Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Lý Miêu Kỷ đánh diễn viên mới kia.
Lúc ấy đang trong giờ giải lao, bọn Lý Miêu Kỷ đều là vai phụ nhỏ Giáp Ấp Bính Đinh, tự nhiên không có khu nghỉ ngơi riêng, cho nên cứ thế ngồi xổm lề đường tán gẫu nói chuyện bát quái.
“Tôi phải nói á, những diễn viên nổi tiếng này cũng đủ khinh người ha, chúng ta ngồi đây đợi nửa ngày, người ta còn đang trong phòng nghỉ chỉn chu nhan sắc kìa?” Lý Miêu Kỷ bày ra bộ dạng khó chịu, mặt đầy khinh thường trào phúng, “Cô nói có phải cố tình không quay muốn chúng ta phải chờ không, không phải chơi trò khinh thường thì còn là cái gì, tôi thật là chịu đủ mấy thứ uất ức này rồi, sớm biết đã không tới.”
Người bên cạnh lập tức nhỏ giọng nói: “Này, cô đừng nói như vậy, cẩn thận bị người nghe được. Tuy rằng thật là vậy, nhưng người ta là đại minh tinh, chúng ta chỉ là tiểu trong suốt, lại còn là chút đồ thừa, có thể lộ mặt trong phim đã là không tồi rồi, cũng không mong xa hơn.”
Các cô đều là diễn viên lâm thời, có chỗ nào trống liền nhét vào, căn bản không được lựa chọn.
Có thể vào tổ, cũng là ông trời ban ân.
Một người khác cũng nhỏ giọng khuyên: “Đúng đó, Nguyệt Nguyệt, cô ngàn vạn lần đừng nói vậy, lỡ như bị nghe được sẽ rất phiền phức.”
Lý Nguyệt là tên giả Lý Miêu Kỷ dùng, nghe thấy người khác khuyên cô, lòng cô cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô cũng đâu muốn như vậy, việc nói những lời đàm tiếu sau lưng người khác cô cũng chán ghét đến cực điểm, nhưng hiện tại cô đang sắm vai một nhân vật khiến người chán ghét như vậy: “Hừ, có thì làm sao, cùng lắm là không diễn nữa. Tôi chính là khó chịu với mấy thứ minh tinh đó, đặc biệt là cô nữ một kia, lớn lên trông không đẹp bằng tôi, cổ dựa vào cái gì, còn có Thời Dã gì gì đó, cũng chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt thôi, chả có gì ghê gớm.”
“Lý Nguyệt, cô nói cái gì hả?” Bên cạnh gầm lên một tiếng, diễn viên mới vào tổ gần như cùng lúc với Lý Miêu Kỷ khó chịu.
Cô ta tên Giang Liên, là sinh viên nghệ thuật, năm nay năm hai, bộ phim này cô ta vào vì Thời Dã. Cô ta là fan cứng của Thời Dã, đóng phim không phải mục đích chính, quan trọng là muốn gặp Thời Dã.
Cho nên lúc này sao có thể bao dung cho Lý Nguyệt bảo Thời Dã không tốt gì chỉ dựa vào khuôn mặt: “Cô là trà xanh hả, ngày hôm qua còn luôn miệng nói với tôi cô thích Thời Dã, là fan sự nghiệp của Thời Dã, làm sao hôm nay lại nói bậy nói bạ, loại như cô thật đúng là ghê tởm.”
“Có bản lĩnh thì đứng làm trò trước mặt người ta ấy, không có gan cũng đừng giở trò sau lưng, như vậy thật khiến người ta chán ghét.”
Giang Liên giận người thì rất trực tiếp, tính cách cô ta chính là vậy, thích là thích, không thích là không thích, không có gì to tát cả, ai cũng không ép buộc bạn được.
Nhưng thay đổi thất thường, giây trước còn nói thích, giây sau lại quay lưng nói xấu người.
Loại hành vi này, Giang Liên ghét nhất, cũng phản cảm nhất.
Mà Lý Miêu Kỷ muốn, chính là kết quả này. Cô biết Giang Liên thích Thời Dã, cho nên mới nói như vậy.
“Tôi giở trò hồi nào, tôi đây quang minh chính đại nói ra, tôi mới không sợ ấy!” Lý Miêu Kỷ nhìn Giang Liên, thập phần khó chịu đáp trả một câu.
Cô đang nhìn Giang Liên, cũng dùng đuôi mắt đáng giá người muôn hình muôn vẻ một lần.
“Hừ, tôi mới không chấp nhặt với loại như cô, chỉ có fan não tàn như cô mới có thể thích loại tiểu thịt tươi dựa mặt kiếm cơm này.” Lý Miêu Kỷ nói rất châm chọc, tuy không nêu tên chỉ họ, nhưng ai cũng biết cô đang chỉ Thời Dã.
Nói xong lời này, cô liền đứng dậy rời đi, thái độ có chút kiêu ngạo.
Sau khi rời đám đông, Lý Miêu Kỷ nhỏ giọng thì thầm dưới đáy lòng: Không phải tui cố ý nói Thời Dã như vậy đâu, hy vọng lão đại nể tình tui biểu diễn chuyên nghiệp như vậy, sau khi trở về đừng trừ tiền lương của tui.
Sau đó, Lý Miêu Kỷ nhìn nhìn khắp nơi, dùng di động đăng nhập vào clone Weibo, bắt đầu điên cuồng đăng bài chửi bậy và trách cứ người khác.
Một lúc sau, người phụ trách kêu: “Số tổ B chuẩn bị, lập tức bắt đầu quay, tập trung lại đây nhanh.”
Lý Miêu Kỷ chính là số lâm thời hôm nay, cho nên cô lập tức bước nhỏ chạy qua, lại lần nữa nghênh diện với Giang Liên.
Giang Liên cũng phát hiện cô, nhưng cô ta lập tức lạnh lùng dời tầm mắt đi, hoàn toàn làm lơ Lý Miêu Kỷ.
Đạo diễn bên kia khởi động máy quay, bộ phim liền bắt đầu chính thức quay.
Lý Miêu Kỷ cầm di động, nhìn thấy Giang Liên đi tới, lập tức bước nhanh lên, cố ý muốn đâm người, nhưng bản thân lại té trước bởi sức lực của đối phương quá lớn, di động cũng rơi xuống đất theo.
Giang Liên lo lắng động tác của mình quá nặng làm cô bị thương, đạo diễn vừa kêu ngừng, cô ta liền cúi người muốn nâng người dậy.
Tuy rằng theo ý cô ta, Lý Nguyệt ngốc nghếch hắc Thời Dã không đáng đồng tình, nhưng Giang Liên trời sinh thiện lương, mặc kệ đối phương là ai, cô ta cũng đều sẵn sàng cho ra thiện ý.
Trong nháy mắt cô ta ngồi xổm xuống, màn hình di động của Lý Miêu Kỷ đột nhiên sáng lên, tin tức trên thanh trạng thái hiển thị chính là nội dung Weibo, có rất nhiều like cho cô, mà nội dung like chính là bài đăng cô nhục mạ Thời Dã.
“Cô thật sự có bệnh.” Giang Liên hối hận, căn bản không nên quan tâm cô.
Cô ta thật sự tức giận, mà Lý Miêu Kỷ hiển nhiên tức giận hơn: “Cô không nói được gì hay ho thì ngậm mồm vào.”
Sau đó, hai người liền lao vào xô xát với nhau, người phụ trách cản cũng cản không được, đến đạo diễn cũng hốt hoảng.
Khi nghe được tin tức này, Thời Dã còn đang nghỉ ngơi trong phòng thay đồ, Tiền Đa Đa thật cẩn thận nhìn cậu một cái, hỏi: “Cậu không lo lắng chút nào sao?”
“Bộ phim này nếu quay không xong, tôi mới nên lo lắng.”
Lo lắng sẽ chết càng nhiều người.
======