Cẩm Vô Hà ngăn các cô lại: "Định đi đâu?"
Mẫu thượng còn chưa tới, người đi rồi thì cô thật không đảm đương nổi trách nhiệm.
Cẩm Vô Song bình tĩnh và thuần thục ôm eo Tiểu Phỉ Thúy, cười đến thật đểu giả: "Mướn phòng, chị muốn đi xem sao?"
Cẩm Vô Hà ra vẻ thản nhiên nhìn cả hai, lại còn gật đầu: "Được đấy!"
Cẩm Vô Song: "... Thật ngượng ngùng, xin thứ lỗi vì không đáp ứng nổi trò chơi P!"
Cẩm Vô Hà mặc kệ, còn kéo dài điệu cười nhạo: "A nha, mới đây không phải nói chỉ là người qua đường thôi sao? Sao bây giờ lại chuyển thành mướn phòng rồi, có phải là nhanh quá hay không?" Mẫu thân, nhanh tới đi a!
Nếu không đến con làm sao mà gánh được, Cẩm Vô Song quá mặt dạn mày dày a!
Cẩm Vô Song tỉnh khô: "Đây là tình yêu sét đánh đi!"
"..." Được, cho em thắng! Chỉ cần một cái nháy mắt Cẩm Vô Hà cũng hiểu được kiểu này thì khỏi phải ăn bữa tối rồi!
Nãy giờ vừa phải làm người ngoài lại vừa làm người trong cuộc, người nào đó rất muốn có một chút ý kiến, nhưng miệng vừa mới mấp máy đã lập tức bị người nào đó bưng kín. Cẩm Vô Song giống như thể đang kèm con tin mà kéo cô ra khỏi văn phòng của Cẩm Vô Hà. Cẩm Vô Hà phẩy tay: "Đặt phòng xong nhớ về nhà ăn cơm! Bây giờ chị sẽ gọi điện cho mẹ!" Mọi người đang cực kỳ chờ xem cuộc vui đây, phụ lòng sao được!
"..." Cẩm Vô Song bất đắc dĩ quay đầu lại: "Cẩm Vô Hà, chị đang dùng cái miệng để giết người đấy à?"
Cẩm Vô Hà gật đầu: "Ừ! Mẹ sẽ giết chết chị!"
Có chuyện lớn mà không làm, tội danh sẽ rất lớn!
Cẩm Vô Song cảm thấy thực swj bó tay rồi. Mọi người trong nhà không cần phải nhiều chuyện như vậy mà nên lãnh đạm một chút không được hay sao? Cẩm Vô Song vừa nghĩ tới đây cảnh trong nhà sẽ rất ầm ĩ mà cảm thấy vô cùng áp lực. Bằng không, mình đem Tiểu Phỉ Thúy đi, rồi quay về sòng bạc, một năm nửa năm không trở về nhà liệu có thể tránh được kiếp nạn này hay không?
Nghĩ đến đám người nhà đang cùng Cẩm lão thái thái tới đây, Cẩm Vô Song vội vàng lôi người đi, La Phỉ chỉ kịp vẫy tay: "Chị à, mình gặp lại sau nha!" Nghe thấy vậy mặt Cẩm Vô Song tối sầm lại, người này làm sao lại dám ra vẻ như là khăng khít từ lâu vậy chứ? Hai người vừa bước chân ra khỏi cửa thì Cẩm lão thái thái đi vào. Họ chẳng thấy Cẩm Vô Song và người đẹp Tiểu Phỉ Thúy như lời đồn đâu cả -- Cẩm Vô Hà tỏ vẻ bất lực: Mọi người chậm chân mất rồi. Bọn họ đã đi thuê khách sạn!
Những người còn lại cùng ồ lên đầy vẻ kinh ngạc: Rõ rành như ban ngày rồi nha...
Thật là cầm thú!
Cẩm lão thái thái giận dữ gọi điện thoại cho Cẩm Vô Song. Cẩm Vô Song nhìn qua màn hình điện thoại thì rất lãnh đạm bỏ xuống. Mình không nghe thấy cái gì, cái gì cũng không nghe thấy!
La Phỉ hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Cẩm Vô Song nói tìm chỗ vứt xác. La Phỉ đâm đâm ngón tay, Cẩm Vô Song nhìn động tác này mà tâm trở nên hỗn loạn nên dùng giọng thật tàn nhẫn: "Không được đâm tay nữa!"
La mỹ nhân chu môi: "Tại sao?"
Cẩm Vô Song dùng lời thật độc: "Bởi vì nó sẽ làm tôi có cảm giác nói chuyện với người kém trí tuệ." Kỳ thật không phải là như vậy! Thề có trời đất chứng giám a!
"..." Hu hu hu, có cần phải phun ra những lời như nọc độc như vậy không chứ? Lỗ mũi người đẹp La xì ra một hơi làm bay mấy sợi tóc, vẻ mặt thay đổi trong chớp nhoáng trông như một trang thục nữ, Cẩm Vô Song liếc mắt nhìn cô một cái ra vẻ tán dương: "Tạm được đấy! Khi cô không nói lời nào thì cũng giống cái người bình thường!"
"!!!!!" La mỹ nhân vừa muốn mắng lại vừa muốn cắt lưỡi Cẩm Vô Song, chỉ thoáng chốc mà sắc mặt cô thay đổi liên tục, thấy vậy Cẩm Vô Song rất thú vị mà trêu cô: "Chuyển sang màu xanh biếc cho tôi xem đi!"
Khóe miệng La Phỉ khẽ "Xì" một cái, trong lòng thầm mắng: Hừ! Chị cho tôi là người Xanh hay sao! Lại còn là màu xanh biếc! Chị mới là người mặt xanh ấy!
Cẩm Vô Song cố nín cười, người này nhìn vậy mà tính vẫn còn là rất trẻ con! Cẩm Vô Song lái xe đến đoạn đường cách đó không xa rồi dừng lại: "Nói đi, người nhà cô ở chỗ nào? Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến đó!"
La Phỉ ủ rũ cúi đầu: "Lúc em đi thì còn ở nhà, còn bây giờ có lẽ đi Sanya rồi!"
"?"
"Lúc em đi tìm thì đúng lúc thấy ông ấy vác cái bụng bia ôm tiểu tam đi ra. Ôi, bà vợ của ông ấy xưa nay đối với em rất tốt, nếu như gặp bà ấy thì em sẽ thật xấu hổ khi không biết mình có nên tố cáo ông ấy hay không. Nếu lúc ấy em không xuất hiện ở trước mặt ông ấy thì em còn có thể giả vờ như không biết gì, lương tâm cũng sẽ không thấy bất an, sau này lại còn có thể uy hϊế͙p͙ ông ấy nữa. Vì chuyện này mà em mới quyết định đi ra bên ngoài vòng một vòng chờ cho mọi chuyện lắng xuống, sau đó sẽ lại quay về. Kết quả, ông ấy đã đi Sanya chơi mất rồi, sau đó em bị một kẻ bắt cóc. Ôi, thật là đáng sợ! Hắn còn định làm nhục em nữa đấy! Rất may là gặp được chị của chị, bằng không bây giờ cái chị nhìn thấy có thể chỉ còn là một bộ hài cốt mà thôi!" Một mạch như thế, thay đổi rất nhiều giọng điệu: phiền muộn, thở dài, bất đắc dĩ, ưu thương, thâm trầm, âm hiểm, thở dài, cảm khái, còn làm ra n loại vẻ mặt như là nhíu mày, xị mặt, bĩu môi,... cùng phối hợp -- Cẩm Vô Song nghe được, thấy chỉ có ba chữ thích hợp là: giết, chết, cô!
"Cho nên", cô cố nén giận: "Cô muốn nói là bản thân cô bây giờ không còn có một đồng nào, vì cùng đường nên đành phải ở bên cạnh tôi hay sao?"
La Phỉ lần thứ hai đâm đâm ngón tay: "Kỳ thật còn có một thúc thúc, gọi đúng là Thượng thúc thúc, nhưng là ông ấy đối với em từ lâu đã thèm nhỏ dãi, ông ấy là cái lão quỷ háo sắc, em mà đến chỗ ông ấy, chỉ sợ là khó giữ được thân!"
Là hoa tuyệt thế thì đến thân thích cũng là hoa tuyệt thế hay sao? Cẩm Vô Song cười lạnh: "Chọn người này! Đi thôi! Tôi tin tưởng cô đối phó được!" Tiểu quái thú này, không dùng để dọa người này thì dọa ai!
La Phỉ nghiêm túc: "Tuy rằng em thông minh thật, nhưng mà minh kiếm dễ tránh, ám tiện khó phòng, nếu ông ấy mà xuống tay với em, trước gạch chéo, sau gạch chéo, tiếp tục gạch chéo, tiếp theo tiếp tục gạch chéo thì em phải làm sao bây giờ?"
Cẩm Vô Song đã rất muốn hỏi người này "gạch chéo" thật ra là cái gì. Nhưng trực giác nói cho cô biết, không nên hỏi thì hơn! Hoa tuyệt thế thế giới không phải người bình thường, điều này thì cô đã biết!
La Phỉ lại bổ sung thêm: "Ông ấy đã từng sờ ʍôиɠ em. Ông ấy rất thích giở trò đối với em! Làm sao chị có thể thấy người như vậy mà không ra tay hiệp nghĩa được đây? Nếu như em mà bị gạch chéo, tiếp tục gạch chéo chị có thể nhẫn tâm được sao?"
("Lão sắc nhân" rơi lệ hết sức vô tội: Ta... ta... ta chỉ ôm qua con bé khi nó chỉ mới đầy tuổi, còn sờ ʍôиɠ là bởi vì ôm tiểu hài tử thì phải nâng ʍôиɠ a a a a...)
Cẩm Vô Song đành phải nghiêm túc nghĩ lại liệu mình có thể đành lòng hay không, sau đó đưa ra câu trả lời là: không! Cẩm Vô Song tỉnh khô đánh giá: "Cô quá coi thường khả năng chiến đấu của bản thân rồi! Cô làm được!"
La Phỉ đưa con mắt đáng thương nhìn cô: "A Song..."
Cẩm Vô Song vẫn rất lãnh đạm, xem thường màn biểu diễn kia: "Vị thúc thúc ấy ở chỗ nào vậy? Nói đi!"
"Không phải chính chị đã nói chúng ta là chân ái rồi đó sao? Sao chị lại có thể rời khỏi chân ái mà bỏ đi như vậy được!" Đâu cứ là yêu thì sẽ tồn tại vĩnh viễn, xem như là từng có đi thì đã làm sao?
Cẩm Vô Song:...
Cẩm Vô Song tức giận: "'Chân ái' là thứ tôi quan tâm sau cùng, cô đi đi!"
La Phỉ khổ sở mà nhìn cô: "Chúng ta mới tách ra không bao lâu lại gặp được, chị không thấy là chúng ta rất có duyên sao? Chẳng phải có câu gọi là ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu hay sao!"
Cẩm Vô Song thờ ơ trả lời: "Tôi không biết. Chúng ta không phải bằng hữu. Nhẫn tâm."
"Vậy phải như thế nào mới có thể trở thành bằng hữu đây?"
Cẩm Vô Song nhất thời sửng sốt. Tuy rằng cô có thể trực tiếp trả lời người này là tôi không muốn làm bằng hữu với cô, vậy nhưng không biết sao lại không nói thành lời được. Cô tránh mà không đáp mà nói sang chuyện khác: "Nhà cô ở đâu?"
"H thành."
Cẩm Vô Song lấy điện thoại đưa cho cô: "Gọi điện thoại cho người nhà cô đi. Tôi mua cho cô vé máy bay. Cô phải trở về ngay lập tức."
La Phỉ nghĩ nghĩ: "Vậy em tự đi tìm cái kia thúc thúc đi! Ông ấy có là Lão bất tử, thì chắc cũng không làm gì được em đâu!" Sau đó cô lại còn tự gật đầu, ra vẻ "Ừ, đúng vậy." như tự hỏi rồi tự trả lời vậy.
Cẩm Vô Song chỉ còn biết "!!!" Cô cảm thấy rằng qua lời nói của La Phỉ, thì cứ như là cô đã đánh giá người này quá cao!
La Phỉ xuống xe: "Gặp lại sau!" rồi ở ven đường ngoắc một chiếc taxi, thực tiêu sái bỏ đi!
Cẩm Vô Song nháy mắt bỗng cảm giác có điềm xấu: cái cảnh này có phải là rất quen thuộc hay không đây?
Đúng vậy! Nó vừa mới được trình diễn trước đó không lâu nha!
Cẩm Vô Song nghĩ thầm: không xong rồi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm qua có tâm tình:
Ngày hôm nay có tâm tình;
Hi vọng ngày mai cũng lại như vậy.