Lưu Huân bị nói cho không biết giấu mặt vào đâu, việc đã đến nước này, hắn cũng không có cách xuống được, nếu không chuyện này chuyền đi hắn thật không còn mặt mũi nào ra đường.
Bất quá khi nhìn đến Lâm Trần, ánh mắt hắn lại gian sảo, hắn cười lạnh, gian xảo nhìn về phía Lâm Trần nói: “ Vị này huynh đệ này, không phải vừa rồi ngươi bảo muốn ở đây mua sắm sao? Nếu không huynh đệ trả tiền trước, đợi một lúc nữa ta sẽ trả cho ngươi thế nào, cho dù là một chiếc áo cũng được à.”
Nội tâm hắn không ngừng cượi lạnh, không phải chê hắn không có tiền sao, cho dù không có tiền thì hắn vần tốt hơn tên nhà quê này.
“ Ồ, vậy tức là ngươi đang vay ta?” Lâm Trần hỏi lại.
“ Đúng vậy, chỉ cần bây giờ ngươi trả tiền trước một chiếc áo, đợi một hồi ta sẽ trả lại cho ngươi.” Lưu Huân gật đầu nói.
“ Vậy nếu ta như trả hết một lượt, vậy có phải ngươi cũng sẽ trả lại cho ta đúng không?”
“Tất nhiên, chỉ cần ngươi có thể trả hết, ta cũng sẽ trả lại cho ngươi không thiếu một đồng, ngươi cũng không cần lo ta quỵt, cha ta là Lưu Khải, ở Thanh Bình cũng có chút danh tiếng, chỉ cần ngươi hỏi một chút là có thể tìm được à.” Lưu Huân mỉn cười nói, bất quá lời nói ẩn chứa rõ ràng sự khinh thường, còn muốn một lần mua hết, thật đúng không tự lượng sức mình.
“ Được.” Lâm Trần không nói hai lời lập tức đồng ý, đưa thẻ ngân hàng của mình qua cho nhân viên bán hàng “ Phiền ngươi một lần thanh toán hết hộ ta.”
Bất quá chưa kịp đưa qua thì bị Viên Tiểu Mai dữ lại, nàng lắc lắc đầu với Lâm Trần nói: “ Không muốn Lâm Trần ca ca, những cái kia nhiều lắm, ta không cần.” những món đồ mà cái kia nhân viên tỷ tỷ đưa cho nàng thật sự rất đắt, động một tý là hàng chục thậm chí cả trăm triệu, khi vừa nhìn thấy giá nàng ngay lập tức trả lại, cũng chỉ có cái này váy là rẻ nhất, có hơn tr một tý, nàng đã phải đắn đo rất lâu mới quyết định mua cái này đó.
Nếu là mua cho Lâm Trần ca ca nàng sẽ không tiếc, nhưng của nàng thì thật sự không cần thiết, vừa này đơn giả chỉ là dạy cho cái kia người một bài học mà thôi, chứ cũng không cần những thứ này, dám đánh chủ ý nàng, lại còn dám kinh thường nhìn Lâm Trần ca ca của nàng, Lâm Trần ca ca là trong lòng nàng thần linh, là tín ngưỡng của nàng, kinh thường Lâm Trần ca ca là không thể tha thứ.
Lâm Trần nghe vậy mỉm cười, xoa xoa đầu Viên Tiểu Mai nói: “ Không nhiều, mới có vài bộ, hơn nữa cũng không cần chúng ta ra tiền cơ mà.” vừa nói hắn vừa nhìn về phía Lưu Huân, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Viên Tiểu Mai do dự một chút rồi gật đầu, thả tay để nhân viên kia đi thanh toán.
“ Cái kia nhân viên, ta đề nghị ngươi lên kiểm tra cẩn thận trong đó có bao nhiêu tiền, xem xen có đủ mua một cái áo không hẵng hay.” Lưu Huân ở bên không nhịn được châm chọc nói.
Hắn vừa nãy trông thấy Lâm Trần cũng Viên Tiểu Mai tình tứ thì ghen ghét đến mắt sắp bốc lửa, hắn có chỗ nào không bằng tên nhà quê này? Tại sao nữ thân lại thiên vị tên này như vậy? Chết tiệt nhà quê, giờ này còn trang, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi không còn mặt mũi gặp người.
Trang Đồng xem cảnh này thì bữu môi, cái này học sinh không cứu được rồi, chết sĩ diện, dĩ nhiên còn dám đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thanh toán, không nghe vừa nãy đến tỷ còn không đủ thanh toán hay sao? Trong thẻ ngươi có bao nhiêu chứ, tr hay tr.
Tống Khánh Thi cũng thở dài một hơi, thật là bùn nhão không lên nổi tường à, giờ phút này còn sĩ diện, thôi được rồi, lần này coi như bài học cho hắn đi, để hắn sau này thành thật mà học tập, không mơ mộng hão huyền nữa.
Còn về Lưu Huân, bây giờ nàng cũng đã nhìn rõ bản chất của hắn rồi, đợi đến lúc về sẽ ngay lập tức cắt đứt liên lạc.
Lâm Trần cũng không phản ứng Lưu Huân, yên lặng chờ đợi đấy, qua một hồi, chỉ thấy cái kia nhân viên đã trở về, đi cùng là một vị trung niên mỹ phụ người quản lý, người quản lý cung kính đưa trả tấm thẻ nói: “ Tiên sinh, sảm phẩm đã được thanh toán song, tổng cộng là tỷ tr, cửa hàng làm tròn xuống còn , tỷ, đây là hoa đơn cùng thẻ, mong tiên sinh kiểm tra.”
Nàng sao có thể không cung kính cho được, cái này là khách hàng lớn à, một lần mua đủ chỉ tiêu cả năm của nàng, dạng này khách hàng không thể đắc tội à, mặc dù ăn mặc giản dị một chút nhưng cũng khó nói được, thời nay thịnh hành chủ tịch giả nghèo mà.
Một bên vốn còn muốn nhân cơ hội trào phúng Lâm Trần Lưu Huân sắc mặt đen nhánh, cực kì khó coi, Trang Đồng cùng Tống Khanh Thi càng là trợn mắt hốc mồn, thì ra cái này không phải là tiểu tử nghèo, người ta là chân chính lão đại à.
“ Vậy vị này tiên sinh..”
“ Ta họ Lâm.”
“ Cái kia Lâm Tiên sinh tốt, chúng ta cửa hàng có miễn phí vận chuyện tận nhà, không biết Lâm tiên sinh thấy thế nào?” Quản lý nhiệt tình nói, bởi vì gần bộ đồ có chút nhiều, bởi vậy nàng chủ động đề xuất vận chuyện về tận nhà.
Lâm Trần nghĩ nghĩ, gật đầu: “ Được, ngươi chuyển đến Kim Long đỉnh đồi biệt thự cho ta, cảm ơn.”
“ Không thể nào?” vốn đang trầm lặng Lưu Huân bất chợt bật thốt lên, khó có thể tin được nhìn Lâm Trần.
Trang Đồng cùng Tống Khánh Thi kì quái nhìn đến hắn, ‘chỉ là’ biệt thự thôi mà, có cần phản ứng mạnh vậy không? Vừa trông thấy Lâm Trần chi tỷ để mua quần áo thì hắn ở biệt thự các nàng cũng không ngạt nhiên nữa rồi.
Lưu Huân cũng không giải thích, ánh mắt biến ảo nhìn về phía Lâm Trần, hắn cũng không giống với Trang Đồng đám người không biết gì cả, hắn cũng miễn cưỡng được xem như người trong cái vòng này, tất nhiên cũng hiểu rõ đỉnh đồi biệt thự là của Phạm gia xây dựng riêng cho Phạm lão gia tử, không bán ra ngoài, người có thể ở đó cũng chỉ có người Phạm gia mà thôi.
Cái này tiểu tử nói Kim Long đỉnh đồi biệt thự, chẳng lẽ hắn là người Phạm gia, bất quá hắn chưa hề nghe nói Phạm gia có vị nào đại thiếu tre như vậy, hơn nữa cái này tiểu tử gọi là Lâm Trần, cũng không phải họ Phạm à.
Bất chợt, hắn như nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, tiểu tử này không phải người Phạm gia, lại dám nói mình ở Kim Long đỉnh đồi biệt thự, như vậy chỉ có thể là giả mạo, lại dám mạo danh Phạm gia đi lừa người, tiểu tử này thật không biết sống chết, cái kia gần hai tỷ cũng là tiểu tử này lừa được đi.
Tiểu tử, hôm nay gặp ta coi như ngươi xui xẻo, cái này nếu mình bắt hắn đến giao cho Phạm gia, nói không chừng Lưu Huân hắn sẽ bột bước thăng thiên không chừng, hahaha.
“ Vị Lâm huynh đệ này, vừa này không biết ngươi bảo nhà ngươi ở đâu cơ?” Nghĩ là làm, Lưu Huân ngay lập tức hướng Lâm Trần bất thiện hỏi.
“ Kim Long đồi đỉnh đồi biệt thự, tiền ngươi trả có thể đưa đến bảo vệ là được rồi.” Lâm Trần gật đầu nói.
Lưu Huân cười lạnh, giờ này còn tư tưởng đến tiền, đợi lúc nữa ta phải xem bộ dạng cầu xin tha thứ của ngươi.
“ cái này Lâm Trần, ta nghi ngờ ngươi giả mạo thân phận đi lừa người, mời ngươi đi theo ta một chuyến xác minh chuyện này.” Lưu Huân nghiêm túc nói.
“ Giả mạo thân phận lừa người?” những người xung quanh nghe vậy giật mình, lại có chuyện này, bất quá ngay lập tức, mọi người có vẻ cũng tin tưởng cái này thuyết pháp. Dù sao nhìn đi nhìn lại Lâm Trần cũng không giống hạng người có tiền, cái này cũng là lời giải thích duy nhất cho số tiền lớn như vậy.
“ Ngươi nói bậy bạ, Lâm Trần ca ca chưa bao giờ giả mạo lừa ai cả.” Lâm Trần vẫn chưa nói gì, tiểu nha đầu Viên Tiểu Mai đã tức giận đến sát khí đằng đằng nói, lại dám vu oan cho Lâm Trần ca ca của nàng, không thể nào tha thứ được.