Bác sĩ chuyên chăm sóc, bảo vệ sức khoẻ của sòng bạc vạch mí mắt bên trái của La Phỉ nhìn một chút, lắc đầu, lại vạch nhìn bên phải một chút, lại lắc đầu, sau đó thì dừng tay, than nhỏ một tiếng, đầy mặt là cái vẻ băn khoăn, nghi ngờ. Chủ quản đại nhân đứng bên cạnh không nhịn được lườm cậu một cái: cậu có biết khám bệnh hay không hả bác sĩ ʍôиɠ Cổ!
Lão hỏi: "Thế nào? Cô ấy không có bị làm sao chứ?"
"Khó mà nói. Cô ấy nhìn như không có chuyện gì, nhưng mà lại phảng phất như có chuyện. Giống như là té xỉu lại cũng như là ngủ thϊế͙p͙ đi. Giống như là ngủ thϊế͙p͙ đi, nhưng lại cùng ngủ thϊế͙p͙ đi không giống nhau..."
Chủ quản đại nhân trợn mắt há mồm: "Cậu có thể nói tiếng người được hay không?" Xức, cho nên lão mới ghét nhất cái tên bác sĩ hoa mỹ trẻ tuổi này, chỉ nói chuyện thôi mà cũng như nói tiếng người ngoài hành tinh, lúc nào cũng muốn ra vẻ cho người khác thấy mình cao thâm.
"Ách..." Bác sĩ hoa mỹ trẻ tuổi bị đả kϊƈɦ rồi, đau buồn rồi, tôi đã tận lực rồi có được hay không? Chính mình không hiểu gì lại còn nghi ngờ người ta!
Chán chết đi được! "Cô ấy hẳn là té xỉu rồi ngủ thϊế͙p͙ đi."
Chủ quản đại nhân dùng ánh mắt khinh thường mà liếc nhìn cậu một cái. Té xỉu thì té xỉu, cái gì mà lại còn té xỉu ngủ, thật đúng là chịu hết nổi. Chủ quản ghét bỏ mà đuổi người: "Được rồi, được rồi, cậu có thể..."... Cút đi được rồi -- "Đi."
Bác sĩ Ôn Quả Nhiên chuyên bảo vệ sức khoẻ kiêm tuổi trẻ hoa mỹ là một đồng chí rất có tinh thần trọng nghĩa khi cảm giác được nguy cơ: "Tôi phải ở lại."
Bỗng nhiên có hoa thơm quả ngọt rơi vào tay mà không ăn bớt thì làm sao mà vui cho được, vấn đề là yêu cầu này của cậu lại làm cho chủ quản nổi giận: "Cậu lưu lại làm cái gì?"
Bác sĩ Ôn Quả Nhiên vạch trần: "Đề phòng ɖâʍ tặc!"
"..." Cậu có cần phải nói trắng ra như vậy hay không hả? Tôi đây không cần phải giữ gìn mặt mũi hay sao? Nét mặt già nua của chủ quản Trương tỏ rõ đã không nhịn được: "Cậu nói nhăng gì đó? Cô ấy là do tôi cứu được, là tôi lo lắng cho cô ấy nên mới phải trông nom đó thôi."
"Chính là sợ ngài sẽ chọn thời điểm thuận tiện để ăn bớt cô ấy." Trẻ tuổi cùng ngây thơ coi như điếc không sợ súng, bác sĩ Ôn lần nữa vạch trần kẻ ác thú.
"..."
Chủ quản Trương thật muốn bóp chết cái người này, cậu không nói cũng không ai nói cậu câm a a a a a! Chủ quản Trương không kiềm chế được nữa: "Cậu thích xem thì xem cho đã đi! Nói không chừng cậu mới chính là kẻ rắp tâm bất lương, là thú khoác da người. Tôi mà đi rồi thì cậu sẽ làm cái gì? Tập kϊƈɦ ngực hả? Sờ chân hả? Úi chà, thật là hạ lưu!"
Rốt cuộc trẻ tuổi vẫn là da mặt mỏng, bác sĩ Ôn Quả Nhiên bị tức giận tới mức dậm chân: "Anh... anh... anh... Mới là hạ lưu!"
"Đồ dối trá!" Chủ quản Trương bĩu môi, trước khi bỏ đi vẫn không quên ném lại một câu như vậy, sau đó thì nhanh chóng rút lui, không để cho Ôn tuổi trẻ kịp cãi lại, thành công để lại Ôn tuổi trẻ tức giận đến nôn ra một bụm máu.
Ban đầu vì không muốn để người ta nhận ra mục đích của mình, đồng chí Trương mới cố ý cho người ôm La mỹ nữ mang lên để ở nơi này mà không dùng tới phòng chăm sóc sức khỏe của bác sĩ Ôn, cũng vì điều này mà bác sĩ Ôn lại không dám tự ý đưa cô rời đi. Cậu cho là, nhiều nhất thì cũng chỉ mất chừng vài ba giờ cô gái này sẽ tỉnh lại, thế cho nên cậu vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi...
Woa, cô gái này thật là xinh đẹp, trông giống như một nàng công chúa vậy. Hàng mi dài, da lại trắng, đôi môi hơi nhàn nhạt vậy nhưng lại rất dễ nhìn, thật là làm cho người ta rất muốn được "(╯╰) (╯╰) (╯╰)" a. Ôn tuổi trẻ đầu óc lan man nghĩ đến nụ hôn làm cho người đẹp tỉnh giấc -- xin hãy đừng mở một con mắt ra để nhìn cái người quá hâm mộ này nha! Cho nên cái miệng của kẻ hâm mộ tự dưng xuất hiện tư thế "(╯╰) (╯╰) (╯╰)" - Hôm nay đã là ngày thứ ba Ôn hoàng tử chờ đợi người đẹp tỉnh giấc! Công chúa à, tỉnh dậy đi! Để tôi hôn cho cô tỉnh lại nhé!
Mắt nhắm lại, miệng "(╯╰) (╯╰) (╯╰)" gần sát tới, đầu óc Ôn tuổi trẻ trình diễn một cảnh vô cùng tốt đẹp, vô cùng viên mãn.
Sau đó...
Sau đó... Sau đó cái miệng đang "(╯╰) (╯╰) (╯╰)" tiến đến gần thì đột nhiên dừng lại!
Một vị vừa đẹp trai tàn khốc lại vừa là đại mỹ nữ tựa cạnh cửa dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cậu!
Trong đầu bác sĩ Ôn lập tức "tách tách" xẹt qua một luồng điện hiểm độc: "Lão bản..." cái miệng vẫn đang "(╯╰) (╯╰) (╯╰)" lập tức thu trở về, sau đó là một tiếng "A --" vang lên thảm thiết! Trêи tay của cậu không biết tự khi nào đã cầm một cái bra sặc sỡ? A a a a...! Bác sĩ Ôn lập tức ném cái bra xuống như bị rắn độc cắn: "Không phải như thế a, lão bản... Không phải như thế!"
Cẩm Vô Song phất phất tay, đầy một bộ "Tôi hiểu mà, cậu không cần giải thích": "Tôi không quan tâm đến sở thích của người khác."
Ngài không biết, ngài không biết, ngài thật không biết! Bác sĩ Ôn mặt rơi đầy lệ: "Không phải như thế a..." Có trời mới biết được là thứ kia làm sao lại ở trêи tay cậu a! Là quỷ che mắt a! Ô ô ~~(>__