Sự thật chứng minh, lão bản Cẩm là một người cực kỳ thủ đoạn, nhưng cô nàng Tiểu Phỉ Thúy mới thực sự là một con ngựa bất kham.
Khi Cẩm Vô Song vội vàng xử lý cho xong mọi rắc rối để nhanh chóng được trở về lầu , lại thấy cô nàng Tiểu Phỉ Thúy ấy đang cùng bác sĩ Ôn vô cùng happy ngồi trước màn hình lớn Lcd Tv chơi game.
Trong nháy mắt, tâm tình của Cẩm Vô Song trở nên dị thường phức tạp.
Cô có cảm giác tức giận khi thấy như mình chính là cái loại người "tự mình đa tình" lại vừa thấy mình là người "suy nghĩ nhiều quá" vì thế mà trở nên ủ rũ.
Cô nhìn vào mắt La Phỉ thì thấy tâm tình càng trở nên phức tạp hơn.
Cô không biết bây giờ mình nên thở phào nhẹ nhõm một hơi hay là nên đá chết người này cho rồi.
Hiện tại đang là thời điểm cực kỳ nhạy cảm và nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục xảy ra chuyện ám sát.
Vậy mà người này lại còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn tỏ ra như không hề bị ảnh hưởng.
Điều này có phải nói lên rằng mọi kinh nghiệm mà cô tích lũy được thực ra là vô dụng hay là nó cho thấy tâm lý của Tiểu Phỉ Thúy đã được tôi luyện đến mức cứng rắn chẳng khác nào kim cương?
Lão bản Cẩm rất thất vọng, ai là người có thể đến đây để trả lời cho những hoài nghi của cô lúc này hay không?
Bác sĩ nào đó cùng La Phỉ nào đó nhận ra là cô đã đến thì đồng loạt ngẩng đầu lên tiếng chào: "A Song / Lão bản!"
Lão bản Cẩm ngồi xuống, tâm tình vẫn chưa bình phục.
Tiểu Phỉ Thúy không thấy cô nói gì thì lại cùng thanh niên Ôn tiếp tục chơi game.
Một lúc lâu sau lão bản Cẩm lên tiếng: "La Phỉ, em lại đây."
La Phỉ không muốn bỏ đi lại không dám chống lại lão bản Cẩm, vì thế cô chậm rì rì bước từng bước một như thể lưu luyến không muốn rời chỗ.
Nhìn thấy thế, tâm tình của lão bản Cẩm vừa mới bình phục được đôi chút thì lửa giận lại bùng lên.
Mắt của cô nheo lại trong lúc cô ngầm nghĩ: nên bóp cổ hay là đá chết em ấy đây?? Đúng lúc đó Tiểu Phỉ Thúy quay đầu lại nhìn cô và bắt gặp ánh mắt hung hiểm kia.
Bị làm cho sợ hãi đến mức cả người run lên.
lập tức cô bổ nhào qua chỗ ai đó rồi ra vẻ thật ngọt ngào cùng với một tinh thần thật phấn chấn, cô hỏi: "A Song, có chuyện gì sao?"
Cẩm Vô Song: "..." Không sai, chân chó chính là người này a!
"Bây giờ tôi sẽ đi khu sòng bạc Tây Thành, em có muốn đi cùng hay không?"
Tiểu Phỉ Thúy lập tức nịnh hót gật đầu: "A Song đi đâu em sẽ đi đó!" Khóe mắt cô liếc nhìn nhân vật mà mình đang chơi đã lăn đùng ra giãy đành đạch.
Cố lên! cố lên! Xong! Tiểu Phỉ Thúy thật đau lòng, rõ ràng là mình đang đánh rất hay.
Cứ vậy mà nói thì không được hay sao, cần gì cứ phải mặt đối mặt chứ? A Song, chị thật là nhiều chuyện a!
Cẩm Vô Song tức giận túm lấy cằm của cô nâng lên: "Khi nói chuyện với tôi thì phải chuyên tâm."
(Bác sĩ nào đó: Chết tiệt, bây giờ mình nên lặng lẽ bỏ đi hay là dũng cảm ở lại? Ve vãn đùa giỡn nhau gì chứ, làm mình ở bên thật lúng túng quá đi!)
Tiểu Phỉ Thúy gật đầu: "À vâng, đi khu sòng bạc Tây Thành.
Em đi liền mà!"
Lão bản Cẩm cũng không biết nói gì thêm.
Cô nhìn thanh niên Ôn với cái vẻ "thật ra thì tôi không tức giận" rồi nói: "Ôn Quả Nhiên, cho cậu mười phút để chuẩn bị.
Có thể chúng ta sẽ phải qua đêm ở đó."
Thanh niên Ôn ngạc nhiên: "A? Tôi cũng đi hay sao?"
Lão bản Cẩm không trả lời cậu.
Đáp án hiển nhiên đã rõ.
Ngay lập tức Ôn Quả Nhiên nhanh chóng quay trở lại phòng khám bệnh của mình thu thập, được đi nghỉ phép miễn phí là thích nhất rồi! Có đôi khi cậu cũng đánh bạc "tăng ca đêm" -- nhưng thật ra là chơi trò chơi miễn phí -- đến khi chơi game mệt mỏi rồi, à không, đi làm mệt mỏi rồi, thì sẽ chạy đến phòng khách tắm rửa sau đó quay trở lại phòng khám bệnh nhỏ của mình mà ngủ một giấc.
Vì thế mà tại phòng khám bệnh nhỏ của cậu sẽ có đôi bộ quần áo ở đó để tiện cho việc tắm rửa.
Bây giờ cậu có đi thì cũng là đi có mục đích nha, dĩ nhiên là không phải đi xem bệnh.
Vì lão bản của các cậu đi làm việc, nêm cậu phải theo giúp Tiểu Phỉ Thúy, lão bản bọn họ thật là quá tri kỷ mà, a a a!
Khu Tây Thành cách sòng bạc bọn họ có chút xa, khi họ tới nơi cũng đã hơn mười giờ.
Chính là lúc các gian phòng của sòng bạc đang ở vào thời điểm náo nhiệt nhất.
Đoàn người của Cẩm Vô Song đi thẳng tới khu sòng bạc của lão bản Dương Trường Thắng.
Lão bản Dương Trường Thắng trực tiếp xuống tận bãi đỗ xe hướng dẫn đoàn người đi vào thang máy, đến thẳng phòng quan sát của ông.
Ở một góc giám sát, chính giữa màn hình là hình ảnh một đôi nam nữ dân cờ bạc đang chơi bài.
Lúc này họ đang ở vào giai đoạn thắng lớn.
Người con trai dáng người cao dong dỏng, trông khá là nhã nhặn, anh ta mang một đôi kính gọng vàng dễ khiến cho người đối diện có cảm giác đây là một người lạnh lùng, kiêu ngạo.
Người con gái lại cực kỳ mỹ lệ, quyến rũ, khi cô ta đưa mắt nhìn quanh thì những ai bị cô ta nhìn trúng đều không khỏi liếc trộm cô một cái!
Cẩm Vô Song nói với La Phỉ: "Phỉ La..." Cô cũng không hiểu tại sao mình lại thay đổi cách gọi, vì vậy mà Tiểu Phỉ Thúy nhất thời phản ứng không kịp.
Ôn Quả Nhiên cũng thế, Béo phì La? Là ai vậy ta?
"Hãy quan sát thật kỹ cho tôi, xem em có thể nhìn ra cái gì ở đó hay không."
Các lão bản ở đây đều đã nghe một ít chuyện truyền thuyết về Cẩm Vô Song.
Họ nghe nói rằng lão bản Cẩm có một bạn gái nhỏ xinh đẹp như hoa.
Bây giờ được nhìn thấy Tiểu Phỉ Thúy thì lại thấy cô đứng cạnh một thanh niên tuấn mỹ, điều này khiến cho họ đắn đo mất một lúc.
Đang trước sau lấy đoàn người này làm "khách quý" để đối đãi, bọn họ còn đứng cả đây thì hai tiểu tử kia đã ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm rồi.
Trong lòng lão bản Trường Thắng Dương thật bất mãn: các người cũng đừng nên làm người ta thành người ngoài như vậy chứ!
Tiểu Phỉ Thúy tay cầm chén trà nóng mắt nhìn chăm chú một hồi lâu rồi nói: "Bọn họ đều đã biết bài."
Cẩm Vô Song hỏi: "Có muốn chơi một lúc không?"
Tiểu Phỉ Thúy rất muốn nói là không muốn, nhưng lão bản Cẩm hỏi cũng chỉ là cho có mà thực tế lại không có ý nghĩa - nếu có ý nghĩa đi nữa thì đó chính là cô đã tỏ ra tôn trọng La Phỉ, cho cô một ít mặt mũi mà thôi! Bình thường thì câu hỏi của cô sẽ chuyển thành câu trần thuật, chẳng hạn như, câu hỏi trên của cô khi được chuyển sang câu trần thuật sẽ là: đi chơi một lúc đi!
Cho nên Tiểu Phỉ Thúy nhận mệnh đặt chén trà xuống: "Chơi bình thường hay là không bình thường?"
Bình thường, chính là thắng thua tùy cơ, không bình thường, chính là hết sức động não để nghĩ ra biện pháp thắng.
Người khác nghe không hiểu, Cẩm Vô Song cùng Ôn Quả Nhiên lại hiểu.
Thanh âm của lão bản Cẩm rất tỉnh táo, trả lời bằng một giọng vừa nghiêm nghị vừa đắc ý: "Thắng, thắng ở mức độ cao nhất có thể!" Sau đó phân công: "Ôn Quả Nhiên, cậu đi cùng cô ấy đi!"
Ánh mắt của thanh niên Ôn "đinh đinh đinh" tỏa ra muôn vàn ánh hào quang: "Fck!" Bắt được ông trời hay mẹ kiếp gì đó, có cần phải khoe khoang khí chất của nhà tư bản lớn như vậy không a?
Cẩm Vô Song quay lại nói với lão bản Dương Trường Thắng: "Lão bản Dương, xin ông hãy đưa cho cô ấy năm ngàn làm vốn ban đầu, sau đó cho người dẫn họ đi xuống.
Hãy để cho họ đi từ cửa chính đi vào.
Không được để cho ai nhìn thấy."
Tam lão bản liếc nhìn nhau một cái, họ đều có cảm giác thật kích thích.
Lão bản Dương Trường Thắng hơi ngần ngừ hỏi: "Năm ngàn, như thế có phải là quá ít hay không? Nếu không thì lấy nhiều thêm một chút?"
"Đủ rồi! Tiền xu thắng tiền quan thì mới có tác dụng làm cho họ kinh sợ." Cô nhìn thấy La Phỉ bộ dạng chẳng khác gì canh suông mì sợi, mặc dù vẫn rất đẹp, nhưng thật sự không giống người tới đánh bạc.
Nhìn thế nào cũng không giống một đại tiểu thư tới tham gia náo nhiệt -- vì thế mà cô có chút do dự hỏi: "Ở đây các ông có người biết trang điểm hay không? Giúp cô ấy trang điểm lại một chút."
Lão bản Dương Trường Thắng lập tức cho người đi lo liệu.
Sau đó trên màn hình xuất hiện hình ảnh Tiểu Phỉ Thúy dáng vẻ của một tiểu thư lần đầu được dẫn đi ra ngoài, còn thanh niên Ôn thì trở thành chàng Ngưu Lang bảnh bao dẫn đường.
Lão bản Cẩm nhìn thấy trên màn hình như vậy thì không nhịn được mà lấy tay che mặt lại: thật là không nỡ nhìn mà, đây mà là những người đó sao!
Nửa giờ sau đó là hai phe cùng nhau chém giết, Tiểu Phỉ Thúy càng lúc càng không ngừng so với đối phương chiếm thế thượng phong.
Vì vậy mà hai nam nữ dân cờ bạc kia mặc dù vẫn còn có lúc thắng, nhưng rõ ràng thuận lợi không bằng lúc trước nữa, thậm chí họ còn phải cố hết sức.
Cô gái kia thấy không được bèn đưa mắt đong đưa với Ôn Quả Nhiên, mà Ôn Quả Nhiên cũng không tiếc sức cùng cô liếc mắt đưa tình.
Tiểu Phỉ Thúy cong mông lên hai bàn tay hồng hào đan vào nhau rồi thả ra cái giọng thật nũng nịu: "Ôi, darling, em lại thắng rồi.
Ha hả ha hả!" Cô lấy tay che miệng mà cười to trông thật khoa trương, hình tượng chẳng khác nào bà tám, làm cho người ta phải mồ hôi chảy giọt.
Ôn Quả Nhiên cũng không thất sắc, quyết đoán bỏ rơi sóng - tình dạt dào đầy mị nhãn của cô gái kia, hào hứng tiến gần sát La Phỉ, trong mắt đầy lửa tình loạn miệng không kém phần ngọt ngào: "Ôi, darling, em thật là lợi hại! Em đúng là vận may, là nữ thần của anh! I love you!" Cái miệng nhỏ nhắn "(╯╰)" hướng về phía không trung hăng hái chụt một cái!
Giám thị giám sát cuộc chơi đứng trước Cẩm lão bản:...!
Còn Tam lão bản thì không tự chủ được mà đều nổi da gà: thật sự không có vấn đề gì sao? Nhìn hai người kia thật ngốc nha!
Cặp trai gái đánh bạc kia sau khi thua liên tục mấy trận liền thì như có cảm giác tối nay không thuận lợi hay sao ấy mà quyết định rút lui! Trước khi đi cô gái kia còn quay lại ném cho Ôn Quả Nhiên một cái mị nhãn có thể làm chết người, vì thế mà bị gã con trai đeo kính thô bạo lôi tuột đi.
Lão bản Trường Thắng thở phào một cái nhẹ nhõm.
Tối nay tạm thời đã qua, nhưng còn sau này thì sao? Ông ta hỏi Cẩm Vô Song: "Lão bản Cẩm, cô có nhận ra được điều gì không?"
Cẩm Vô Song lắc đầu.
Chỉ một lát sau Tiểu Phỉ Thúy và Ôn Quả Nhiên cùng quay trở lại, Cẩm Vô Song hỏi Tiểu Phỉ Thúy: "Em cảm thấy thế nào?"
Tiểu Phỉ Thúy lấy tay sờ lên cằm: "Khẳng định là người này không bằng em! Em cũng cảm thấy anh ta có cố dùng hết sức.
Nhưng không hiểu sao em vẫn thấy có gì đó thật khó hiểu."
Tạm thời chưa tìm ra được biện pháp gì để làm rõ ràng mọi chuyện, nhưng ít ra đã có người có khả năng đến trợ giúp, lão bản Dương xem như cũng trì hoãn được một hồi.
Vì thế ông ta vội vàng cho người dẫn đoàn người Cẩm Vô Song đi nhận phòng khách để nghỉ ngơi.
Tiểu Phỉ Thúy kéo tay của ông ta rồi nói: "Gọi người đến giúp tôi gỡ chỗ trang sức này với nhé!"
Lão bản Dương mồ hôi đầy đầu, có phải mới đây lão bản Cẩm đã dùng ánh mắt ác độc nhìn ông ta hay không? Ông ta gật đầu lia lịa: "Tất nhiên, tất nhiên rồi!"
Cẩm Vô Song dẫn theo hai bảo tiêu, cộng thêm Ôn Quả Nhiên, lập thành một nhóm năm người.
Lão bản Dương không biết quan hệ giữa bọn họ - chủ yếu ông không rõ Tiểu Phỉ Thúy rốt cuộc là thuộc về Ôn Quả Nhiên hay là thuộc về lão bản Cẩm - Để chắc ăn, ông quyết định sắp xếp cho họ năm phòng nghỉ, dĩ nhiên là những phòng tốt nhất.
Kết quả lão bản Cẩm nói: "Không cần đâu! Bốn phòng là được rồi!"
Ngay lập tức tất cả mọi người đều sáng tỏ: mỹ nhân này chính là bạn gái của lão bản Cẩm, người vẫn được mọi người truyền tụng lâu nay a!
Họ tới phòng nghỉ không được bao lâu thì đã có người đến giúp Tiểu Phỉ Thúy tẩy trang cùng gỡ đồ trang sức.
Tiểu Phỉ Thúy lấy tay quệt một đống xanh xanh đỏ đỏ trên mặt xuống rồi lau thật sạch.
Cô ngồi trên mặt thảm dùng khăn tắm lau chùi móng tay, Cẩm Vô Song ngồi ở trên ghế dùng laptop nhìn lại một lần nữa băng ghi hình của các sòng bạc về hai tay dân chơi kia.
"A Song, chị cảm thấy đêm nay em diễn tốt không?" Tiểu Phỉ Thúy vừa lau một cái móng tay vừa hỏi, Cẩm Vô Song đáp một tiếng: "Ừ!" Cũng không biết trả lời cho có lệ hay là khen ngợi đây.
Tiểu Phỉ Thúy hừ một tiếng, lau sạch móng tay cuối cùng, khi nhìn thấy cái móng tay lại trở nên đỏ rực trở lại, cô giơ tay lên uốn lượn như múa vài đường.
Dưới bóng đèn u ám của sòng bạc, bàn tay cô lúc này trông thật giống như vừa cào thủng mặt ai đó giờ đây dính đầy máu -- cô đứng lên định đi tắm: "A Song, em đi tắm nhé!"
Lại là "Ừ" một tiếng! Tiểu Phỉ Thúy lấy từ bên trong cái túi du lịch nhỏ ra một bộ quần áo để thay, đang định đi vào phòng tắm để tắm thì lại nghe Cẩm Vô Song bỗng nhiên lên tiếng: "La Phỉ, em lại đây!" Cô liền vội vàng đi qua đó.
Cẩm Vô Song liên tiếp chiếu mấy đoạn có cô gái cờ bạc ban nãy, cô hỏi: "Em cảm thấy như thế nào?"
Tiểu Phỉ Thúy chua lòm: "Ngực rất lớn! Là cỡ F mà A Song thích!"
Cẩm Vô Song hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái: "Muốn chết thì nói thẳng ra đi!"
Tiểu Phỉ Thúy lập tức cười làm lành: "Là em nói đùa.
Em biết A Song yêu thích ngực phẳng của em!"
"..." Cẩm Vô Song che mặt, đối với một người không có chút tiết tháo nào như thế này thì trừ việc thật thống khổ mà che mặt cô cũng không biết nên làm loại vẻ mặt nào mới được!
"A Song, chị muốn nói cái gì? Cô ấy thì làm sao?" Tiểu Phỉ Thúy nghi ngờ hỏi.
"Em không cảm thấy là cô ta rất kỳ quái hay sao?"
"Kỳ quái?"
"Ừ, tôi cảm thấy cô ta rất kỳ quái.
Cứ như là có gì đó rất không phù hợp vậy."
Tiểu Phỉ Thúy cẩn thận nghiên cứu bộ ngực của cô: "Có phải là của cô ta quá lớn hay không? So với cô ta về thể tích thì chị kém xa, nhất định của người này là long!"
Cẩm Vô Song:...!
CẩmVô Song rốt cục phát điên: "Em cút đi được rồi đấy!"
Ngay lập tức Tiểu Phỉ Thúy cút, nhưng mới cút được mấy bước lại chạy trở lại cười hì hì nói: "A Song, em biết là tại sao rồi!"
Cẩm Vô Song nhìn cô.
Tiểu Phỉ Thúy chỉ vào trên màn ảnh máy tính bàn tay đeo một chiếc nhẫn trang sức rất lớn, rồi lại chỉ ngón tay không sơn màu gì của cô gái nói: "Cô ta trang điểm rất xinh đẹp thế nhưng lại không có sơn móng tay! Điều này cùng hình tượng lẳng lơ của cô ta thật không phù hợp chút nào!"
Cẩm Vô Song sửng sốt, lại vội vàng cắt thêm những cảnh khác khác, quả nhiên, bất kỳ chỗ nào đều thấy móng tay của cô gái đều sạch sẽ!
Tiểu Phỉ Thúy an ủi cô: "A Song, chị là nữ hán chỉ, cho nên không nhìn ra các kiểu trang điểm của phụ nữ! Lúc đầu em cũng đâu có nhìn ra, thế nên không có phản ứng.
Em cũng chỉ nhìn ra khi dùng khăn tắm lau vết sơn trên móng tay mà thôi."
Lão bản Cẩm không thèm để ý tới cô nữa mà gọi điện thoại cho lão bản Trường Thắng, hỏi ông ta có ảnh chụp theo dõi cô gái kia hàng ngày hay không, càng nhiều càng tốt.
Căn cứ vào tính hướng của lão bản Cẩm, trong lòng lão bản Dương cảm thấy nghi ngờ mục đích của lão bản Cẩm, ừ, hẳn là có một chút ý nghĩ không sạch sẽ mà nhi đồng không nên có.
Tuy vậy ông ta vẫn lập tức cho người mang tới toàn bộ ảnh chụp theo dõi về cô gái nọ.
Cẩm Vô Song cầm một chồng lớn ảnh đem thả hết lên trên bàn, Tiểu Phỉ Thúy cũng tìm giúp một tay, cuối cùng cũng tìm ra được vài bức có bàn tay của cô gái kia.
Phần lớn là ảnh lúc cô ta shopping.
Qua đó hai người nhìn ra cô gái kia vốn là có sơn móng tay, thậm chí nước sơn còn có dụng ý phối màu với quần áo đang mặc, lão bản Cẩm so sánh các đoạn ghi hình trong máy tính với các bức ảnh, cô bỗng nhiên có ý nghĩ --
Cô gọi cho lão bản Trường Thắng: "Tôi nghĩ là đã biết bọn họ dùng cách gì để chơi bài rồi!"
Lão bản Trường Thắng lập tức chạy tới: "Chuyện là như thế nào?"
Cẩm Vô Song đem điều mình phát hiện được nói cho ông ta biết: hai người này có thể lợi dụng một loại sơn móng tay đặc biệt, bởi vì bài đều qua tay cô gái kia một lần, trên bài sẽ để lại ký hiệu bằng loại sơn đặc biệt đó (đây là nguyên nhân để họ thua nhỏ), sau đó đó họ sẽ đeo mắt kính đặc biệt, như vậy toàn bộ bài sẽ như là bày ra trước mặt họ vậy, bọn họ mà muốn lá bài nào chắc chắn sẽ có lá bài đó, vì thế đương nhiên là đại thắng! Chỉ cần đem bộ bài đã qua tay bọn họ đưa đi làm xét nghiệm, dĩ nhiên là sẽ làm sáng tỏ điều cô phỏng đoán là đúng hay sai!
Lão bản Dương kinh hãi rồi lại mừng rỡ, lấy tay đấm vào ngực một cái rồi thật lòng tán thưởng: "Lão bản Cẩm, cô quả là rất được!" Vì những hoài nghi không lành mạnh ban nãy của mình mà lão bản Dương tự cảm thấy hổ thẹn!
Lão bản Dương lập tức tự mình cầm bài đưa đi đến phòng thí nghiệm uy tín nhất trong thành phố làm xét nghiệm.
Bây giờ đã là ban đêm, dĩ nhiên là người ta đã nghỉ việc, nhưng lão bản Dương không thiếu gì biện pháp, đến nửa đêm thì có kết quả xét nghiệm!
Tiếp đó, họ chỉ cần chờ cho đến khi bọn người ăn bẩn kia trở lại.
Kết quả là ngày hôm sau hai kẻ cờ bạc kia lại quay trở lại - chắc là họ muốn gỡ gạc lại chỗ tiền bị mất tối hôm qua - và họ đã bị đám người của Tam gia lão bản bắt tại trận! Tam lão bản lập tức mở tiệc chiêu đãi đoàn người của lão bản Cẩm, đến lúc này lão bản Trường Hưng cũng tới.
Tam gia lão bản vô cùng cảm kích, lão bản Dương nói: "Lão bản Cẩm, thật là đa tạ cô! Người thô kệch thì sẽ không nói nhiều, vì thế mà cô cũng đừng để bụng, nhưng sau này có chuyện gì thì cô cứ nói!"
Hai vị lão bản còn lại đều rối rít đồng tình.
Lão bản Cẩm mỉm cười, mở miệng: "Nếu ba vị lão bản đều đã nói như vậy thì bản thân tôi thật có một điều thỉnh cầu!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cẩm Vô Song trong truyền thuyết mà cũng có lúc phải cầu người?? Ngay lập tức họ vội vàng nói luôn miệng: "Thật vinh hạnh! Thật vinh hạnh! Xin cô cứ nói! Xin cô cứ nói!"
Lão bản Cẩm chỉ vào La Phỉ: "Tôi hy vọng ba vị lão bản có thể bảo vệ cô ấy!"
Bảo vệ cô gái này??!! Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người, bao gồm cả La Phỉ, đều cùng kinh sợ! Nhưng trong nháy mắt cô đã hiểu được tại sao cho nên hết sức cảm động mà nhìn Cẩm Vô Song, hận không thể lập tức bổ nhào qua đó ôm chầm cô mà hôn một vạn cái (╯╰) (╯╰)!
Cẩm Vô Song lại nói: "Cũng không cần các vị lão bản làm cái gì, chỉ cần các vị lão bản cho một câu nói mà thôi!"
Vài cái lão bản ngơ ngác nhìn nhau, nhưng ngay sau đó sáng tỏ: lão bản Cẩm muốn bảo vệ mỹ nhân của mình, chỉ là, cho dù cô có cẩn thận đến mấy cũng sẽ có nơi bỏ sót.
Nhưng nếu mấy người bọn họ đồng thanh cùng khí, thì dù người khác, ngay cả chỉ là có suy nghĩ bất chính thì cũng sẽ phải suy nghĩ tới hậu quả trước Tam gia bọn họ! Vì thế mà cả ba người đều sướng miệng đáp ứng: "Được!"
Cùng một ngày, mọi nẻo đường của Las Vegas đều nhận được tin gió thổi, đó là thông điệp của bốn nhà ở Las Vegas -- đúng vậy, bao gồm cả lão bản Dương Trường Thắng, ông cảm thấy đưa một lời ân tình miễn phí, cớ sao mà không làm? Cho nên tham dự -- đó là: động vào Nguyễn Phỉ La, chỉ có chết!
Vì thế mà chỉ trong một ngày, truyền thuyết về đại mỹ nhân lão bản Cẩm, thanh danh của cô đã vụt bay cao trong giới hắc đạo của Las Vegas!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yêu Tây, ban ngày viết xong, buổi tối có thể đi chơi!.