Vào tháng , bình thường học sinh sẽ không hề thích cái tháng này, tháng là tháng khai giảng, học sinh sẽ phải quay lại lớp của mình, bất đó đó chỉ là với nửa đầu tháng, về lúc cuối tháng như này, tất cả mọi người đều sẽ mong đợi háo hức, tấp lập rộn ràng, bởi vào dịp cuối tháng này Đại Nam nước sẽ có một ngày lễ lớn.
Tết trung thu.
Tết trung thu không biết bắt nguồn từ bao giờ, xuất pháp từ đâu, chỉ biết trung thu tổ chức vào ngày rằm tháng tám hàng năm theo lịch âm( Lịch mặt trăng), năm nay trung thu đến hơi muộn, cuối tháng , gần đến tháng mười mới đến.
Tết trung thu hay là tết trẻ em, còn được gọi là Tết trông Trăng hay Tết hoa đăng. Trẻ em rất mong đợi ngày này vì thường được người lớn tặng đồ chơi, thường là đèn ông sao, mặt nạ, đèn kéo quân, tò he,... và được ăn bánh nướng, bánh dẻo. Vào ngày này, người ta tổ chức bày cỗ, trông trăng. Thời điểm trăng lên cao, trẻ em sẽ vừa múa hát vừa ngắm trăng phá cỗ.
Cái này cũng là thời gian cho các gia đình xum vầy với nhau, ngồi cùng nhau bên mâm cơm gia đình, bởi vậy trung Thu cũng còn có một cái tên nữa.
Tết xum vầy.
Ngày mười lăm tháng tám theo lịch âm sẽ là ngày mặt trăng tròn nhất trong một năm, cũng là đại diện cho sự đoàn viên xum vầy, những ngày này những người thân thường xẽ dành thời gian cho gia đình của mình.
Hòa cùng bầu không khí, Thanh Bình trường học quyết định cho học sinh nghỉ buổi chiều nay.
Nghe được tin tức này, Vương Toàn hứng khỏi bừng bừng nói với Lâm Trần: “ Lão Lâm, ngươi nghe tin gì chưa, chiều nay dĩ nhiên được nghỉ, thật tuyệt à.”
“Một buổi chiều mà thôi, ngươi có cần như vậy không?” Lâm Trần bữu môi nói.
“ Ngươi làm sao hiểu được” Vương Toàn bữu môi nói.
“ Lâm Trần, hôm nay trung thu, trăng rất đẹp, muốn hay không đến nhà ta ăn cơm? Ăn song ngươi làm gì cũng được nha.” Lý Gia Tĩnh bên cạnh bất chợt nói, quyến rũ phô bày ra đường cong của mình.
Vương Toàn nghe vậy trợn tròn mắt, cái này là đang chủ động hiến thân đi, thật hâm mộ Lâm Trần à.
“ Không muốn” Lâm Trần lắc đầu.
“ Vậy sao.” Lý Gia Tĩnh nghe vậy, có chút thất vọng cúi đầu, bất quá ngay sau đó câu sau của Lâm Trần làm nàng bất ngờ.
“ Nếu ngươi muốn có thể đến nhà ta ăn.”
“ Thật?” Lý Gia Tĩnh giật mình, ngay sau đó lập tức vui vẻ nói.
“ Thật.” Lâm Trần gật đầu sác nhận lại.
“ Được, ta lập tức đi về chuẩn bị à.” nói rồi nàng một mạch chạy ra khỏi trường, cũng không them quan tâm hãy còn có tiết học, Lâm Trần nhìn lấy mà bất đắc dĩ, cô nàng này cũng thật tùy tiện.
Sau khi Lý Gia Tĩnh đi, Lâm Trần hiếm có trở lại yên tĩnh cuộc sống.
Tiết học tiếp theo rất nhanh đến, tiết tiếp là Tống Khánh Thi tiếng Anh khóa, đi học linh một vang, Tống Khánh Thi liền ôm một quyển tiếng Anh thư đến gần phòng học.
Bục giảng thượng, nàng thoạt nhìn giống như thường lui tới giống nhau đem ánh mắt đảo qua toàn bộ phòng học, nhưng chỉ có chính nàng mới biết được, nàng căn bản không có nhìn quét, sở hữu lực chú ý, đều đặt ở Lâm Trần trêи người.
Từ hôm đó cố sự đến giờ nàng có chút không biết làm sao đối mặt với Lâm Trần, cứ nghĩ đến hôm đó chuyện là mặt nàng lại đỏ bừng, thật không biết tìm đâu cái lỗ mà chui, bất quá cũng may mà Lâm Trần cũng không hề nhắc lại chuyện đó, cái này làm nàng đỡ hơn phần nào.
Bất quá, không thể không công nhận, hôm đó Lâm Trần rất đẹp trai à ( Ta mà tiêu hơn một tỉ thì ta cũng đẹp trai)
“A a a, ta suy nghĩ cái gì!”
Nàng vội vàng quơ quơ đầu.
Phía dưới, tất cả mọi người ngạc nhiên phát hiện, chính mình vị này tuổi trẻ xinh đẹp mỹ nữ giáo viên Anh ngữ, trêи mặt thế nhưng biến ửng hồng lên, giống cái tình yêu cuồng nhiệt trung ngây ngô thiếu nữ.
Giả lão sư luyến ái!
Này cơ hồ là mọi người ý nghĩ trong lòng, tiếp theo bắt đầu đoán rằng, đến tột cùng là cái dạng gì người, mới có thể chinh phục như thế xinh đẹp nữ lão sư.
Một ít nam sinh thậm chí đã dưới đáy lòng kêu rêи, trong lòng bi phẫn, nhịn không được cảm khái, một viên thủy linh linh rau cải trắng...... Bị heo củng.
“Khụ khụ, bắt đầu đi học.”
May mắn, Tống Khánh Thi thực mau từ kia một màn cảnh tượng trung tránh thoát ra tới, thật sâu nhìn đang thẫn thờ nhìn ra ngoài trời Lâm Trần liếc mắt một cái sau, bắt đầu tiến vào quỹ đạo.
Thực mau, tiết đầu tiên qua đi, nghênh đón một khỏng nghỉ giữa tiết thời gian ( Hay còn gọi giờ ra chơi).
Phòng học ngoại, lại là bỗng nhiên truyền đến một trận oanh động thanh.
“ Lầ Vũ Tĩnh Hàm Vũ hoa khôi.”
Có người phát ra kinh hô.
Theo sau, đó là càng nhiều người trào ra đi, đồng thời phát ra kêu sợ hãi.
“Thật là Vũ Tĩnh Hàm.”
“Thật xinh đẹp.”
“ Nghe nói ngay cả Đoàn Thị công tử đoàn vĩnh siêu cũng theo đuổi nàng à.”
“Mặc dù dáng người kém Lý hoa khôi một chút nhưng gương mặt nàng thật thanh thuần à, cái này dung mạo, ta là Đoàn Vĩnh Siêu ta cũng theo đuổi.”
“Nàng như thế nào sẽ đến bên này, xem bộ dáng này, hình như là muốn đi A.”
“ Sẽ không phải lại tìm cái kia tên Lâm Trần nữa chứ.”
“ Ai biết.”
…..
Ầm ĩ ồn ào thanh cũng không ảnh hửng được đến Lâm Trần.
Hắn vẫn chỉ ngồi ngẩn người ra nhìn về phía vô định khoảng không sân trường, nhàn chán thì ghé xuống bàn ngủ, cái này gần như là thông lệ thường ngày.
Thực mau, Vương Toàn từ phòng học ngoại chạy về tới: “Lâm Trần, nhanh, có mỹ nữ đến, nhanh dây đi xem.”
Thấy Lâm Trần không có gì động tĩnh, Vương Toàn nóng nảy, vội vàng nhanh hơn trêи tay tần suất.
“ Có chuyện gì nữa?” Lâm Trần vừa chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bị đánh thức, mở nhập nhèm mắt buồn ngủ, vừa nhấc đầu, liền nhìn đến Trương Tu đại mặt ghé vào hắn trước mắt.
“ Đừng ngủ, có mỹ nữ đến, nhanh đi xem à.”
“ Cái gì mỹ nữ?”
“ Là Vũ Tĩnh Hàm, vũ hoa khôi à”
Vương Toàn lời nói mới nói đến một nửa,đã có thể vào lúc này, hắn lại bỗng nhiên dừng lại, dư lại một nửa như là bị tạp ở trong cổ họng.
Lâm Trần cũng theo Vương Toàn ánh mắt nhìn về phía phòng học trước môn, liền nhìn đến, ở phía trước môn chỗ, Vũ Tĩnh Hàm đang đến trước của lớp.
Tiêu Anh Vang nhìn thấy Vũ Tĩnh Hàm thi mắt sáng lên, lần trước Lâm Trần cướp đi hào quang của hắn làm hắn rất mất mặt, lần này hắn cũng không tin là Vũ hoa khôi vẫn đến tìm Lâm Trần, A đẹp trai nhất vẫn là hắn, Vũ Tĩnh Hàm đến đây không tìm hắn thì tìm ai.
Tiêu Anh Vang điều chỉnh chính mình quần áo, tự tin đi đến trước mặt Vũ Tĩnh Hàm
“ Vũ hoa khôi, không biết ngươi đến A có chuyện gì, ta có thể giúp gì được cho ngươi.”
Vũ Tĩnh Hàm nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Anh Vang, nhàn nhạt nói “ Không liên quan ngươi” rồi hướng Lâm Trần đi tới