy vương hơi có chút sai lầm, liên lụy gần nhất là Hiển Tần nương nương trong cung, người thứ hai, đó là Thụy vương phi, tiếp tục đó là phủ An Viễn hầu.

Thường Nhuận Chi nhấp mím môi.

“Cô nương.” Diêu Hoàng chần chờ gọi nàng, nói: “Ngài và cửu hoàng tử...”

Thường Nhuận Chi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía nàng.

“Chuyện của ngài và cửu hoàng tử, có muốn bẩm báo một tiếng với thái thái hay không?”

“Ta và Cửu hoàng tử có chuyện gì?” Thường Nhuận Chi hỏi lại.

Diêu Hoàng hơi hơi trương miệng, có chút bồn chồn: “Các người...”

“Bát tự còn chưa có ném, sốt ruột cái gì.” Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu: “Chuyện hôm nay, hai người các ngươi nên giữ miệng cho chắc, đừng nơi nơi nói ra. Nhất là ngươi, Ngụy Tử.”

Thường Nhuận Chi điểm danh Ngụy Tử: “Nếu để ta nghe được ngươi nói huyên thuyên, ngươi có thể thử xem.”

Ngụy Tử vội vàng gật đầu, lại nhịn không được tò mò hỏi: “Cô nương, sau này người có phải sẽ trở thành Cửu hoàng tử phi hay không vậy?”

Thường Nhuận Chi cụp mắt xuống, trầm mặc.

Có phải sẽ trở thành Cửu hoàng tử phi hay không à?

Thường Nhuận Chi bưng trà, để Diêu Hoàng mở ra một phiến bình phong, cũng nghe thấy náo nhiệt từ trên đại đường thuyết thư.

Đợi cho Thường Âu nghe đủ, độ ấm cũng bắt đầu giảm xuống, Thường Nhuận Chi mới mang theo Thường Âu trở về Hầu phủ.

Thường Âu quấn quít lấy nàng, ở lại viện của nàng dùng xong bữa tối, lại lắp bắp nhìn nàng.

Thường Nhuận Chi cười nói: “Tam tỷ nhớ rồi, sẽ tới chỗ di nương của đệ nói chuyện của đệ cho di nương biết. Đệ trở về đi.”

Thường Âu lúc này mới yên tâm, giống như con khỉ nhỏ vui vẻ chạy đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio